Để mẹ chồng ở đây chỉ thấy bẩn thêm lại còn chật nhà. Cô con dâu nhất định đề nghị chồng cho mẹ chồng về quê sống một mình để rồi phải ôm hận vô cùng.
ảnh minh họa
Anh và chị cưới nhau đến nay cũng hơn 4 năm. Cuộc sống vợ chồng không đến mức quá dư dả thoải mái nhưng cũng được xem như đủ ăn đủ sống mà không phải lo toan quá nhiều nơi phố thị này. Anh chị cùng quê nhưng khác huyện. Yêu nhau từ hồi học cấp 3 đến khi cưới cũng hơn 5 năm.
Chị hiểu rất rõ gai đình của anh. Gia đình anh chỉ còn có mình anh và mẹ. Mẹ anh đã lớn tuổi rồi, ở quê thì chỉ có lủi thủi một mình không giống gia đình chị. Chị sống tương đối hòa thuận với mọi người. Cũng không đến nỗi ích kỉ cho đến ngày anh quyết định đón mẹ lên sống chung với gia đình mình.
Vì hoàn cảnh gia đình anh nào có ai, mẹ anh một mình tần tảo nuôi anh khôn lớn. Cũng bởi thế nên gia đình anh hoàn toàn vắng vẻ. Anh thương mẹ và cũng bàn bạc với chị kĩ càng về chuyện cho mẹ lên sống chung cho tiện bề chăm sóc, phụng dưỡng. Chị cũng vui vẻ đồng ý là thế. Vậy mà, mẹ chồng chị vừa lên thành phố chị đã không vui vẻ gì rồi. Mẹ chồng sống ở quê quen nên cái gì cũng chắt bóp dành dụm. Ngay cả bát canh không uống hết hay chút rau luộc mẹ chồng chị cũng bỏ lại tủ lạnh khiến chị khó chịu vô cùng.
(Ảnh minh họa)
Mẹ chồng nàng dâu
Lần 1 lần 2 chị không nhắc. Nhưng đến lần thứ 3 chị nhắc mẹ chồng không để vào nữa. Bà ừ vậy nhưng cuối cùng cứ dọn mâm là lại gom tất vào tủ lạnh. Chị kể với anh thì anh chỉ cười nhẹ lắc đầu nói: “Đừng trách mẹ làm gì cả, mẹ sống cuộc sống ở quê và cái cảnh nghèo khó nó ngấm vào mẹ rồi, nên mẹ mới tiết kiệm vậy thôi!”. Chị nghe thế giận lắm nhưng cũng không làm gì được.
Gần 1 tháng, cuộc sống của mẹ chồng chị cảm thấy mệt đến ngạt thở, chị than vãn với anh nhiều hơn về tính xấu của mẹ anh. Anh cũng biết chị mệt mỏi nhiều lắm nhưng vẫn hi vọng chị cố gắng đến ngày chị nói chuyện trực tiếp với anh:
- Anh bảo mẹ về quê đi, chứ bà ở đây ăn bẩn ở bẩn em cứ phải dọn mệt chết đi được!
- Anh… nhưng mà mẹ có 1 mình mẹ thôi, anh…
- Dù thế, mà anh cũng phải hiểu và thông cảm cho em chứ. Anh cứ nghĩ mà xem, tự dưng em thế này sao mà chịu được.
- Được rồi, để anh tính.
Chị không ngờ cuộc nói chuyện đó được mẹ chồng nghe tất cả. Bà chỉ lủi thủi về phòng. Tối đó, mẹ chồng chị suy nghĩ rất nhiều. Hôm sau bà lựa lời nói với các con là nhớ quê, muốn ở quê cho thoải mái. Chị nghe thấy thế như mở cờ tỏng bụng. Còn anh thì trầm buồn nhưng cũng không dám giữ mẹ ở lại đành thuận theo ý bà. Cũng đúng thôi, giờ anh là người đàn ông đứng giữa hai người phụ nữ, anh biết phải làm sao cho vừa bây giờ.
Mẹ chồng chị về quê, chị cảm thấy vô cùng thoải mái. Cứ thế chị chẳng mảy may nghĩ gì cho đến cuối tuần đó, chị mở két sắt ra để lấy tiền cho cả nhà đi chơi. Cứ cuối tuần chị lại lấy ra một khoản nhỏ để cả nhà dùng trong cả tuần. Chị vô cùng bất ngờ khi trong đó có 300 triệu nữa. Chị phát hiện ra đó là những đồng tiền cũ, những đồng tiền lẻ và chị biết rất rõ rằng đó không phải tiền ai khác mà chính là tiền của mẹ chồng.
Nhìn thấy số tiền 300 triệu mẹ để lại cho vợ chồng mình, chị chỉ biết bật khóc vì cảm thấy vô cùng có lỗi. Chị không biết mình phải làm sao bây giờ với mẹ chồng. Nếu có sống chung chị sợ mình sẽ lại không chịu được cái tính cách đã ngấm vào máu của mấy cụ già ở quê. Nhưng sống riêng thế này thì tội mẹ chồng chị quá vì bà chỉ có lủi thủi một mình. Con cháu không ở bên. Chị nên làm gì bây giờ cho vẹn toàn.
Mẹ Chồng Xưng Tao Gọi Mày Với Con Dâu