Ngắm kỹ chiếc điện thoại chồng tặng, chị giật mình ’điện thoại này anh mua bao nhiêu?’ ’10 triệu mình à, mình có thích không…’ anh còn nói bao nhiêu câu đằng sau mà không nhìn thấy nét mặt chị đã biến sắc...
Tâm chị thích lắm nhưng khi chị ngắm kỹ chiếc điện thoại chị giật mình hỏi anh “điện thoại này anh mua bao nhiêu?“ (ảnh minh họa)
Chị và anh lấy nhau cũng được 10 năm có lẻ ấy vậy mà tôi chưa thấy lúc nào chị sống cho riêng mình. Chị cứ mải mê lo cho con cho chồng, lo xem cơm ăn đã no chưa, áo mặc đã đủ ấm chưa ... và lo cho những dự định của tương lai mà không biết rằng cả năm đi làm chị chưa thay cho mình được một bộ quần áo mới. Cái bộ quần áo mặc ở nhà có khi nó cũng bằng tuổi với cuộc hôn nhân của chính chị.
“Hôm đấy tôi nghe thấy tiếng đập mạnh phát ra từ nhà chị. Tiếng động như tiếng bay của đồ vật đập vào tường và nát vụn ra.”
Điện thoại của chị hỏng, nó tậm tà tậm tịt, tiếng được tiếng không. Chị cũng đã mấy lần đem đi sửa nhưng cứ tiếc tiền nên chị lại dùng tạm. Anh thấy điện thoại của vợ hỏng nên thương chị ứng tiền mua trả góp, tặng chị chiếc điện thoại đời mới. Với hi vọng là món quà chị thích cũng như là món quà kỷ niệm 10 năm ngày cưới của anh chị.
Chị vui lắm. Niềm vui tăng lên khi nhận được món quà bao lâu nay chị ao ước. Từ nay chị không phải mượn điện thoại của anh để vào facebok, lại còn check in mọi lúc mọi nơi camera thì nét căng với bao nhiêu ứng dụng. Tâm chị thích lắm nhưng khi chị ngắm kỹ chiếc điện thoại chị giật mình hỏi anh “điện thoại này anh mua bao nhiêu?” “10 triệu mình à, mình có thích không…” với bao nhiêu câu nói đằng sau mà anh không nhìn thấy nét mặt chị biến sắc.
Chị hỏi giật anh “anh lấy tiền ở đâu ra để mua điện thoại?” “À anh mua trả góp mình à! Tiện lắm”. Ôi! Bao nhiêu niềm vui bỗng tan biến hết. Lúc này trong đầu chị chỉ chằng chịt toàn tiền. Nào tiền điện tháng này hết bao nhiêu, tiền học cho con, tiền ga vừa hết, tiền tiết kiệm mua nhà trong năm nay nó cứ bủa vây chị, làm cho chị đờ đẫn ra.
-Này em! Làm sao mà em thẫn thờ ra vậy, em không thích nữa sao?
-Em thích lắm nhưng giờ anh làm cho em thêm bao nhiêu khoản lo.
-Lo gì, dần dần rồi mình tiết kiệm trả, có sao đâu.
Lúc đó không hiểu do máu lên não chậm hay bị tắc lại ở mặt mà chị phừng phừng không nén nổi cơn giận nên nói như mắng anh.
-Lo gì? Lo tháng sau phải trả mấy trăm triệu mua đất kia kìa. Tháng này không biết còn có đủ tiền trang trải cuộc sống nữa không. Sao anh không hiểu được cho em nhỉ.
-Thế bây giờ em muốn gì?
-Em muốn tiền.
Xoảng! Cái điện thoại vỡ tan tành.
Thế là chị mất cả chì lẫn chài chỉ vì cái tính cách lo xa của mình, tiền vẫn mất mà điện thoại thì chẳng được dùng. Dẫu biết rằng cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng tại sao không biết chấp nhận khó khăn mà hưởng thụ những điều mình đáng được có.