Có những tình cảm, vuột đến, vuột ,phút chốc đã biến mất chẳng để lại , cứ như chưa từng tồn tại, nhưng cũng có loại tình cảm, dù đã lâu rất lâu rồi, tưởng đã quên , nào ngờ, khi quay lại, vẫn nguyên vẹn như ngày nào.
Ảnh minh họa
“Anh ơi, thứ bảy này đi chơi đi”
Dòng tin nhắn hiện ra, đôi mắt khẽ lướt qua cái tên, trí nhớ hoạt động nhanh chóng để nhớ ra khuôn mặt người nhắn. Vô ích, có cả. Thế nhưng đôi lại trượt trên bàn phím, dòng chữ đầy ngọt ngào được gửi . Tôi cất chiếc điện thoại, chiều hôm nay đã là nàng thứ ba rồi, tới lúc rồi. Tôi là 1 tên khốn, ừ, có thể là vậy. Tôi đã tình tứ với bao nhiêu gái, đã rót bao nhiêu lời mật ngọt, đùa cợt bao nhiêu người tôi không nhớ. Tán gái, đến khi đổ, lập tức bẻ sim, khóa nick facebook, hoàn toàn biến mất. Tôi chẳng giỏi giang , mọi thứ chỉ ở mức ổn, cái duy nhất tôi giỏi có lẽ là tài ăn .
Vì lại vậy? tôi biết, phải chăng vì thế giới này quá buồn chán? Có lẽ, mọi thứ ngày ngày lặp lặp lại, có thay đổi, học, về nhà lại chỉ thấy 1 mâm cơm lạnh ngắt do mẹ nấu vội vàng, cả ba mẹ ngày ngày đều ra ngoài ăn, bữa tiệc với các vị khách quan trọng hơn cả bữa cơm gia đình.
Mọi chuyện vẫn sẽ như vậy, theo vòng tròn đều đều ấy, cho đến khi…
1 buổi sáng mùa đông, leo lên chuyến xe buýt, chỗ của tôi- ngay cạnh cửa sổ -bị 1 con nhóc chiếm lấy. Đành ngồi xuống bên cạnh, cho đến khi tôi quay sang để nhìn kẻ đáng ghét kia, chợt sững lại. Mọi thứ xung quanh lu mờ , dường như chỉ có 1 hình ảnh duy nhất. Tôi khó khăn nuốt nước bọt, những kí ức lại ùa về.
2.Kí ức.
Khi nhỏ, khác với vẻ thư sinh bây giờ, tôi rất to con, phát triển sớm, lại được chăm chút cẩn thận, tôi là đứa trẻ khỏe nhất xóm. Dĩ nhiên trẻ con trong xóm đứa nào cũng nể tôi. Vì nhà tôi khá giả, vì tôi lúc nào cũng có đồ chơi đẹp, bánh kẹo đầy nhà, khi mua 1 bịch bánh hay kẹo, tụi nó luôn mời tôi ăn, 1 cách để lấy lòng sau này xin xỏ qua nhà tôi chơi. Sự tự mãn tăng cao, lòng kiêu hãnh cho mình là nhất dần ngự trị trong tôi. 1 hôm, nhà bác hàng xóm có 1 đứa nhóc chuyển đến. Nó gọi bác là dì. Con bé đen nhẻm, cao, gầy, và điểm tôi ghét nhất là nó lơ tôi. Với 1 đứa trẻ luôn được sự ngưỡng mộ, lúc nào cũng nghĩ mình là vua, bị 1 con nhóc để ý, thật sự rất khó chịu. Có bữa trời mưa, tôi thấy nó ngồi co ro trước mái hiên nhà mình, bác hàng xóm chưa về, có lẽ con nhỏ có chìa khóa vô nhà. Tôi như mở cờ trong bụng:
-Này.
Nhỏ ngước lên, chớp đôi mắt.
