20/8/17

Đi qua những ngày vỡ đôi

Tớ đã từng giận cậu vì lời hứa "Cho dù cả thế giới quay lưng lại với cậu như họ đã quay lưng lại với tớ thì tớ vẫn luôn bên cậu!". Thế mà cậu lại bỏ đi, để tớ lại một mình chống chọi với nỗi đau mất đi người bạn tớ yêu thương nhất. Giờ cậu có hạnh phúc như cậu hứa với tớ không?

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Quân này, cậu bảo cậu thích nhìn Hà Nội qua ô cửa kính bệnh viện Bạch Mai. Sau 4 năm kể từ khi cậu chia sẻ điều ấy, tớ đã đứng ở góc cửa sổ này, nơi cậu nhìn ra Hà Nội với con đường dài ngập mùi hoa sữa bay bay. Cậu nói ước một lần được đi dạo trên con đường ấy bằng chính đôi chân của mình. Và tớ đã thay cậu thực hiện điều ấy, dù đã quá muộn màng. Hà Nội với cậu chất chứa cả hạnh phúc và nỗi đau. Cậu có ngửi thấy mùi thơm trong tiết trời se lạnh của Hà thành này không? Hà Nội đang nhớ cậu, giống như tớ lúc này, rất nhớ cậu.
Ngày đó cậu và tớ học chung lớp và chung những điều khác biệt. Và một cái ngoéo tay thay cho tất cả. Tớ và cậu trở thành bạn thân. Nhưng mọi thứ trong cuộc đời không phải do ta sắp đặt. Chẳng có hạnh phúc nào mà không phải đánh đổi bằng mất mát và đau thương. Có những thứ chúng ta không hề muốn nhưng nó vẫn cứ đến và để lại những vết thương. Cũng giống như sự xuất hiện và biến mất của cậu trong cuộc đời tớ.
Tớ đã từng giận cậu vì lời hứa "Cho dù cả thế giới quay lưng lại với cậu như họ đã quay lưng lại với tớ thì tớ vẫn luôn bên cậu!". Thế mà cậu lại bỏ đi, để tớ lại một mình chống chọi với nỗi đau mất đi người bạn tớ yêu thương nhất. Giờ cậu có hạnh phúc như cậu hứa với tớ không?
Một sáng mùa đông se lạnh, sau chuyến viếng thăm Hà Nội, một khối u lạ xuất hiện trên đầu gối chân trái cậu làm thay đổi cả cuộc đời tớ và cậu. Cậu bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuỷ và... có thể chết bất cứ lúc nào. Lúc ấy tớ thực sự chẳng biết làm gì cả ngoài việc khóc nhiều hơn. Cậu mới 15 tuổi và còn quá trẻ. Lúc tớ khóc, cậu chỉ cười rồi nhìn xa xăm. 15 tuổi, cậu cao, to, trưởng thành so với chúng bạn. Cậu có một đôi chân kiêu hãnh và tuyệt vời. Cậu không nhã nhặn, không hoà đồng nhưng cách giải quyết mọi chuyện của cậu quá linh hoạt đến nỗi tớ phải thán phục. Cậu sẵn sàng đối mặt với căn bệnh bằng một thái độ hết sức lạc quan. Cậu chưa bao giờ đầu hàng chấp nhận số phận. Cậu bảo cậu sẽ chiến thắng và tớ tin như thế. Quyết định ra Hà Nội cắt bỏ chân trái đang mang khối u không biết có phải là quyết định đúng đắn không, nhưng tớ biết thật khó khăn với cậu. Đôi chân từng cùng cậu vui đùa chạy nhảy trên sân bóng. Tớ biết quyết định ấy là hy vọng nhỏ nhoi mà gia đình, thầy cô, chúng tớ và cả cậu có thể bám víu. Và tớ biết từ ô cửa kính này, cậu đã mỉm cười hạnh phúc vì tin rằng cậu sẽ tiếp tục được sống, được nhìn thấy những người cậu yêu thương.


