27/8/17

Đôi mắt màu tìm biếc

Từng đoạn kí ức mong manh ngày xưa, luôn luôn sâu đậm chiếm một vị trí quan trọng nơi ngực trái của cô. Đã mười năm rồi, cô cũng đã gần tốt nghiệp đại học ngân hàng, gia đình cô cũng nhiều lần chuyển nhà, ba mẹ cô không ngừng tìm kiếm các bác sĩ tài giỏi để giúp cô điều trị bệnh. Nhưng mỗi năm một người, và mỗi lần như vậy cô lại càng thêm bế tắc và tuyệt vọng hơn.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Từ ngày còn bé, cũng bởi vì màu mắt dị người ấy mà cô bị bạn bè xa lánh, mọi người xunh quanh khinh miệt. Mỗi khi nhìn mình trong gương, nhìn thấy đôi con ngươi màu tím đặc quánh như một vũng lầy xấu xí không thấy đáy, cô lại ôm đầu đau đớn.
Năm cô lên tám tuổi, bạn bè trong lớp ngày càng trở nên miệt thị đối với đứa trẻ như cô, thậm chí còn có những hành vi ức hiếp đầy bạo lực.
Mệt mỏi và chán chường, cô kiệt sức rồi, chỉ muốn ngủ thôi, một giấc dài thật dài không tỉnh lại cũng được. Sẽ không có tổn thương nào vây lấy thân phận nhỏ bé này nữa, sẽ không có vết thương nào làm đau trái tim non nớt này nữa, sẽ không có gì tồn tại nữa.
Sân trường phản chiếu yết ớt hình bóng một cậu bé đối diện với một nhóm người cao hơn cậu một cái đầu, hai tay ôm chặt một thân hình nhỏ nhắn khác, khuôn mặt cô bé trắng bệt. Giọng ông cụ non vang lên, nhưng khí thế thì không khác một người trưởng thành là mấy
"Các cậu có thôi trò này đi không, tôi sẽ báo cáo với cô chủ nhiệm, để xem các cậu sẽ lấy lý do gì cho việc này."
Gương mặt cậu tức giận, một bước quay đi, thẳng hướng đến phòng y tế. Hai chiếc bóng bé nhỏ, khuất dần dần trước dãy hành lang dài ngoằn ngoèo. Bỏ lại một đám nhóc ngẩn ngơ, xào xáo, gương mặt đứa nào cũng lộ rõ vẻ lo lắng cùng hối hận
Cậu dìu cô nằm trên giường, cô y tá xem qua cũng đã sơ cứu một số vết thương nhỏ, cô bảo chỉ toàn là vết thương ngoài da, không đáng ngại, một lát nữa cô bé sẽ tỉnh lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cám ơn, rồi kéo một chiếc ghế ra gần mép giường ngồi cạnh cô. Nhìn cô bé đôi mắt nhắm nghiền, tay chân thậm chí là trên mặt đều có băng gạt y tế từ to đến nhỏ phủ kín chằng chịt. Cậu thở dài xót xa, bàn tay không tự chủ mà đưa lên vén nhẹ lọn tóc lòa xòa trước chiếc trán nhỏ. Giây phút một hơi ấm kì lạ bao lấy mình, Lan Hy đột ngột mở mắt, những tia máu hỗn loạn dày đặc trong vùng trời màu tím, toàn thân run rẩy thu mình về một góc giường, miệng không ngừng lẩm bẩm
"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."
Tuấn Anh lo lắng với tay đến cô, chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé bó gối ngày càng chặt, cậu dịu giọng trấn an.
"Lan Hy, là tớ Tuấn Anh đây, cậu không phải sợ, bọn nhóc lúc nãy tớ đã dạy cho chúng bài học cả rồi."
Lúc bấy giờ, cô mới dần bình tĩnh trở lại, ngước đôi mắt nhiễm đầy nước nhìn chằm chằm vào cậu bạn trước mặt. cất giọng khó hiểu
"Cậu là ai? Sao phải cứu tớ?"