-Ai cho ngồi đây?
-Bác gái.
-Không cho ngồi, mau ra.
Nhỏ chẳng thèm nhìn tôi nữa, tiếp tục hành trình ngắm mưa. Tôi bực tức, giật lấy cái cặp của nhỏ, ném thẳng ra ngoài mưa. Nhỏ đứng dậy, chạy ra nhặt cặp, đúng lúc bác hàng xóm về, nó quay lại nhìn tôi, 1 tia khinh bỉ hiện ra, rồi vụt chạy vào nhà. Cơn tức giận lại dâng lên, bốc khói. Ngày khác, lúc đám trẻ con đang chơi ném cầu, tôi cũng chơi, nhỏ ngang qua, tôi không nhớ tôi đã , chỉ , con nhỏ đó,chính nó đã thẳng ném cuốn từ điển đang cầm trên vào mặt tôi. Vâng 1 cuốn từ điển bách khoa toàn thư bìa cứng. Tôi lảo đảo ngã xuống, mặt mày xây xẩm, chân xước hết vì cà vào nền xi măng. Lúc đó tôi khóc rất to, mấy đứa kia chạy hết, chỉ còn lại tôi và con nhỏ, nhỏ nhặt cuốn sách, thèm nhìn tôi 1 cái, Từ đó, đứa nào dám lại gần nhỏ, khoảng 3 năm sau, 1 người phụ nữ xinh đẹp tới đón nhỏ đâu đó, và về lại nữa. Tôi có hỏi, bác hàng xóm kêu đó là mẹ nhỏ, giờ nhỏ về sống với ba mẹ. Vậy thôi.
3.Vẫn như ngày nào.
Tên con nhóc, à , ấy là Hân. Trịnh Ngọc Hân, cái tên đã ám ảnh cả tuổi thơ tôi.Đúng là rồi, thể nhầm được, tôi chắc chắn, còn vì à? Tôi biết, nhưng tôi chắc chắn. Hân đang ngủ, đầu khẽ tựa vào cửa kính, ánh nắng hanh hao của mùa đông khuôn mặt kia dịu dàng lạ kì. Xe buýt dừng lại 1 trạm, rung chấn từ cửa kính khiến tỉnh giấc. từ từ mở mắt, ngồi thẳng dậy, giờ tôi mới được ngắm nhìn thật kĩ , tóc dài hơn, mắt bắt đầu đeo kính, còn nuôi tóc mái nữa. đeo earphone, ngắm nhìn đường phố bằng ánh mắt lơ đãng. Tôi cười, vẫn như xưa. bình thản như 1 cơn gió, nhưng lại lạnh giá như mùa đông. Tôi rất muốn hỏi, thời gian qua sống như thế nào, bây giờ đang học ở trường nào và quan trọng hơn… đã có bạn trai chưa. Nhưng tôi thể cất lời, tĩnh lặng quá, cứ như ở cùng thế giới với tôi, cứ như đang ở rất xa vậy, dù rằng đang ngồi cạnh tôi, chỉ cần vươn là có thể chạm vào. Không, tôi thể để mất lần nữa, tôi phải , ngay bây giờ.
-Hân.
quay sang nhìn tôi, nhướng mày.
-Cậu biết tôi?
Làm tôi biết được?
-Ừ-Tôi chợt lúng túng, lần đầu tiên tôi lúng túng trước 1 gái, tôi gãi đầu: – Hải Phong, lớp 11, quen nha.
-Vâng, tên Hân, lớp 10.
Dĩ nhiên tôi biết chứ.
-Ừm, học ở đâu vậy?
-Dạ, trường X.
Trường X, là trường tôi mà, giờ tôi mới để ý bộ đồng phục kia, lần thứ hai, tôi thấy mình thật ngớ ngẩn.
-Ờ, haha, vậy là chúng ta cùng trường.
-Vâng.- lại đeo phone lên, cuộc chuyện kết thúc.