Ngày mồng 8 tháng 3 năm ấy, cậu đứng dưới chân cầu thang dãy phòng học khối 8. Trên tay là những dây snack khoai tây mà con gái lớp mình thích. Cậu gọi tên tớ thật to và nở nụ cười chói nắng. Cậu nhảy lò cò lên những bậc thang một cách khá điêu luyện với sự trợ giúp của đôi nạng gỗ. Thấy cảnh tượng ấy, tim tớ nghẹn lại, nước mắt lại trào ra khi nghĩ về đôi chân kiêu hãnh ngày nào từng cùng tớ chạy băng băng trên dãy hành lang dài, từng dạy tớ đuổi bắt những cơn mưa, từng luồn lách giành quả bóng trên sân cỏ, từng nhún nhảy với những điệu hiphop của riêng cậu, từng bước lên bục nhận cờ thi đua đầu tuần cho lớp,... Giờ vọng lại bên tai tớ chỉ còn tiếng lọc cọc của đôi nạng gỗ đang cố giúp chân phải của cậu trụ vững hơn. Vậy mà cậu vẫn cười, nụ cười của kẻ chiến thắng trong cuộc chiến giành giật sự sống với thần chết. Nhìn nụ cười ấy ít ai biết rằng cậu đã chống chọi với nỗi đau khủng khiếp như thế nào. Lớp mình dạo đó cứ trốn học, chia nhóm thay phiên nhau qua nhà chơi với cậu. Ai cũng muốn chứng minh cho cậu biết rằng “Chúng tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu”. Và lúc nào chúng tớ tới thăm, cậu lại mỉm cười hạnh phúc. Cậu lôi hết tất cả gia tài Harry Poster, Doraemon, Conan, thần đồng Đất Việt mà cậu có chia cho cả lớp. Chẳng bao giờ thấy cậu than phiền về sự ồn ào của đám nhiều chuyện chúng tớ. Chỉ có điều, cậu chưa bao giờ nói thật lòng những thương tổn bên trong cậu, với chúng tớ - những đứa bạn là cả tuổi thơ của cậu. Tớ biết cậu đang cố tỏ ra cậu mạnh mẽ, và tớ ước tớ làm được như cậu. Những lúc bạn bè về hết, mặt cậu nhăn lại, tay run lên vì sự dồn nén của cơn đau đang dày vò thể xác cậu. Tớ chỉ biết nắm tay cậu thật chặt, giữ cho nước mắt lặn vào trong. Nỗi đau thể xác một, nỗi đau tinh thần mười, cậu mất đi một chân và cậu tự ti về bản thân mình. Càng đau lòng hơn khi cậu nghĩ rằng "cô bạn ấy" người mà cậu thương sẽ coi thường và xa lánh cậu. Này cậu, lúc ngồi trên lan can lộng gió, lúc cậu đưa tay ra và chỉ cho tớ vết cắt sâu hoắm chưa kịp lành cậu dại dột gây ra trong lúc cậu yếu lòng. Lúc ấy có biết tớ muốn uýnh cho cậu một cái lắm không? Nhưng tớ chả làm gì cả, vì tớ biết cậu vẫn chỉ là cậu bé 15 tuổi. Cậu và tớ, chúng ta không đáng phải chịu đựng tất cả chuyện này. Những cố gắng làm cho cô bạn kia thích cậu thất bại khiến cậu tuyệt vọng và muốn biến mất khỏi thế giới. Nhưng cậu vẫn còn có tớ, ở đây, nắm tay và cho cậu dựa vai những lúc cậu nản lòng. "Vịn vào cầu thang nếu cậu vấp ngã và vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương". Chẳng phải bên cạnh cậu vẫn còn tớ ở đây sao? Giống như lời bài hát Count on me, cậu có thể dựa vào tớ bất cứ lúc nào, đếm 1...2...3 và tớ sẽ xuất hiện...
Những tưởng mọi chuyện rồi sẽ qua, hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười với cậu, nhưng mà cuộc sống thường không đơn giản như ta vẫn nghĩ. Những đợt điều trị hoá học ngày một dày hơn. Cậu không thể bước đi bằng chiếc nạng, không thể tự cầm nắm một cách bình thường. Cậu cũng không thể đến trường và phải bó mình trên giường bệnh. Tớ biết thời gian không còn nhiều nữa. Thần chết chẳng để tuột mất một ai. Khối u nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, giày xéo cậu từng giờ từng phút từng giây, ngăn cản cậu giao tiếp với sự sống. Đau đớn là thế nhưng chưa bao giờ tớ thấy cậu khóc. Cậu mạnh mẽ hơn ai hết, cậu tự chịu đựng nỗi đau, một mình và đơn độc. Tại sao người bị bệnh cứ phải là cậu, cứ phải là đứa bạn thân nhất của tớ, cậu nhỉ?
Dạo đó lớp mình đến chơi với cậu nhiều hơn. Có hôm còn trốn học tập thể để thăm cậu. Cậu khiến những người ghét cậu quay lại thương cậu thật lòng. Cậu từng nói với tớ nước mắt là sự vụng về của niềm vui, nụ cười là sự che dấu hoàn hảo của nỗi đau. Nhờ cậu tớ học cách mạnh mẽ để sau này không phải sống giả dối như thế. Tớ sẽ cười khi tớ vui, khóc khi tớ buồn và nhớ cậu nhưng cậu à trước mặt cậu tớ sẽ thật mạnh mẽ, để làm chỗ dựa vững chắc cho cậu. Tớ muốn cậu hãy ngả đầu vào vai tớ mà khóc chứ không phải chịu đựng một mình... Vì tớ là bạn của cậu.
"Hãy kể cho tớ nghe hết những nỗi lòng của cậu.
Nếu lòng cậu muốn khóc hãy ngả đầu lên vai tớ mà khóc
Nếu cậu cần một người thực sự quan tâm đến cậu
Nếu lòng cậu buồn, con tim cậu giá lạnh
Nếu bầu trời với cậu chỉ là một màu tăm tối
Hãy cho tớ hay bởi nơi nào đó trên thiên đường là chỗ của chúng ta
Dù nơi ấy với cậu có ngàn xa, xa lắm
Hãy gọi tên tớ, tớ sẽ giúp cậu đến nơi ấy....cùng tớ..."


