Khoảnh khắc bị hành hạ, em nghĩ mình đã chạm đến nơi tận cùng của ấm áp. Đối với em, nó không phải một cảm giác hạnh phúc, mà là khi ta vén tấm rèm bước trên nỗi đau.
ảnh minh họa
Phút chốc em lại chìm trong tuyệt vọng. Bóng tối bao trùm lấy em, ôm ấp em. Em lưu luyến cái dịu dàng phút chốc đó, em ước mình được hoà quyện cùng màn đêm, em muốn quên đi tất cả.
Cuộc đời của em, bắt đầu là một thứ cảm xúc không tên. Nó như nỗi ám ảnh trong em, cố chấp sắp đặt mọi thứ. Em không mong mình có một gia đình. Bao năm em đã phải chịu đủ những tổn thương. Em từng có một ngôi nhà hạnh phúc, có một người cha thương yêu em, một người mẹ chăm sóc tận tuỵ, và người anh lo lắng quan tâm.Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ trước mắt. Em đã nghĩ, thời gian là thứ đốn mạt nhất trên thế giới, nó cướp đi những người mà em yêu thương, em kính trọng. Thời gian làm thay đổi tất cả. Sẽ thật tốt nếu nó rủ lòng thương một chút, giữ lại cho em tàn dư của cuộc chơi.
Nhưng đó chỉ là sẽ.
Em đớn đau khi nghĩ rằng mình sinh ra là thứ mua vui rẻ tiền cho người ta. Để rồi em bị đánh đập và chịu thương tổn bởi những người thân thương nhất, bởi gia đình của em. Em đã cố gồng mình lên chịu đựng. Tự nhủ lòng là hãy bỏ qua đi, hãy mặc kệ đi. Thân xác đớn đau, em mệt mỏi muốn biến mất khỏi thế gian này, muốn mất đi cái gọi gia đình mà bao người mơ ước.
Có lẽ em đã chẳng tuyệt vọng đến nhường này nếu đó không phải những người em yêu. Đành mỉm cười với đời, nhục nhã.
Em tiến đến bên tử thần. Họ mỉm cười, họ vẫy gọi em. Rồi những bóng dáng lại nhạt nhoà và chỉ còn một màn khói xám. Em hụt hẫng vội tìm kiếm trong làn khói dịu thơm. Con tim em đau như muốn xé toạc ra. Em thấy gia đình em. Mọi người mỉm cười nhìn em, dang rộng vòng tay với em. Cổ họng em khô khốc và mặn đắng, em mấp máy môi muốn nói ra hai từ thân thương đó. Nhưng em đã lưỡng lự, lý trí không cho phép quá khứ tồi tệ lặp lại. Tay em buông thõng xuống, khát khao được trả thù khiến em ngoài phẫn nộ thì chẳng khác gì một cái xác chết. Nước mắt em rơi, từng giọt, từng giọt. Ngày càng nhiều hơn. Nước mắt em chảy thành sông, nước mắt làm em phải mù loà.
Một vật cứng đập mạnh xuống, giấc mộng nứt dần rồi vỡ tan hoà vào khói. Mờ mịt. Chợt em bật tỉnh, sợ hãi như một con quỷ nhỏ tinh nghịch, bám chặt lấy trái tim đang run rẩy. Gia đình em kìa, tiếng cười đáng nguyền rủa lại vang lên, từng đợt. Em vô thức nắm lấy bàn tay của tử thần. Ánh nhìn của họ lại hiện lên trong em, ngày một rõ. Tia sáng vụt qua, mắt em bỗng mở to, ngỡ ngàng cùng đau đớn. Thân xác em dần nhạt phai, hoá thành khói được gió cuốn trôi.
Một giọt nước trong veo xót lại, rơi xuống nơi tận cùng của ấm áp.