Người ta thường cho rằng bất hạnh của người đàn ông khi lấy vợ chính là khi cuối tháng nhận lương và phải về cống nạp hết, chẳng còn đồng nào. Thế nhưng chẳng ai một lần nhìn sang người vợ, họ nào có sung sướng gì đâu.

ảnh minh họa
Cầm tiền chồng đưa, chẳng được găm vào thân đồng nào đã tất bật chạy đi lo toan hàng trăm khoản phí sinh hoạt gia đình. Nào là tiền điện, tiền nước, tiền học, tiền ăn, các loại thuế phí nhiều không kể hết.
Chưa kể, chồng đưa đủ để lo toan thì còn đỡ, đưa xong mà vẫn co kéo từng đồng thì đúng là thở thôi cũng thấy mệt. Ấy là lí do khiến người vợ tháng nào dẫu có cầm được lương của chồng cũng cau có, khó chịu.
Xem Video: Cuộc sống hôn nhân chán nản với người chồng ... vô tâm!
Bởi đơn giản, tiền lương chồng đưa về chẳng thấm tháp gì so với những khoản tiền không tên kia cả. Vợ muốn duy trì được gia đình lại phải co cụm tiêu cái này, tiết kiệm cái kia rồi việc gì cũng đến tay, việc chi cũng phải làm.
Và đó là thời điểm người đàn bà thực sự cảm thấy mệt mỏi, khi luôn luôn phải làm việc hùng hục như một con trâu trong khi chồng chẳng thể nào hiểu nổi. Đến một lúc nào đó, khi quá mệt mỏi rồi, phụ nữ sẽ lại tìm đến cách cuối cùng mà chẳng ai muốn nghĩ đến.
Cũng giống như câu chuyện dưới đây được một người vợ chia sẻ, rằng chị đã cực khổ như thế nào khi tiền lương chồng đưa về chẳng đủ sống.
“Ba năm trước lương của chồng 7 triệu, ba năm sau lương anh vẫn y như thế trong khi nhân khẩu gia đình đã tăng gấp đôi. Thời điểm cưới nhau, 7 triệu tuy không to nhưng cũng chưa hẳn là nhỏ, lại chỉ lo cho 2 vợ chồng nên khá dễ thở.
Còn bây giờ lương chồng còn ít hơn cả lương vợ, không đủ cả tiền bỉm sữa cho con. Không biết có phải vì thế mà dạo gần dây mình thường xuyên cáu gắt gây sự với anh ấy.
Là phụ nữ ai mà chẳng mong lấy được một người chồng có sự nghiệp cũng như Kinh tế vững chắc làm chỗ dựa. Ấy thế mà đời lại chẳng như bản thân mong muốn khiến mình mệt mỏi và thất vọng về chồng Kinh khủng.
Mỗi tháng, anh đưa mình 6 triệu để lo sinh hoạt phí gia đình, 1 triệu còn lại cất để ăn sáng, cà phê, xăng xe và những chầu nhậu nhẹt với bạn bè. Ai nghe cũng bảo đưa như vậy còn muốn gì nữa nhưng tiền trông trẻ cho 2 con đã 4 triệu, thêm tiền sữa, ăn dặm, chưa kể áo quần, thuốc thang con đau ốm.
Mang tiếng là trụ cột gia đình nhưng chừng đó tiền không đủ nuôi 1 đứa con chứ đừng nói 2 đứa cộng thêm vợ. Lương mình thì chỉ 7 triệu nhưng được cái có làm thêm làm bớt nên mỗi tháng dao động từ 8-10 triệu. Nếu không có khoản tiền đó từ mình thì chắc nhà này đã sống chật vật hoặc chết đói cả rồi.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức. Tưởng lấy chồng để nhẹ bớt chuyện cơm áo gạo tiền ai ngờ chỉ càng thêm gánh nặng. Nhiều lúc muốn đổi sang sữa ngoại cho con hoặc cho con học các lớp ngoại khóa hè hay thậm chí là mua áo quần lặt vặt cũng phải cân nhắc ghê gớm vì đồng tiền chồng làm ra quá ít ỏi.
Chồng làm mình cảm thấy mình phải đang nuôi cả anh ấy. Bởi mỗi tháng đưa 6 triệu nhưng có những tháng phải ngửa tay xin tiền vợ đi đám cưới. Những lúc đó mình bực bội vô cùng.