Tuấn Anh vỗ trán, đôi mắt tím ngây thơ ấy, trông như vô tội lắm. Bạn cùng lớp mà cô cũng không nhớ, chuyện là thì ngày ngày cậu đều nhìn trộm cô từ bàn cuối cùng, chỉ là cậu không cho cô bắt tận mặt thôi. Cậu nghiêm giọng, chỉ mới tám tuổi, nhưng nghe ra như một ông già tám mươi tuổi ấy chứ
"Tớ tên Tuấn Anh, bạn cùng lớp với cậu, ngồi bàn cuối ấy, cậu không nhớ sao?"
Lan Hy à lên một tiếng rõ to biểu thị cho việc đã nhớ ra của cô, Tuấn Anh cười tươi thỏa mãn, cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra mình. Nhưng niềm vui của cậu nhanh chóng bị vụt tắt khi trong thấy ánh mắt tím rưng rưng nước của cô bé đối diện, cậu cuống lên, nhất thời không biết xử lý ra sao, miệng chỉ có thể ấp a ấp úng không nên lời
"Sao...thế...Tớ...nói...gì...sai sao? Cậu đừng khóc nữa?"
Lan Hy bắt đầu nức nở, cô cảm thấy bản thân thật sự vô dụng trước tất cả mọi chuyện, chỉ biết phó mặc cho số phận đưa đẩy. Biết bao lần bị bạn bè bắt nạt, thậm chí là đánh đập, nhưng cũng không có dấu hiệu phản kháng hay vùng lên đòi lại công bằng. Từ lâu, nơi sâu thẳm con tim cô cũng đã ngấm ngầm thừ nhận chính mình là một người đáng bị ruồng bỏ như thế.

Khuôn mặt cô rất nhanh vì nước mắt mà lấm lem như con mèo bị ướt. Cô vừa khóc vừa nói, thanh âm thổn thức cơ hồ làm người khác phải khó chịu đến chạnh lòng
"Cậu không sợ tớ sao?"
Ngừng một chút, ngón tay chính xác chỉ lên mắt của mình:
"Vì đôi mắt này?"
Cậu trước thì lo sợ vì hành động khóc bất ngờ của cô, sau thì bật cười khúc khích vì suy nghĩ đáng yêu của cô. Nhưng rất nhanh cậu cũng hiểu câu hỏi vô ý thức đó mang ý nghĩa là gì. Suốt khoảng thời gian qua, từ khi cô lọt lòng chắt hẳn đều đã bị tất cả mọi người kì thị vì đôi mắt mang màu sắc khác người này, cho nên mới có những cử chỉ và lời nói e dè như thế. Cậu cười hiền, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím tiếc không chút dao động lo sợ
"Đôi mắt của cậu rất đẹp."
Kết thúc câu nói bằng một nụ cười chân thật, không chút giả tạo. Đối với cậu, đôi mắt ấy thật sự rất tuyệt vời, càng nhìn càng bị mê hoặc, suy nghĩ đó khiến cậu bất giác đỏ mặt
Lan Hy ngừng khóc, mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn cậu
"Thật sao?"
Nhưng chẳng mấy chóc, mi mắt đã cụp xuống não nề
"Nhưng mẹ tớ nói nó là một loại bệnh, không có cách điều trị"
Tuấn Anh ôn nhu nhìn cô bé ủ rũ trước mắt, trong lòng lại dấy lên một ý niệm muốn an ủi, bảo vệ. Bất giác lời nói phát ra không suy nghĩ, đến khi nói xong thì mới biết được mình vừa mới nói cái gì, đôi tay thì vô thức nắm chặt lấy đôi tay của cô
"Yên tâm, lớn lên tớ sẽ làm bác sĩ, sẽ chữa bệnh cho cậu. Chịu không?"
Lan Hy mở to mắt hơn nữa, từng dòng nước âm ấm thi nhau chảy dài hai bên gò má, nơi trái tim cũng ấm áp một cách lạ thường. Cô nhìn cậu ngờ nghệch hỏi, trong giọng nói chứa đầy sự hân hoan cùng chờ đợi
"Cậu nói thật chứ? Không gạt tớ chứ?"
Cậu phì cười, tay lại vô ý thức xoa đầu cô nhẹ nhàng. Đối với cô bé này, cậu chỉ có thực tâm muốn đối đãi, không muốn cô đau lòng, chỉ vậy thôi
"Là thật. Nếu cậu không tin thì chúng ta móc nghéo nhé?"