4.Làm để cưa 1 gái chuyên toán?
Con gái chuyên toán vốn đã khó cưa, con gái như lại còn khó cưa hơn. Ánh mắt luôn lơ đãng nhìn mọi thứ, chắc chỉ có lúc học nó mới có 1 tí xíu tập trung chăng?
Để cưa 1 gái trước hết phải ấy ngưỡng mộ mình, mà cái đó với Hân thì chắc chỉ xảy ra trong học hành. Môn tôi học khá nhất là toán nhưng tôi từ bỏ ngay từ lúc nhìn thấy học bồi dưỡng. , Ngọc Hân là học trò cưng của thầy giáo dạy môn toán, thần đồng, 1 ngôi sáng lớp chuyên toán. Cỡ tôi chỉ có nhờ giảng bài giùm chứ khiến ngưỡng mộ, khó hơn lên trời. Thằng bạn tôi phá lên cười khi nghe tôi hỏi, điệu bộ vô cùng lưu manh và hả hê, nó vỗ vai tôi:
-Cuối cùng cũng đã xuất hiện, 1 người khiến cho mày ra nông nỗi này, hahaha.
Tôi dứ dứ nắm đấm về phía nó. Mãi 1 lúc sau, sau khi quá mệt vì cười, nó mới nghiêm túc lại, 1 chút:
-Theo tao, mày cưa nàng bằng tài lẻ , chứ học thì chắc có cửa rồi.
-Như là..?
-Đá bóng, bóng rổ, hay đó
-Tao thấy ổn mày.
-Tại ?
-Mày thấy người như vậy, thích thú mấy trò đó
Sau 5 giây đả thông tư tưởng, thằng bạn lắc đầu
-Haizz, vậy mày tính ?
-Tao biết. Haizz…..
Ông trời ơi, con phải ?
Trời phụ lòng người tốt, ờ, tôi phải người tốt, ý tôi là… à mà thôi, dù ông trời đối đãi với tôi tệ. Hôm nay là thứ bảy, đang ngồi cắm game với mấy thằng bạn, chợt trời mưa, tôi nhớ hôm nay học bồi dưỡng, có lẽ…
Hân
1.Mưa.
Trời mưa, từng hạt nước nhỏ xoay đều, rớt xuống đất, vỡ tan. Buổi học kết thúc cách đây nửa tiếng, mọi người đều đã về hết, còn tôi lại quên mang áo mưa. Đeo hearphone lên tai, tựa lưng vào tường, tôi lại thả trôi suy nghĩ của mình theo màn mưa. Tiếng cãi nhau của ba mẹ, dội thẳng từ đâu đó, hình như là sáng nay, khiến đầu tôi đau nhức. Mà có quan trọng thời gian? Ngày nào có tiếng cãi nhau, ngày đó chắc là 1 ngày bình thường. Bề ngoài quan tâm, chỉ lướt qua nhìn, thật ra bản thân lại đang lén lút quan sát biểu hiện của 2 người. Đã bao lâu rồi? Từ lúc nào, gia đình tôi lại trở nên như vậy? Cái tôi thèm khát từ lâu, giờ cũng đã phai mờ theo thời gian, nếu 2 người đó thể hòa, vậy thì…
-Hân- tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi ngước mắt nhìn kẻ phá rối. Là , người ngồi cạnh chuyến xe buýt với tôi. Không hiểu sao , tôi lại đặc biệt nhớ đến người này, có lẽ là vì cái vẻ tự tin của , mà cũng phải. Lớp trưởng đáng tin cậy, liên đội trưởng của trường, đội trưởng đội bóng rổ. Nổi bật, rực sáng. Anh ấy nổi tiếng đến mức gái nào trong trường biết đến, chắc trừ tôi. Tôi thích tán chuyện với mấy bạn nữ, bản tính ít , cộng thêm việc lúc nào cũng cắm đầu vào sách và đeo tai nghe mọi lúc mọi nơi (trừ giờ học), khó mà có thể hòa nhập vào hội bà tám ấy. Song, có 1 số chuyện, dù có ý định tìm hiểu, nó vẫn hiển nhiên lọt vô tai, ví dụ như là 1 kẻ đào hoa. Hay ngày valentine có bao nhiêu người tỏ tình với dù cho có bạn gái rồi. Hay là vừa mới chia xong.
