Thành phố chẳng thiếu những món ăn ngon, từ món ăn bình dân đường phố, đến sơn hào hải vị, nhưng chưa khi nào lại thấy thèm, thấy nhớ đến cồn cào món bánh cuốn tráng mỡ hành chợ phiên.

ảnh minh họa
Quê tôi, ruộng đồng nhiều, nông dân vẫn chiếm đại đa số, nhưng số đông là người trung niên, người già, lớp trẻ theo đuôi nhau lên thành phố ăn học rồi lập nghiệp, định cư luôn ở đó. Có lẽ cũng bởi vậy mà cái chất quê kệch vẫn đậm đà trong đất và người nơi đây.
Trồng trọt, cấy hái lúa vẫn chủ yếu là tự cung, tự cấp, vườn rộng, ao sâu nên rau, cá quanh năm. “Cái chợ” mang đúng nghĩa là nơi để trao đổi hàng hóa. Mà hàng quê nên giá cũng rẻ bất ngờ, nhất là hàng quà, hàng bánh. Không được phong phú như ở thành phố, gánh xôi, hàng bánh mì, nồi bún riêu chỉ là những chiếc bàn ghế gỗ tự đóng lấy, thấp lè tè trong gian chợ còn lụp xụp nhưng lại mang cái vị rất riêng.
Người chưa từng ăn có khi thấy nó nhạt thếch, thiếu vị nhưng đối với tôi những hàng quà, hàng bánh ấy là cả một tuổi thơ ngồi chợ với mẹ. Nên có lẽ có chút ưu ái tình riêng chăng? Mỗi khi đi xa về gần, tôi thấy nhớ làm sao bát bún riêu ốc nóng hổi chan với nước hầm xương cùng vài lát cà chua với hành hoa lác đác. Đủ ấm bụng, đủ vị ngọt thanh, giòn sần sật của ốc. Nhớ nhất là gánh bánh cuốn đầu làng. Đến bây giờ, mỗi dịp về quê là sáng hôm sau, món ăn sáng của cả nhà nhất định là bánh cuốn. Từng chiếc bánh mỏng tang như lụa bạch nhưng vẫn dai, màu trắng ngà mà thanh khiết, vị bánh thơm mùi gạo mới để lại dư âm thật khó quên.
Bánh cuốn thì ở đâu cũng có nhưng bánh cuốn quê tôi có nét đặc trưng, không phải nhân thịt băm mộc nhĩ mà là bánh trắng nhân mỡ hành. lớp bánh được tráng mỏng, cuốn lại, rắc chút hành phi vàng ươm, thơm phức, ăn cùng nước chấm và miếng chả quế. Thứ bánh đó, khi bỏ vào miệng, cứ tuồn tuột như trượt nước, miếng bánh cứ thế mà trôi từ khoang miệng xuống cuống họng và xuống dạ dày, để lại một thứ mùi thơm thật dễ chịu của hương lúa trổ đòng, của hương chanh cốm ngắt vội trong vườn nhà đẫm hơi mưa.
Ngày còn bé, mỗi lần ra chợ với mẹ, tôi cứ bị hút hồn bởi gánh bánh cuốn, đôi tay thoăn thoắt, khéo léo của người tráng như biểu diễn nghệ thuật. Làm sao cho miếng bánh vừa mỏng, vừa đều mà lại không bị rách là điều không phải ai cũng làm được. Một gáo bột múc vừa đủ đổ lên màng hấp, chiếc đũa cả để xoa bột thành một lớp mỏng, đều hình tròn. Sau đó, nắp nồi lập tức được đậy kín.
Khoảng một phút sau, mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút, vẫn chiếc đũa ấy khéo léo gỡ bánh khỏi màng hấp, cất lên và đưa vào đĩa, cắt miếng vừa ăn, kèm chả quế, rau mùi, tía tô thì đúng là món ngon trứ danh.
Có những lúc nhớ quê, thèm được về với mẹ như ngày xưa, ngồi lê hàng quà, hàng bánh, nhất là những ngày đông lạnh như hôm nay được cắn miếng bánh cuốn nóng hổi từ đôi tay khéo léo điêu luyện… Nghĩ đến thôi mà thấy cồn cào.