Lời vừa rời khỏi miệng, thì tay phải cũng đã đưa ra phía trước.
Lan Hy mím môi, không cho phép bản thân yếu đuối mà rơi nước mắt. Cuối cùng thì ông trời cũng đã ban cho cô một người bạn, một người thật sự thấu hiểu và quan tâm đến cô. Cô với ngón tay trái móc vào tay phải của cậu, cả hai còn đóng dấu bằng hai ngón cái bé xíu xiu.

Cô cười tươi, cậu cũng vậy, cũng gãy đầu cười rạng rỡ. Cả hai trông như ánh mặt trời tỏa sáng, sau cơn mưa dài nặng hạt
Kể từ ngày hôm đó, Lan Hy đã có một người bạn cạnh bên. Bạn bè trong lớp cũng dần thấu hiểu được tình trạng của cô, đối xử với cô như một người bình thường. Tất cả đều nhờ cậu bạn Tuấn Anh ngôi bàn cuối ấy.
Cũng kể từ khi đó, không biết vì lí do gì Tuấn Anh luôn xung phong làm lớp trưởng mỗi khi lên lớp mới. Cậu và cô cũng dần dần trở thành những người bạn thân thiết, trở thành một phần của tuổi học trò không thể lãng quên
Rồi đột nhiên lên cấp ba, cô nhận được tin cậu đi du học ở Mĩ. Cảm giác hụt hẫng chưa bao giờ lớn như thế trong lòng cô, cậu chỉ kịp nói lời từ biệt và hẹn gặp lại khi cô đến sân bay tiễn cậu lần cuối. Không có chút luyến tiếc gì sao? cô tự nghĩ, khoảng thời gian ở bên nhau đối với cậu, cô thật sự không có ý nghĩa gì sao?. Cảm giác nhoi nhói trong tim cũng dần dần phai mờ theo thơi gian, chỉ mong bên kia bán cầu cậu có thể vui vẻ, hạnh phúc
Từng đoạn kí ức mong manh ngày xưa, luôn luôn sâu đậm chiếm một vị trí quan trọng nơi ngực trái của cô. Đã mười năm rồi, cô cũng đã gần tốt nghiệp đại học ngân hàng, gia đình cô cũng nhiều lần chuyển nhà, ba mẹ cô không ngừng tìm kiếm các bác sĩ tài giỏi để giúp cô điều trị bệnh. Nhưng mỗi năm một người, và mỗi lần như vậy cô lại càng thêm bế tắc và tuyệt vọng hơn.
Hôm nay, lại một người nữa, nghe đâu là tốt nghiệp một trường rất nổi tiếng ở nước ngoài.
Cánh cửa phòng bật mở, một thanh niên cao ráo bước vào, trên người là chiếc áo blue trắng quen thuộc. Đôi mắt màu tím mở to dần trở nên ươn ướt, dù rằng đã trải qua bao nhiêu năm rồi đi nữa, hình dáng này, gương mặt này cô cũng không thể nào quên. Lời chưa kịp phát ra, liền bị người kia nói trước, nơi đáy mắt không hề che giấu đi niềm vui cùng sự hạnh phúc ngày gặp lại
"Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi"

Tuấn Anh ngồi vào chiếc ghế đối diện, mắt đen nhìn vào cô gái trước mặt lâu như thể đã trải qua hàng ngàn thế kỉ.
Cậu nhớ cô, rất nhớ cô.
Một năm trước, khi trở về nước, cậu đã tìm cô, tìm rất lâu thiếu điều muốn lật tung mọi thứ, nhưng đến cuối cùng cô vẫn bật vô âm tín, tựa như đã bốc hơi khỏi cuộc sống này vậy. Nhưng chưa khi nào cậu bỏ cuộc, đã nhiều năm xa nhau, cậu muốn được nhìn thấy cô, muốn được ôm cô vào lòng để thỏa mãn sự nhớ nhung ngày ngày trào dâng trong cậu. Rồi một ngày gần đây, cậu vô tình nghe được một bác sĩ già nói về một bệnh nhân đang ở miền Nam mắc phải căn bệnh hiếm gặp về võng mạc, đôi mắt của cô gái ấy có màu tím dị người. Khi nghe đến đây, cậu có thể khẳng định người con gái ấy chính là cô gái cậu luôn luôn tìm kiếm, ngay tối hôm đó cậu đã bắt xe về miền Nam đến bệnh viện cô đang điều trị, chỉ mong có thể gặp lại cô càng sớm càng tốt. Sau nhiều năm sống và học tập ở Mỹ, cậu đã không ngừng nghiên cứu và tìm tòi về loại bệnh mà cô mắc phải, cậu cũng đã thành công thuyết phục một vị bác sĩ giỏi làm phẫu thuật cho cô, một năm trước cậu về cũng là vì mục đích này, nhưng không ngờ cô đã không còn ở chỗ cũ nữa. Đã trễ một năm, căn bệnh ấy nếu Lan Hy ngày càng trưởng thành thì sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sức khỏe lẫn tính mạng cô, lần này cậu nhất định sẽ tìm cho ra cô, không để cô phải chịu khổ nữa.
Lan Hy bất ngờ tột độ, miệng ấp úng mãi không nói thành lời, cô xúc động, cũng đã bảy năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió, chỉ kịp đọng lại trong tim mỗi người những khoảng lạnh lưng chừng. Cô tính nói gì đó, nhưng không hiểu sao chẳng thể nói được, tuy nhiên nước mắt lại cứ thế mà chảy dài không dứt, rơi ra từng giọt một từ sắc tím nơi đôi con ngươi.
Tuấn Anh đưa tay lau đi những giọt nước nóng hổi hai bên gò má cô, lâu lắm rồi cậu mới lại có cảm giác ấm áp này. Cậu nhẹ giọng, từ trước đến giờ cậu luôn dịu dàng với cô như vậy, dù qua bao nhiêu năm vẫn như thế, không hề thay đổi.
"Ngốc, tại sao phải khóc? Không phải tớ về rồi sao?"
Cậu cười nhẹ, từ từ ôm cô vào lòng, mặc kệ cô nức nở, mặc kệ cô khóc òa ướt cả áo cậu, Tuấn Anh xoa đầu cô an ủi. Nhìn cô đau lòng như thế, cậu thực không vui chút nào. Vài tia nắng nhỏ nhắn nhảy múa liên hồi ngoài khung cửa kính, gió đua nhau thổi nhẹ từng chút từng chút ấm áp, ngọt ngào len lỏi vào trái tim của hai người. Một thời gian trôi qua, cô mới ngừng khóc, khuôn mặt xấu hổ đáng yêu rối rít rời khỏi cậu, sau đó xin lỗi liên hồi.
"Tớ xin lỗi, chỉ tại tớ vui quá!"
Tuấn Anh cười hiền, lạ thật khi đối diện với cô gái này cậu luôn sử dụng một nụ cười nhẹ nhàng nhất có thể, và nó cũng là nụ cười thật lòng nhất của cậu. Cậu nắm chặt tay cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, kiên định vô cùng, cô như lạc vào mê cung do chính cậu tạo ra, cậu cất lời.
"Lan Hy, nghe tớ nói. Tớ đã nhờ sự giúp đỡ của thầy tớ, ông ấy là một bác sĩ có tiếng trong nghề, chính tay ông sẽ làm phẫu thuật cho cậu. Tớ đã liên lạc với ông, ngày mai chúng ta sẽ sang Mỹ bắt đầu làm cuộc phẫu thuật. Bệnh của cậu không thể kéo dài thêm nữa. Cậu nhất định..."

Câu cuối chưa kịp hoàn thành, đã bị cô chặn lại. Mắt tím hoang mang, đôi tay rời khỏi đôi tay, phẫu thuật? Cô chưa từng nghĩ đến điều đó. Cô nói:
"Tuấn Anh, cậu đùa tớ sao. Sau bao nhiêu năm đi biền biệt, cậu trở về chỉ muốn nói với tớ những điều này cơ à?”
Tuấn Anh nắm chặt lại tay cô, ép buộc đôi mắt tím ấy nhìn thẳng vào mắt mình. Bao năm nay cậu đã cố gắng rất nhiều vì cô, tất cả là vì cô gái mà cậu yêu thương, chỉ mong cô sẽ không phải chịu thêm bất kì nỗi đau nào nữa
"Tớ chưa từng có ý định là tổn thương cậu, bao năm qua tớ đẽ tìm hiểu rất kỹ về căn bệnh của cậu, lần này cậu nhất định sẽ khỏi bệnh, nhất định sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc"
Lan Hy vùng vẫy khỏi bàn tay ấm áp của cậu, mắt cô thẫn thờ đến tội nghiệp, giọng cô nghẹn ngào quặn thắt. Câu hỏi chính là sự chất vấn của cô dành cho cậu, chính là sự thật tàn nhẫn mà cô bắt buộc phải đối mặt.
"Còn nếu thất bại?"
Tuấn Anh bất ngờ, đôi mắt cậu mở to sững sốt. Phải, trước giờ cậu chưa từng suy nghĩ đến 30% nguy cơ mà thầy cậu đã nói khi làm cuộc phẫu thuật này, trong lòng cậu luôn nhất nhất tin tưởng vào 70% thành công ấy, chưa từng thấu hiểu cảm giác của cô, chưa từng đặt mình ở vị trí của cô mà suy nghĩ. Nhưng hơn tất cả, là cậu tin tưởng vào cô, tin tưởng vào người thầy của cậu, tin tưởng vào luân lý tuần hoàn của số phận "người tốt nhất định sẽ được hưởng phúc". Cậu nắm chặt tay cô một lần nữa, ánh mắt cậu sâu xa hơn bao giờ hết, nhưng vẫn thấy được trong đó là những tia hi vọng vô hình.
"Cậu nhất định phải tin tớ, lời hứa của chúng ta, cậu nhớ chứ? Tớ sẽ không dễ dàng để cậu rời xa tớ một lần nào nữa đâu."
Cô nhìn cậu bâng quơ, đôi mắt từ lâu đã giàn giụa nước hết cả gương mặt. Phải, lời hứa lúc nhỏ, cậu đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho cô, và cô cũng có lời hứa là tin tưởng hoàn toàn vào cậu. Cô sẽ đặt cược vào lần này, yếu đuối mà dựa dẫm hoàn toàn vào người con trai này, cô ôm chầm lấy cậu nức nở thủ thỉ từng tiếng một.
"Ừm, tớ sẽ sang Mỹ cùng cậu, chúng ta nhất định sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa."
Cậu ôm chặt lấy cô, ôm như thể cả thế giới. Phải, cô là thế giới của cậu, một thế giới đầy ánh sáng cùng hy vọng, cậu muốn được mãi ngắm nhìn nụ cười ấy, muốn mãi lau khô những giọt nước mắt ấy, và muốn cô được mãi mãi được hạnh phúc. Bầu trời ngoài chiếc kính trong suốt, giờ đây xanh ngắt một màu cao vời vợi, là sắc màu của hy vọng cùng niềm tin.
Ba giờ chiều ở Mĩ, cũng chính là lúc cô được đưa vào phòng phẫu thuật. Ba mẹ cô, ba mẹ Tuấn Anh và cậu đều đã có mặt. Lan Hy nắm chặt lấy đôi tay ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng của cậu, cô mỉm cười hạnh phúc, vì được cậu quan tâm, được cậu lo lắng cho đến những giây phút cuối cùng này. Cô khẽ cười, khuôn mặt ửng đỏ nói nhẹ vào tai cậu.
"Tớ yêu cậu, Tuấn Anh. Hẹn gặp lại."

Đến khi cậu nghe được trọn vẹn câu nói của cô, cũng là lúc cô được các y tá đưa vào phòng mổ. Cậu bắt đầu cầu nguyện, đi đi lại lại sốt sắng cả lên, với kiểu người điềm tĩnh như cậu, biểu hiện này thực sự rất hiếm gặp. Cậu còn chưa kịp nói lời yêu với cô, mọi chuyện không thể thành dang dở được, cô nhất định sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không sao.
Ba tiếng trôi qua, rồi lại năm tiếng trôi qua, chín tiếng tiếp tục trôi qua, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở. Cậu thật sự lo lắng đến phát điên, ánh mắt không hề rời khỏi căn phòng có cô nửa bước. Ba mẹ cô, ba mẹ cậu cũng đã được y tá sắp xếp một phòng nghỉ ngơi tại bệnh viện. Rất nhiều người khuyên cậu nên vào phòng chợp mắt một chút, nhưng cậu không nghe và nhất quyết đòi ở lại tiếp tục chờ. Hai tiếng nữa tiếp tục trôi đi, lúc này cánh cửa đã chịu mở, cậu nhanh nhất có thể đứng trước mặt của thầy cậu hỏi tình hình. Vị bác sĩ già mở khẩu trang ra, cười hiền hậu và nói với cậu rằng ca phẫu thuật rất thành công, ngay bây giờ cậu có thể vào thăm cô ấy. Cậu vui mừng rối rít cảm ơn bác sĩ cùng y tá. Cậu khóc, khóc vì sung sướng, khóc vì xúc động tột cùng, cậu quẹt nhẹ hàng nước trên má, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong.
Lan Hy đôi mắt nhắm nghiền, nằm an tĩnh trên giường bệnh. Tuấn Anh kéo ghế gần mép giường, đưa tay vuốt ve đôi gò má xinh xắn. Cảm giác âm ấp hai bên má khiến cho cô nhíu mày mở mắt, đôi đồng tử màu đen nhạt, không còn màu tím khác thường như lúc trước. Lan Hy nhìn Tuấn Anh, nhìn lâu đến nổi nước mắt rơi lúc nào cũng không hề hay biết, cậu đưa tay lau đi, nhìn hồi lâu rồi lại cuối người xuống chạm môi mình lên môi cô nhẹ nhàng, cậu rời khỏi cô, mỉm cười hạnh phúc
"Tớ cũng yêu cậu, Lan Hy. Rất vui được gặp lại cậu."
Nắng vàng ươm mình trên nền trời xanh dịu ngọt, đâu đó là những cơn mưa đầy giông bão, sau đó lại xuất hiện cầu vồng bay màu vắt sang ngang. Sự trùng phùng này, thật viên mãn trọn vẹn.

Related Posts:

  • Thu rồiThời buổi này, hình như người ta “bị bắt” không quên được điều gì. Ví như nếu ai đó lơ đễnh không nghĩ là mùa sen hay mùa cúc họa mi đã tới thì cộng đồng mạng xã hội sẽ nhắc, bằng những hình ảnh sen hoặc cúc ngập tràn trên ne… Read More
  • Muốn biết một người có phúc hậu hay không, xem 3 điểm này là rõNgười phúc hậu như biển lớn có thể thu phục trăm sông, lấy đức phục người. Đây là 3 biểu hiện dễ nhận biết của một người phúc hậu. Ảnh minh họa Người phúc hậu, trong lòng nhất định có thiện niệm Phúc hậu không liên quan gì đ… Read More
  • Lý do con nên mang họ bốMột lần hai người phụ nữ ngồi uống nước nói chuyện với nhau. ảnh minh họa Một người tỏ vẻ thắc mắc nên nói: - Tại sao con mình đẻ ra lại không được mang họ của mình mà lại phải mang họ của bố nhỉ? Người kia vội lên tiếng: - … Read More
  • Trăng tuổi thơMột ngày, cô con gái nhỏ hồn nhiên hỏi: “Nếu trái đất không có trăng thì sẽ thế nào bố nhỉ?”. Bố chẳng biết trả lời thế nào, lòng bâng khâng nghĩ: Nếu không có ánh trăng thì bầu trời đêm sẽ trở nên tăm tối, và dĩ nhiên sẽ khô… Read More
  • Trưa cười: Làm một ngày đủ ăn một nămMời quý vị và các bạn thư giãn buổi trưa với mẩu truyện cười: Làm một ngày đủ ăn một năm. ảnh minh họa Bắt gặp cô nàng nóng bỏng đứng một mình trong quán bar, Tèo lân la lại làm quen: - Chào em gái xinh đẹp, có thể nhảy cùng… Read More