Mình đâu phải là ngân hàng hay máy ATM. Mỗi tháng mình phải chi tiêu bao nhiêu thứ, đến những thứ không tên cũng phải tốn tiền.
Từ con cá anh ăn đến cái tăm anh xỉa đều là tiền cả đấy.
Trong khi anh đâu đưa hết lương cho mình, anh vẫn giữ lại những 1 triệu cho riêng anh, sao không biết tự tằn tiện đi còn ngửa tay xin vợ? Mình trách thì chồng bảo 1 triệu mỗi tháng chi tiêu như thế không đủ.
Anh ấy biết thế sao không tự đổi việc, làm thêm hay làm cách gì đó tiến thân hơn đi? Nhiều khi bực quá mình mới nói “Thôi bây giờ em đưa anh mỗi tháng 7 triệu, anh tự thêm vào mà thử nuôi con, lo ăn uống điện nước cho cả nhà xem thế nào cho biết”.
Đàn ông không cầm tiền đi chợ không biết chứ phụ nữ như mình thì quá rõ. Cầm tiền không khác gì cầm cát, tuột lúc nào không hay.
Mình đã sống và làm việc quần quật như một người đàn ông.
Đi làm về, nấu cho con ăn xong còn phải loay hoay với hàng trăm công việc nhà. Mình cũng kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt nên quý đồng tiền lắm, những việc người ta có thể bỏ tiền thuê người, mình đều tự cày.
Bởi đơn giản nếu mướn người thì không có tiền nên từ việc sửa nhà sửa cửa, sơn tường, đóng tủ kệ… mình đều một tay làm hết. Thậm chí tháng trước, mình còn tự lát gạch phòng tắm, gỡ bồn cầu ra làm lại.
Làm xong việc nào mình cảm thấy mệt mỏi vô cùng bởi đã phải làm việc hùng hục như 1 con trâu đến nỗi đánh mất chính mình, như thể đã bị chuyển giới tính lúc nào không hay.
Đã thế mỗi khi về nhà toàn bắt gặp anh cắm mặt vào tivi, không thì laptop. Sao anh không tìm việc gì làm thêm đi? Anh có biết tiền điện tháng này lại tăng không? Mình nói mãi những câu đó thì bị chồng chê là thực dụng, là bà già hay càm ràm.
Mình nghĩ nếu mình không lấy anh, ở một mình làm mẹ đơn thân có đôi khi cuộc sống còn dễ thở hơn bây giờ. Hơn một lần mình nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng cứ thế này mà ly hôn thì không nỡ.
Nhưng rồi tiếp tục mẹ con mình sẽ có ngày sướng sung hay cứ mãi tiếp tục chật vật với lương của chồng như thế này? Có mẹ nào lâm vào hoàn cảnh tương tự xin cho mình vài lời trấn an chứ mình thấy bí bách có khi làm liều viết đơn ly hôn mất”.
Quả thật, những lời than thở của người phụ nữ trong câu chuyện trên khiến ai nấy đều cảm thấy chị thật quá khổ. Dẫu cho có được cầm tiền chồng đưa nhưng nhìn chung cũng chẳng sung sướng gì.
Với đàn ông họ luôn nghĩ đưa tiền lương cho vợ xong thì bản thân hết trách nhiệm và nghĩa vụ. Dẫu cho vợ có kêu ca đủ hay không thì cũng chẳng phải chuyện của đàn ông nữa rồi.
Trong khi cầm một đồng tiền đó trong tay, người vợ lại phải đau đầu lo toan, tính toán tiêu từng đồng sao cho ổn thỏa. Vô hình chung khiến người đàn bà mệt mỏi và luôn phải điên đầu suy nghĩ việc chi tiêu thế nào để vừa đủ mọi khoản.
Người ta cứ hay nói ‘đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm’, người vợ phải chăm lo chuyện nhà cửa chẳng sai. Nhưng ít nhất, người chồng hãy có trách nhiệm kiếm đủ Kinh tế để vợ đủ sức khỏe vun vén cho gia đình chứ không phải việc gì cũng vun vào tay, vơ vào người như thế.
Thế nên, đàn ông nếu có yêu thương vợ con, ít nhất hãy tự nhìn nhận lại bản thân rồi làm cho tròn cái trách nhiệm của mình. Đừng có việc gì cũng đổ lên đầu người vợ, để rồi khi con giun xéo lắm cũng quằn, họ sẽ chẳng còn mặn mà gì với cái gia đình này nữa đâu.