Còn chị, con chị bị down, chị đã muốn con rời xa mình. Chẳng phải quá tàn nhẫn rồi hay sao? Bác sĩ gọi tên chị. Chị giật mình. Nhìn xuống bụng, chị mỉm cười.
Câu hỏi bất ngờ của người người phụ nữ đó khiến chị rùng mình. (Ảnh minh họa)
Làm mẹ, có ai không muốn con mình sinh ra khỏe mạnh, xinh xắn, đáng yêu, thông minh đâu. Chị cũng như vậy, đây là lần đầu tiên chị làm mẹ, cảm xúc thực sự hỗn độn khiến chị không biết cất lời như thế nào cho đúng. Vui có, buồn có, lo lắng có nhưng kết thúc lại vẫn là hạnh phúc.
30 tuổi chị mới kết hôn, mọi người nói chị ế, mãi đến khi đó mới lấy được chồng nhưng chị chẳng quan tâm. Chị chỉ đợi người đàn ông tốt nhất với mình, phù hợp nhất với mình mà thôi. Hạnh phúc đến muộn chắc gì đã không tốt.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của chị chỉ có đổi khác một chút là tối phải về nhà cơm nước cho bố mẹ chồng, cho chồng thay vì được đi thỏa thích như ngày trước. Nói là nói vậy thôi chứ bố mẹ chồng chị cũng thoải mái lắm. Mẹ chồng chị toàn lo giúp chị việc nhà thôi chứ chẳng bao giờ có khái niệm ép buộc chị hay làm khó chị. Ai cũng nói chị đúng là chậm mà chắc, chậm mà tốt. Lấy được người chồng tâm lý, còn có nhà chồng yêu thương. Chị nghe xong chỉ mỉm cười. Vì lời người ta nói hoàn toàn đúng.
Nhưng hạnh phúc của chị như thế chưa có đủ, anh chị còn thiếu một đứa con nữa. Chị cũng sốt ruột lắm, chị nghe nhiều chuyện người ta nói rằng phụ nữ càng lớn tuổi, tỷ lệ thụ thai càng khó nên chị lo lắng vô cùng. Chị vừa mới bước sang tuổi 31 rồi, gặp chị, ai cũng hỏi sao không chửa đẻ đi, còn tính chuyện kế hoạch làm gì. Chị nghe xong cười trừ. Chị có kế hoạch đâu, chắc duyên làm mẹ của chị chưa đến mà thôi chứ anh chị đi khám tất cả đều bình thường hết cả.
Chị nghe tin đó mà lồng ngực như muốn vỡ tung ra. (Ảnh minh họa)
Lá thư của người mẹ bỏ rơi con 3 tháng tuổi bên vệ đường
Chị nghe anh, không đặt nặng vấn đề tâm lý quá, cố gắng thoải mái, nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng và thật không ngờ vài tháng sau đó, chị cười như khóc khi chiếc que thử thai hiện lên hai vạch.
Bác sĩ cũng đã khẳng định tin chị mang thai là đúng và hiện tại, con chị đã được hơn 1 tháng tuổi. Chị ôm chặt lấy anh, nấc lên nghẹn ngào. Chị có thai, ai cũng vui mừng. Cuối cùng thì nghĩa vụ thiêng liêng nhất của một người phụ nữ, chị cũng đã làm được. Mẹ chồn chị vui lắm, mua bao nhiêu đồ tẩm bổ cho chị. Anh cũng lăng xăng dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng. Nhà cứ vui như mở hội. Nhưng có ai ngờ được đâu…
Tháng thứ 3, sau khi làm xét nghiệm, siêu âm cẩn thận cho chị xong, bác sĩ nhìn chị, tháo kính, trầm ngâm:
- Chị bình tĩnh nhé! Tôi rất lấy làm buồn nhưng vẫn phải thông báo cho chị biết, con của chị đã mắc chứng down. Chị nên cân nhắc việc sinh nó ra. Quyết định là tùy thuộc ở chị.
Chị nghe tin đó mà lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Chị khóc, khóc ngay tại phòng khám. Chuyện này, chị có muốn giấu cũng không được. Cả nhà ai cũng đã biết chuyện, không khí nặng nề, căng thẳng vô cùng. Ai cũng nói, quyết định là tùy thuộc vào chị khiến chị thực sự mệt mỏi. Đứa con này, chị đã vô cùng hy vọng, mong mỏi. Nhưng sinh con ra, nhìn nó không được phát triển bình thường, là một người mẹ, lòng chị đau lắm. Chị không muốn, không hề muốn con chị chịu thiệt thòi. Quyết định mà mọi người trao cho chị khiến chị thực sự thấy khó khăn. Chị muốn con chị thật khỏe mạnh, bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng đứa con này…
Chị đến bệnh viện, chị đăng kí làm thủ tục bỏ con. Chị rơi nước mắt kí vào tờ xác nhận. Đưa tay xuống bụng, chị vuốt ve con lần cuối. Chị ngồi đợi đến lượt mình thì…
- Tôi cầu xin các bác sĩ, hãy lấy tim của tôi thay cho con tôi. Hãy để nó được sống, cứ để tôi chết đi.
Nhìn người phụ nữ đó gào khóc, cả bệnh viện ồn ào bỗng dưng im bặt. Một người phụ nữ khác quay sang nói với chị:
- Cô ấy biết là con mắc bệnh tim bẩm sinh, sinh ra khó sống được nhưng vẫn quyết sinh nó ra. Lòng mẹ mà, con dù có thế nào, hình hài không nguyên vẹn thì vẫn là con của mình. Bỏ đi khúc ruột của mình, đâu phải chuyện dễ. Mà cô đến đây khám thai à, được mấy tháng rồi?
Câu hỏi bất ngờ của người người phụ nữ đó khiến chị rùng mình. Câu nói tôi đến đây phá thai, chị không thể nào làm được. Phải, con họ bệnh tim, sinh ra có thể chết bất cứ lúc nào mà họ vẫn không bỏ con. Còn chị, con chị bị down, chị đã muốn con rời xa mình. Chẳng phải quá tàn nhẫn rồi hay sao? Bác sĩ gọi tên chị. Chị giật mình. Nhìn xuống bụng, chị mỉm cười. Chị thì thầm vào tai bác sĩ câu gì đó khiến vị bác sĩ già nở nụ cười nhìn chị. Chị cúi đầu chào rồi quay bước về.
Chị sẽ không bỏ con đâu. Dù có thế nào, nó cũng mãi là con của chị. Chị sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho nó một cuộc sống tốt nhất. Ai có nói gì, thì nó cũng mãi là con của chị.
Mẹ bỏ con ốm đi ngoại tình với chồng của chị bạn thân