Nhiều lời đồn thổi xoay quanh , tốt có, xấu có, nhưng, lại rất hấp dẫn với con gái, giống kiểu bạch mã hoàng tử luôn thu hút thôn nữ và công chúa vậy. Và giờ tôi đang thắc mắc vị hoàng tử ấy vào giờ này, trên trường, vào giữa trời mưa thế này. Như trả lời thắc mắc của tôi, vuốt giọt nước trên mặt, cười hiền:
– Anh ngang qua, thấy xe còn ở bãi giữ xe, nghĩ chắc mắc mưa rồi, nên mua cho 1 cái áo mưa.
Nói rồi chìa ra 1 cái áo mưa vàng nhạt. Tôi hơi ngẩn người.
-Cảm ơn .-Tôi cười. Chắc đây là chuyện dễ chịu nhất ngày hôm nay. Anh đưa tôi về, 2 chiếc xe máy chạy song song với nhau xuyên qua màng mưa trắng xóa. Chúng tôi nhiều. Nhưng bản thân tôi lại thấy dễ chịu. Khi về đến nhà
-Cảm ơn .-tôi cúi đầu cảm ơn lần thứ hai.
-Không có đâu mà, à, mai thi nhỉ?
-Dạ.
-Học sinh giỏi quốc gia.
-Dạ.
-Cố lên nha.- nắm lại, giơ lên ngang mặt, biểu hiện động viên-thắng lợi nha.
-Dạ, cảm ơn , sẽ cố gắng.-tôi cười to, thật thoải mái.
2.Cổ vũ.
Sáng hôm sau, khi bước lên cầu thang, phòng tôi thi ở lầu 4, đến sớm là thói quen của tôi, nên giờ chưa có ai là chuyện bình thường. Nhưng hình như tôi nhầm. Có bóng ai đang đứng đó, người đó giơ vẫy chào tôi. Là anh.
-Chào em .
-Anh đang làm gì ở đây?
– chưa ăn sáng đúng ? Vậy có sức mà thi, lỡ đau dạ dày thì ?
-Ơ?-Tôi ngơ ngác.
-Vậy nên…- Anh ngẩng cao đầu,- anh trai vĩ đại có quà cho – rồi như ảo thuật, anh lôi từ đằng sau ra 1 cái bánh bao nóng hổi, toét miệng cười.
-Phì…-Tôi phì cười. Thật ra tôi có uống sữa rồi, nhưng nỡ phụ lòng , tôi nhận lấy cái bánh. Làn khói trắng, mỏng, bốc ra từ chiếc bánh. Thật đẹp.
-Ăn xong rồi, uống nước này- lôi ra 1 chai nước lọc trong cặp ra, tôi cũng ngại nữa, nhấp 1 ngụm. Anh cười- rồi nha, năng lượng đủ rồi, giờ thì thi tốt nhé.
-Dạ-Tôi cười tươi.
Anh đợi cho đến khi tôi thi xong, lúc tôi vừa ra khỏi phòng thi, tíu tít hỏi, nào là bài được ? Đề khó ? Đủ thứ, nhìn sốt sắng cứ như ông bố lo cho con gái vậy. Vui thật. Mãi đến lúc đó, tôi mới nhớ ra 1 chuyện.
-Sao biết, chưa ăn sáng, với cả đau dạ dày?
-Đơn giản mà, nhìn cách đến giữa giờ ôm bụng là hiểu đau dạ dày, và có thói quen ăn sáng.
