Cuộc sống của chúng tôi tách biệt hoàn toàn với thế giới phồn hoa, tôi thấy yêu nơi này, cũng như yêu lũ học trò nhỏ của anh.
ảnh minh họa
Tôi 25 tuổi, được nhận xét là khá xinh đẹp, sinh ra trong một gia đình giàu có, học hành làng nhàng, trải qua một vài mối tình thuở học trò và bây giờ ra trường với mức lương vừa đủ sống cho một cô gái trẻ như tôi. Chuyện không có gì cho đến năm ngoái, trong một chuyến phượt lên vùng Tây Bắc cùng một vài người bạn, tôi gặp anh. Anh không đẹp, không có gì hấp dẫn, anh 33 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ du học nước ngoài.
Hôm đó, tôi lướt qua anh như một người bình thường mà thôi, cho đến khi có một đám trẻ con từ trong ngôi làng gần đó chạy ra đón anh và kêu anh bằng "thầy". Tôi tò mò về anh, về lũ trẻ và một tuần sau đó tôi quay lại đó tìm anh. Được nói chuyện với anh, tôi cảm nhận được nhân cách cao cả trong con người anh. Anh kể sau khi tốt nghiệp về nước và có một công việc ổn định, trong chuyến phượt lên đây, anh bị hút hồn bởi vẻ đẹp phong cảnh. Rồi anh nhìn thấy lũ trẻ trên này nên rủ lòng thương và quyết định bỏ tất cả để ở lại đây để dạy học cho lũ trẻ.5 năm qua, sống với những người bạn dân tộc, dạy dỗ đám trẻ con, cùng lao động với những người dân tộc nơi đây để kiếm chút ít lên thị trấn đổi lấy tiền mua đồ về dạy lũ trẻ học. Tôi và anh được mọi người dựng cho một ngôi nhà, sáng sáng dạy lũ trẻ học, chiều lao động cùng mọi người trong bản, cuộc sống giản dị nhưng luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Càng gần anh tôi càng yêu anh hơn, tôi hiểu được con người anh và cũng tìm ra được con người thật của mình, tôi biết được mình thích gì và muốn điều gì ở cuộc sống này. Cuộc sống hiện giờ của chúng tôi tách biệt hoàn toàn với thế giới phồn hoa và ồn ào ngoài kia và tôi thấy yêu nơi này, cũng như yêu lũ nhỏ của anh. Tôi yêu anh, yêu cuộc sống này nhưng luôn lo lắng liệu cuộc sống của chúng tôi có tồn tại mãi mãi ở nơi vùng sâu vùng xa này, xa rời chốn phồn hoa đô thị không?