Hai tuần sau, tôi đi khám, thai lưu! Nước mắt rơi xuống như mưa, tôi muốn dựa vào lòng mẹ mà khóc cho thoả thích. Nhưng tôi không muốn mẹ cũng phải chịu đựng nỗi đau đớn, giống như tôi. Tôi nói ‘mẹ ơi, tại con mong em bé quá nên có hội chứng mang thai giả’
Thì ra, đổi lấy bình yên và hạnh phúc đôi khi chúng ta phải để nỗi đau im lặng (ảnh minh họa)
Có lần, tôi nằm cạnh mẹ thủ thỉ: “Mẹ ơi, nếu như xã hội này không định kiến, bố mẹ cho phép, con cứ ở vậy cả đời, toàn bộ tiền lương con sẽ đưa mẹ giữ, cuối tuần 2 mẹ con mình đi mua sắm, nấu ăn, con toàn tâm toàn ý báo hiếu bố mẹ như vậy có quá tốt không chứ”.
Mẹ quay lại lườm yêu tôi một cái: “Cô lấy chồng mới là báo hiếu với tôi và bố cô đó”.
Hai năm sau lần đó, tôi lấy chồng thật. Không hẳn vì lời mẹ tôi nói mà còn vì tình yêu của tôi đã trải qua hơn 5 năm và cần một cái kết nào đó.
Không hiểu, có phải vì tiêu được “tờ bạc giả” không mà bố mẹ tôi hớn hở lắm. Âu cũng là lẽ thường tình, con gái lấy chồng về nơi ấm êm, từ nay coi như bố mẹ tôi trút được quả bom nổ chậm trong nhà.
Đêm trước hôn lễ, mẹ nằm ôm tôi, lần này là mẹ thủ thỉ chứ chẳng phải tôi, mẹ nói nhiều lắm, nhưng lúc đó mắt tôi cứ nhoè đi, tai ù ù, chỉ nhớ mỗi câu: “Mẹ chỉ mong mi sống hạnh phúc, sau này mẹ không còn phải lo lắng chi nữa rồi”.
Không biết có phải ông trời cho tôi được toại ý nguyện mẹ không mà tôi theo chồng đi tận nơi xa xôi biệt xứ, giờ coi như mẹ chẳng còn phải lo lắng về tôi nữa, đấy là trong lòng tôi thầm nghĩ vậy!
Hàng tuần tôi vẫn gọi video cho mẹ, kể cho mẹ nghe cuộc sống nơi đây, con người thân thiện, cuộc sống của vợ chồng tôi cho mẹ nghe. Tôi nhìn thấy mẹ hạnh phúc và tự hào về tôi cô cùng. Thì ra, hạnh phúc đơn giản vậy!
Tháng 11 năm đó, tôi biết mình có bầu. Tôi gọi về cho mẹ báo tin, mẹ mừng lắm, khoe khắp nơi.
Hai tuần sau, chúng tôi đi khám, thai lưu! Tôi khóc như mưa ở phòng khám.
Trở về nhà, tôi đau đớn vô cùng, tôi cũng không biết đối diện với mẹ thế nào. Tôi muốn dựa vào lòng mẹ mà khóc cho thoả nhưng tôi lại không muốn mẹ chịu đựng nỗi đau này giống tôi.
Tỉnh dậy, tôi gọi cho mẹ, nghe giọng mẹ ríu rít, tôi bình thản nói dối mẹ: “mẹ ơi, con đi khám rồi, họ bảo vì con mong có em bé quá nên có hội chứng mang thai giả thôi, chứ không có bầu gì cả”.
Mẹ tin, còn động viên tôi cứ thoải mái thôi, rồi sẽ có. Cúp máy, nước mắt tôi lăn dài. Thì ra, đổi lấy bình yên và hạnh phúc đôi khi chúng ta phải để nỗi đau im lặng!
Tết năm đó là cái tết buồn nhất với vợ chồng tôi. Ngoài kia vẫn là ngày bình thường của những người dân bản xứ. Còn buồn, chúng tôi cũng chẳng cỗ bàn gì. Mẹ gọi, một vài nhà đang bắn pháo hoa, ầm ĩ, rộn ràng, tôi cũng giả vờ đang vui như tết. Nhất định tôi không muốn mẹ hoài nghi, lo lắng cho tôi, tôi hạnh phúc!
6 tháng sau, tôi có bầu lại, lần này tôi không dám khoe mẹ vội vàng, chúng tôi cận thẩn đi khám sớm. Bác sĩ tìm mãi không thấy túi thai trong tử cung, kết luận “chửa ngoài tử cung” nên cần phải phẫu thuật gấp. Trái tim tôi tan vỡ.
Xuất viện, tôi nằm bẹp dí. Mẹ gọi, giọng tôi cố gắng hớn hở, mẹ chụp góc nhỏ phòng tôi mẹ vừa soạn lại, gấu bông và các thứ của tôi mẹ vẫn để nguyên và khoe cuối năm anh tôi lấy vợ. Giọng tôi giả vờ phấn chấn.
Cúp máy, tôi lại khóc, khóc vì đau, vì nhớ mẹ vô cùng.
Bao nhiêu chuyện, tôi đều giấu mẹ, sợ mẹ buồn, sợ mẹ lo cho tôi, nhất định đời này tôi muốn mẹ không lo lắng về tôi nữa.
Cuối cùng, ông trời cũng không phụ tôi, đã cho chúng tôi một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp.
Cuối tuần, cả nhà nằm bên nhau, công chúa 8 tháng tuổi nằm cười khoái chí, tôi khẽ hôn chân con mãn nguyện, thì thầm vào tai anh: “Sau tất cả, hạnh phúc là có thật ba nhỉ, may quá là mình không cho bà ngoại biết chứ không bà ngoại lại lo lắng cũng chả giải quyết được gì ba nhỉ”.
Anh quay sang ngạc nhiên nhìn tôi: “Mẹ biết mà, ba nói từ lâu rồi”.
Thì ra mẹ còn là diễn viên xuất sắc hơn cả tôi!
Tôi cứ nghĩ hạnh phúc đôi lúc để nỗi đau im lặng nhưng thực ra nó còn là im lặng khi biết nỗi đau tồn tại!