-Coi bộ… quan sát nhiều ghê.-Lời của tôi chợt khiến mặt đỏ lựng lên, đến khi tôi hiểu mình vừa , đến lượt mặt tôi hơi đỏ. Tôi chạy lên trước, vẫy :
-Chào nha. về đây, cảm ơn nhiều nhiều lắm.
Rồi vụt chạy mất.
Phong.
1.Từng chút một, tôi dần bước vào thế giới của em . Nhưng…
cười rạng rỡ, rồi chạy mất. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng gái nhỏ ấy biến mất dần trong nắng. Thật là muốn hét lên, a, vui quá. Từ bữa đó, thi thoảng tôi hay chạy qua lớp , khi thì đưa ổ bánh mì, khi thì gửi cuốn sách hôm nọ mượn. Nhà có rất nhiều sách. Thế nhưng, gái nhỏ kia, dù cười rất vui vẻ, nhưng khi ở một mình, lại hay ngẩn ngơ, lặng, sự im lặng đến đáng sợ. Điều khiến buồn đến vậy? có thể chia sẻ cho tôi mà, hãy để tôi gánh bớt giúp 1 phần gánh nặng, được ? gái nhỏ ơi, đừng buồn nữa mà.
-Mày thật rồi.-thằng bạn phán câu xanh rờn.
-Ừ.
-Cái thằng này,…haizz, thôi, 1 trận ?-Nó giơ trái bóng rổ màu cam ra, tôi chợt nhớ ra 1 chuyện.
2.Này, chúng ta cùng giải street nha.
Tan học, hôm nay học ca chiều, 3 giờ đã được về. Lớp tôi hôm nay lại học ca sáng. Đứng đón ngay bãi giữ xe, tôi hiểu ra thêm 1 điều, lúc nào cũng chỉ có 1 mình. Đi sớm, về muộn, bản tính vẫn thay đổi cả.
-Chào .- nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt dò hỏi.
-Ừ, chào , hôm nay có học nữa ?
-Dạ , giờ rảnh.
-Vậy với 1 lát được ?
-Dạ được.
Tôi dẫn ra sân bóng, sân tập vắng tanh, ngơ ngác xuống sân cỏ, tôi để cặp xuống đất. Nhặt lấy trái bóng chuẩn bị từ trước, ném về phía .
-Này.
-?
-Đá với 1 trận. OK?
-Ơ?
Tôi chạy tới, dẫn bóng về phía khung thành , vẫn ngơ người. 1 cú sút gọn, trái bóng lọt lưới.
-Vào, 1-0.
-Này.- giờ thì đến phiên để cặp xuống đất, cởi áo khoát ngoài.-Ăn gian quá, OK, chấp 1 quả.-Rồi lao tới…
Chúng tôi đá với nhau cả buổi chiều, đến khi cả 2 đứa mệt nhoài, mồ hôi đầm đìa. Tỉ số như thế nào tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ khi ngồi nghỉ, em bật cười.
-Vì biết biết đá banh?
-Bí mật-Tôi nháy mắt.
– Anh biết không , anh làm em nhớ đến hồi nhỏ. Hồi đó vô tư hơn bây giờ nhiều, buồn vui lộ rõ, còn bây giờ, đến mình còn hiểu nổi bản thân nữa.
– có chuyện ?
-…- cười buồn- dạo này, à , cũng lâu rồi, thích về nhà, ba mẹ cãi nhau suốt ngày, rất ồn ào. Chính vì thế, sắp xếp lịch học, khiến bản thân bận rộn. Ít về nhà, nhưng thật sự rất mệt ạ.
– đã thử chuyện với ba mẹ chưa?
-Dạ?
-Nên chuyện thẳng thắng 1 lần, cho ba mẹ hiểu về . Bày tỏ suy nghĩ của mình. Chứ cứ mãi như thế ổn đâu ạ.
-Vậy ?
-Ừ. Không đâu, cứ những nghĩ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
-…- im lặng, rồi đứng dậy.-Cảm ơn , có lẽ đúng. im lặng đủ rồi.
-Đừng lo- tôi đứng dậy, nắm lấy , – dù , cũng sẽ ở đây, bên , nên đừng lo hết, nha.
-Dạ.
Hân.
1.thẳng thắn.
Tối đó, khi ba vừa về, mẹ cũng đã nấu xong bữa tối. Hôm nay tôi về sớm, giúp mẹ dọn cơm. Mẹ hơi ngạc nhiên, nhưng hết. Cả nhà, hình như lâu rồi, ăn cơm cùng nhau. Sau khi rửa chén, tôi ngồi xuống ghế sofa, khó khăn 1 chút, nhưng khi ra, mọi thứ cứ tuôn ra, xối xả, hệt như cơn lũ. Tôi nhớ tôi đã khóc. Tôi đã rất nhiều, về mọi thứ, về những bất an trong lòng, về những tôi đã chịu đựng. Mẹ cũng khóc. Tôi nhớ, cả 2 người đã 1 câu:
-Ba mẹ xin lỗi.
1 tháng sau, cả 2 ra tòa, li hôn, 2 người họ, giải thoát cho nhau. Buồn, có, nhưng như , mọi thứ nên như vậy, ngay từ đầu, ổn rồi.
2.Ai cũng có bí mật.
Đến thăm nhà , khi đứng ngay trước cửa nhà, tôi… bất ngờ. Mọi thứ ngay lúc đó đều được giải thích rõ ràng. Vì biết tôi biết đá bóng, hay quên áo mưa, có thói quen ăn sáng sớm. Tất cả, là vì…
– bất ngờ lắm nhỉ?
-Dạ, ngờ thật. 2 bác giờ rồi ? Vẫn khỏe chứ?
-Ừ, vẫn khỏe.
-À. Anh chưa ăn trưa phải ?
-Ừ, ba mẹ ra ngoài ăn cả rồi.
-Bộ ngày nào cũng vậy?
-Ừ.
Đúng là, phải ai cũng vui vẻ, mỗi người ai cũng có tâm tư riêng, chỉ là giấu giỏi quá. Khiến tôi cứ nghĩ, là người hạnh phúc nhưng…
-Này.
-Hả?
– nấu cho ăn nha.
-Vậy được?
-Để .-Tôi xắn áo lên, xông xáo vô bếp, thật may, mấy món tôi nấu ra, ăn tệ. Nhưng cứ cười miết vậy?
-Ê. Bộ vị kì lắm hả? Sao cười hoài vậy?
-Không có . – Vẫn tủm tỉm, cứ cười.
-…-Tôi nhăn mặt, – chắc tệ lắm, thôi lần sau nấu nữa.
-Ấy đừng.- anh vội ngăn lại- chỉ là vui quá thôi mà.
-Thật ?
-Thật, rất vui.
Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
Và 1 ngày nắng đẹp, đưa tôi 1 bó hồng.
-Hân này, hình như thích mất rồi.
-…
-Làm bạn gái nha.
-…-Tôi im lặng.
-Hân?
– vẫn chưa chắc chắn về tình cảm của mình. Nên xin lỗi .
Anh cúi đầu,-Ừ, hiểu- rồi về.
Tối hôm đó, tôi nhắn 1 cái tin.
“anh biết hoa cẩm tú cầu ? Cả năm, chỉ ra hoa 1 lần, nhưng mỗi lần ra hoa lại rất lâu. anh sẽ đợi chứ? Đợi đến khi cẩm tú cầu nở hoa ấy”
***
Ừ, đã đợi lâu, rất lâu rồi, nên Hân à, sẽ tiếp tục đợi. Cho đến khi chắc chắn, về tình cảm của mình.