Em nhạy cảm với nắng hay em có duyên với những cơn mưa? Mà sao nắng mưa cứ đẩy đưa khiến em sụt sùi lúc cảm mưa, lúc say nắng.
ảnh minh họa
Những ngày cuối năm, gió bấc ùa về nhanh nhưng cũng lướt đi vội, như hờ hững không chịu bước qua thời khắc giao mùa đón chào năm mới. Nhưng nấn ná hay dùng dằn thì cũng đành ngoảnh mặt rời tay, quay lưng bước vội.
Hẳn là trong khoảng thời gian cả thời tiết lẫn thời gian đang lưng chừng giữa đông - xuân, mới - cũ, con người dễ cảm nắng những ngọt ngào và nhẹ nhàng nào đó. Như lúc yêu thương chỉ cần nhạt đi, những người lớn cô đơn dễ bị cuốn vào những cuộc tìm kiếm sự quan tâm, với tay tìm chia sẻ. Người ta cần một chỗ yên an để chuyện trò và chia nhau những mảnh buồn vui vụn vặt. Như anh và em.
Hẳn là sẽ có những cảm xúc chỉ cần một lần chạm mặt đã để lại cả một khoảng không vô định mà chính những người trong cuộc cũng chẳng đinh nghĩa được tên cho những cảm xúc lủng lơ, vô hình. Sẽ có những tình cảm bắt đầu từ những bối rối trong ánh mắt và thẩn thơ trong hành động, khiến người ta hiếu kỳ muốn biết điều gì tồn tại trong đôi mắt người đối diện. Và hẳn sẽ có những bắt đầu chỉ từ sự dõi theo của đôi mắt và sự lắng nghe của đôi tai. Như anh và em.
Hẳn là khi một cái tên bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên màn hình điện thoại hay inbox của facebook, người ta bắt đầu lãng đãng dành những khoảng thời gian trong ngày để nhớ về những lần chạm mặt từ bối rối đến thân quen của nhau. Con người vẫn thế, luôn cần một sự quan tâm và chia sẻ mọi lúc mọi nơi từ một cái tên mà mỗi lần xuất hiện đều làm ta mỉm cười. Những nhạt nhòa chợt tạm quên, những cô đơn thôi miên man những buổi tối, những thất vọng thôi vỗ sóng trong lòng và những nụ cười không rõ lý do chỉ muốn kéo dài ra mãi. Như anh và em.
Hẳn là đã có những lúc, người ta vùi đầu trong chăn bông ấm áp khi tiết trời trở lạnh cũng chẳng thể không tự hỏi nơi ngực trái tim mình đang lung lay hay chỉ bắt đầu thổn thức. Có chút mơ hồ, có chút huyễn hoặc mà chính người chủ của cảm xúc cũng chưa phân định rõ là say nắng hay cảm mưa? Như anh và em.
Hẳn là duyên phận thì không thể nào lý giải được. Người ta vẫn đặt tên cho những cuộc xếp đặt kỳ lạ nào đó là định mệnh. Vì là định mệnh, người này phải gặp người này trước chứ không phải người kia trước. Đã là duyên phận thì người có duyên sẽ ở lại, người hết duyên sẽ phải rời đi.
Em vẫn chưa thôi tự hỏi những loạn nhịp bên ngực trái tim mình rằng em có đang say nắng? Em sợ những cảm xúc mơ hồ, em sợ những lửng lơ mà người ta vẫn gọi là tạm bợ. Vì em thừa biết rằng, cơn nắng thì dễ say và cơn say thì dễ tỉnh. Và rồi, sẽ có một cơn mưa rào ướt nhem, làm ai thôi lem nhem tưởng mình say nắng?!