Tôi còn chưa biết trả lời mẹ chồng thế nào thì cô em chồng ở đâu chạy vào. Em bĩu môi buông một câu ’cô dâu không xứng với cái buồng này. Đúng là chuột sa chĩnh gạo’.
Câu nói của cô em chồng làm tôi điếng người nhưng giờ cũng chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần để bước vào “cuộc chiến” (ảnh minh họa)
Tôi cố gắng học lắm mà sao việc học của tôi chẳng ra gì. Mùa thi năm ấy tôi chẳng đậu trường nào, đành ở nhà đi làm. Mấy tháng sau có người mai mối, bố mẹ bắt tôi lấy chồng. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi. Mà bấy giờ tôi còn trẻ con lắm. Còn anh thì ra dáng người lớn rồi, lại có công việc ổn định.
Chỉ trong vòng nửa tháng trời là lễ cưới được tiến hành. Tôi chỉ biết làm theo những gì bố mẹ tôi bảo. Rồi ngày cưới đến, cô dâu chỉ có chiếc quần sa tanh bóng, áo non trắng và 1 cái nón theo đoàn người về nhà chồng.
Khi về gần đến họ nhà trai thì tôi thấy người xem đám cưới mới đông làm sao. Tôi là trọng tâm cho họ nhìn. Có người im lặng, có người còn buông ra những câu nói “ôi, cô dâu bé tẹo. Mặt như trẻ con. Mà lại chẳng có tai, chẳng có tay”. Lúc đầu tôi chẳng hiểu ra sao. Đưa tay mình ra nhìn, rồi lại sờ lên tai. “ơ, sao họ lại bảo mình như thế nhỉ. Mình có đủ cả đây thôi”.
Đang mải suy nghĩ về những lời bàn tán, tôi quên cả mình đang làm cô dâu sắp bước vào hội trường cưới. nghe tiếng pháo nổ tôi giật thót mình. Nhìn sang bên anh ấy đi cạnh tôi cách chừng gang tay. Bấy giờ tôi thấy tay chân tôi như thừa, không biết làm gì, để đâu nữa. Giá như ngày nay cô dâu còn có váy mà xách, bó hoa mà ôm chứ ngày ấy ăn vận bình thường. Cô dâu mặc quần xa tanh, áo sơ mi may mà còn có cái nón đội trên đầu. Cái quai nón buộc bằng khăn mùi xoa to đùng, nó che bớt mặt cô dâu lúc xấu hổ.
Đến lúc giới thiệu mẹ chồng ra đón con dâu. Ôi sao mà hồi hộp và ngại thế. Bà đỡ lấy cái nón tôi đang đội trên đầu xuống rồi cầm đi trước vào nhà, còn tôi lẽo đẽo theo sau. Vào đến cửa buồng bà quay lại nói với tôi “kể từ đây con chính thức gánh vác việc nhà chồng rồi đấy. mau cất nón, ra chào mọi người rồi còn dọn dẹp”. Tôi còn chưa biết trả lời mẹ chồng thế nào thì cô em chồng ở đâu chạy vào. Em bĩu môi buông một câu “cô dâu không xứng với cái buồng này. Đúng là chuột sa chĩnh gạo”.
À, bấy giờ tôi mới vỡ lẽ. Ra ai cũng nghĩ mình con nhà nghèo mà dám lấy con nhà giàu. Nhưng kiểu gì thì kiểu tôi cũng trót bước chân vào cái nhà này mất rồi. Giờ cũng chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần để bước vào “cuộc chiến”.