6/4/17

Tình Đã Xa

Lam Anh nhẹ nhàng rảo bước dọc theo bờ biển, ánh nắng chiều thả từng tia ấm dịu nhẹ trên mặt biển, trên bờ cát. Gió biển mặn nồng khẽ lướt qua từng cơn sóng.


Ảnh minh hoạ
Ảnh minh hoạ

Lam Anh nhắm mắt lại thả hồn vào cõi mông lung, cô nhẹ nhàng phiêu bạt theo từng tiếng sóng vỗ bờ. Cô mỉm cười, nụ cười ấy dưới ánh nắng vàng cam tạo chút gì đó hư ảo, tựa không mà lại có. Theo dòng xúc cảm những hình ảnh quen thuộc tưởng chừng đã trôi vào dĩ vãng chợt hiện về.

Dưới ánh hoàng hôn, một chàng trai với nụ cười ấm áp ôm lấy cô. Anh nhẹ nhàng thả xuống môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Buông đôi môi cô xuống, giọng anh trầm ổn vang lên.

– Anh sẽ sớm về thôi! Chờ anh nhé!

Lam Anh im lặng hồi lâu rồi đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

– Em sẽ chờ ngày anh về.

Anh buông cô ra, nắm chặt lấy ai bàn tay cô. Sóng biển rì rào, ánh mặt trời dần khuất sau núi, hai người mỗi người một nỗi lòng riêng đứng sát vai nhau.

Ánh mắt Lam Anh long lanh nhìn theo từng đợt sóng. Trong cô như có cái gì đó đang trào lên. Một cảm giác nhói đau thấu tận tim chiếm lấy con người cô. Lam Anh nhẹ nhàng cất tiếng hát. Tiếng hát của cô vang lên, thanh trong, cao vút, có lúc lại nhẹ nhàng, êm dịu. Rồi tiếng hát như vỡ òa, cuốn trôi đi vẻ trầm tĩnh của bãi biển vào buổi chiều tà, rồi tan biến vào khoảng không.

Đôi mắt cô như được phủ bởi một lớp sương mù mơ hồ và huyền ảo. Cô nhìn về khoảng trời xa xăm, nhìn về những áng mây nhuốm màu vàng cam trôi về phía chân trời.

Trên gương mặt cô hiện lên một nỗi buồn khó tả, đôi mắt cô như chứa hàng trăm nỗi niềm. Cô thả chúng theo dòng nghĩ miên man, theo dòng xúc cảm mơ hồ. Cô phải chăng là cô gái của những nỗi buồn? Nụ cười của cô dù có thế nào cũng chẳng thể làm vơi đi nét buồn trên gương mặt.

– Có phải đã đến lúc em chấp nhận sự thật.

Giọng nói của cô dịu nhẹ, êm ả, tựa như con sóng đêm nhẹ nhàng hôn lên bờ cát. Nhưng sâu thẳm trong đó là những con sóng ngầm vồ vập, mãnh liệt có thể trào lên bất cứ lúc nào rồi phá hủy tất cả.

Cô còn nhớ hôm đó là một chiều mưa, anh tạm biệt cô rồi lên chiếc taxi đi ra sân bay. Ngày hôm đó mưa tầm tã, từng giọt mưa thi nhau thả xuống mặt đất, như muốn cuốn trôi tất cả. Anh quay lưng đi rồi giấu mình trong chiếc taxi, hình ảnh của anh dần khuất trong mắt cô. Cho đến khoảng 30 phút sau, cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Trên đường ra sân bay, chiếc taxi của anh đã bị một chiếc ô tô tải lớn đụng vào khiến chiếc taxi văng ra. Cô hoảng hốt, tưởng chừng như có cả một bầu trời dày đặc bóng đêm trùm xuống. Cô vội vàng lao ra ngoài đón xe ra bênh viện. Có lẽ đã quá muộn, khi cô đến nơi anh đã sang một thế giới khác. Cô ôm lấy thân mình lạnh lẽo của anh, khóc òa lên như một đứa trẻ.

Đến bây giờ cũng đã được hai năm nhưng cô chẳng thể quên được anh. Mỗi buổi chiều cô đều đến bờ biển, rảo bước một mình rồi lại nhớ về anh.
Đôi mắt cô long lanh vài giọt nước mắt. Chúng lăn dài trên má rồi rơi xuống đất, tan biến như tình yêu của cô và anh. Có lẽ cô không nên dại dột ôm giấc mộng đã qua mãi đươc. Có lẽ cô nên chấp nhận sự thật rằng anh đã mãi xa.

Related Posts: