Hơn một tuần sau Hoa nhận được thư trả lời của anh. Trong đó, anh cảm ơn Hoa đã dành tình cảm cho mình nhưng tiếc là anh không thể nhận, không thể làm điều có lỗi với vợ con được.
Sau khi tỏ tình Hoa nhận thấy sự giằng xé ở anh (ảnh minh họa)
Những ngày con trai sa ngã, theo bạn bè cá độ, bài bạc rồi nghiện ngập Hoa thực sự suy sụp. Dù đã sớm lo lắng đến hậu quả của việc hai vợ chồng không có chung tiếng nói, không cùng quan điểm, không thống nhất được trong cách dạy con. Nhưng khi sự việc xảy ra, chồng Hoa quay sang đánh đập con đay nghiến vợ. Con trai Hoa cứng đầu cứng cổ cãi lại “bố cũng đi chơi, sao con phải tử tế?”. Hoa cứng họng, một cảm giác bất lực xâm chiếm. Lúc nào Hoa cũng tự hỏi “mình phải làm gì?”. Có lúc tiêu cực Hoa tự nhủ “hay mình chết đi may ra con tỉnh ngộ…”. Anh gạt phắt khi Hoa có suy nghĩ đó. Anh bảo “cô Hoa này, trước tiên cô phải sống tử tế đã. Chứ nếu bây giờ cô chết thì cũng không có ai thay đổi vì cô đâu”. Trước đó Hoa vẫn cảm thấy anh là một vị Sếp nhẫn tâm, lạnh lẽo với giọng điệu châm chọc. Nhưng khi gia đình Hoa xảy ra chuyện anh lại là người trước nhất biết được và cũng là người cuối cùng quan tâm, giúp đỡ Hoa.
Trong lúc khó khăn Hoa dần có thói quen trò chuyện với anh. Qua zalo, facebook, điện thoại, email hoặc những lúc thảnh thơi trong giờ làm việc… Bất cứ khi nào có thể anh luôn hỏi “thế nào em, tình hình có gì mới không?”. Anh trả lời mọi tin nhắn, mà đôi khi đó chỉ là những câu Hoa thở than. Anh vận dụng những mối quan hệ của anh để giới thiệu, nhờ cậy người nọ người kia giúp đỡ Hoa đưa con đi cai nghiện và sau đó là xin việc. Từ cảm động, biết ơn dần dần Hoa trở nên phụ thuộc, dựa dẫm vào anh. Có những hôm anh đi công tác xa Hoa không sao tập trung tinh thần được. Cứ chốc chốc Hoa lại lén nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt và tưởng tượng anh sẽ mở cửa, bước ra. Rồi Hoa liên tục mở gmail nhìn chằm chằm vào hộp thư. Hoa giật nảy người khi điện thoại có tin nhắn rồi lại tiu nghỉu vì đó không phải là anh gửi. Ngày anh trở về Hoa vui sướng, háo hức dậy sớm, mặc đẹp thậm chí cố tình trang điểm nhẹ. Dù đã bước vào tuổi 40, có chồng, có con thật nhưng lúc này bỗng nhiên Hoa cảm thấy mình bối rối và dễ xúc động nhất là với những chuyện liên quan đến anh.
Anh nhìn thấy sự thay đổi của Hoa và tán tụng. Có hôm vừa xuất hiện ở cửa anh đã nói lớn “cô Hoa mặc váy này đẹp đấy. Cứ tươi tắn như thế có phải đời vui không?”. Hoa còn chưa kịp mừng thì đã nhận ra sự quan tâm của anh ngày một thưa thớt. Anh không thường ghé qua bàn làm việc để hỏi “tình hình có gì mới” nữa, cũng không thường xuyên trả lời tin nhắn, email, anh xếp lại lịch làm việc của Hoa từ chế độ ưu tiên quay trở lại nếp cũ… Hoa biết như thế là hợp lý nhưng cũng không khỏi cảm thấy chông chênh. Có một ngày, sau khi suy nghĩ rất nhiều lần Hoa quyết định gửi một bức thư nói với anh rằng Hoa quyết định sẽ ly hôn và muốn sống với cảm xúc thật. Trong lá thư đó Hoa cũng khẳng định mình không cần danh phận, chỉ muốn lặng lẽ ở bên anh.
Những ngày sau đó Hoa nhận thấy sự giằng xé ở anh. Bởi vì, anh thường đến sớm và về rất muộn, anh đi vội vã qua vị trí Hoa ngồi làm việc như là trốn chạy. Thế nhưng, cũng có những lúc như khi ở nhà ăn Hoa vô tình ngước lên lại bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình… Hoa cứ hi vọng thấp thỏm, đến hơn một tuần sau thì nhận được thư trả lời của anh. Trong đó, anh cảm ơn Hoa đã dành tình cảm cho mình nhưng tiếc là anh không thể nhận, không thể làm điều có lỗi với vợ con được.
Hoa đã từng buồn bã và cảm thấy mình không chịu đựng nổi khi nghe anh quyết định chuyển đến chi nhánh khác. Từ đó đến nay đã 3, 4 năm, Hoa chỉ được nhìn thấy anh 3,4 lần khi công ty tổ chức họp mặt. Anh vẫn vậy lịch sự thân thiện, vẫn quan tâm và chừng mực với Hoa. Sáng nay Hoa vừa bước chân vào cơ quan thì nghe tin anh nhập viện đêm qua vì tai biến. Hoa thấy lòng mình đau thắt và nước mắt thi nhau chảy xuống… Hoa nghĩ đời này nếu như cô có một điều ước, cô vẫn ước như bây giờ có thể được ở bên anh.