Nhớ thì cứ nhớ thôi. Lãng quên mới là điều đáng sợ, chứ nhớ nhung thì nào đâu có gì quá đớn đau!
ảnh minh họa
Một ngày mưa gió, chúng ta ngồi bên ô cửa sổ và nhớ về người ta yêu thương nhất. Những bức tranh rực rỡ sắc màu hiện ra, như một thước phim quay chậm. Và khi trở về hiện thực, ta lại thấy chông chênh và cô độc.
Tại sao ta cứ phải nhớ về họ để rồi bản thân lại buồn chẳng nguyên cớ? Tại sao ta không muốn nhớ nhưng bờ mắt, làn môi, mùi hương của người ấy cứ lẩn quất xung quanh?
Nỗi nhớ cứ lặng im, chẳng bao giờ nó trả lời cho ta về những điều ấy. Vậy hãy thử một lần nhìn thật sâu vào tâm hồn, để trả lời cho câu hỏi: nỗi nhớ là gì?
Không phải chúng ta không biết rằng nhớ là buồn, là cô đơn. Nhưng nếu không nhớ, thì sao gọi là yêu? Nếu không nhớ, thì chúng ta có ý nghĩa gì trong cuộc đời nhau?
Nhớ thì cứ nhớ thôi. Lãng quên mới là điều đáng sợ, chứ nhớ nhung thì nào đâu có gì quá đớn đau!