Khi những giọt nắng mùa hạ thôi nhảy múa, gió mùa thu đã tràn về, bệnh của cậu ngày một xấu đi. Cậu vẫn nằm đó, trên chiếc giường trắng muốt, hơi thở yếu ớt, nghe những luồng hơi lạnh thổi đầy căn phòng cậu. Mỗi lần tớ đến thăm, cậu đều nở một nụ cười trên khoé môi dù mặt cậu đã hốc hác và nhợt nhạt, da xanh tái, gầy gò bởi sự phát triển của căn bệnh. Tớ cười chào lại, nhưng nước mắt đã rơi đầy trên má. Cậu khều tay tớ, bảo tớ giúp cậu một việc cuối cùng. Đó là viết giúp cậu một blog gửi đến cô bạn kia trước khi cậu nhắm mắt. Nhìn cậu nằm trên giường không một chút sức lực nhưng ánh mắt đầy nài nỉ. Chẳng hiểu lúc đó tớ nghĩ gì, vớ vội cặp sách rồi bỏ đi, nước mắt không ngừng rơi. Tớ giận cậu vì đáng ra điều cậu nhờ tớ làm là dành cho bố mẹ - những người đã yêu thương đứa con trai độc nhất của mình, rồi cả hai chị gái vô cùng thương cậu nữa, chứ không phải dành cho một cô bạn chưa bao giờ yêu cậu. Tớ giận cậu và cũng thương cậu thật lòng, tớ nhớ cái ngoéo tay ngày nào giữa tớ và cậu, nhớ nụ cười chói nắng của cậu dưới chân cầu thang, nhớ đôi chân chạy băng băng trên dãy hành lang dài. Tớ nghĩ cậu thật ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân cậu, nhưng mà sau này tớ mới chợt nhận ra tớ mới thực sự ích kỷ. Chỉ vì một điều nhỏ bé tớ đã không ở bên cạnh cậu những ngày cuối đời. Tớ đang khóc và chẳng có ai lau nước mắt cho tớ giống như cậu từng làm. Tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn, rằng với một người sắp từ giã cõi đời, tình yêu là thứ quan trọng nhất. Thật lòng tớ xin lỗi, xin lỗi,... xin lỗi cậu!
Kể từ hôm đó, ngày mà tớ bỏ về mặc kệ ánh mắt nài nỉ của cậu, cậu không còn muốn gặp tớ nữa, và đó cũng là lần cuối cùng tớ còn được nhìn thấy cậu... Cậu ra đi mãi mãi ở tuổi 15. Tớ đã mất gần một tháng để thăng bằng lại mọi thứ, mất gần năm năm và có lẽ là nhiều năm nữa để thôi day dứt về cậu, về cái ngoéo tay "mình làm bạn thân nhé!", về cái nắm tay lúc cậu buồn, về cảm giác lúc cậu dựa vào vai tớ, và... về cái khều tay cuối cùng lúc cậu nằm trên giường bệnh. Cậu có thể tha thứ cho tớ không? Tớ biết là quá muộn nhưng tớ vẫn muốn nói lời xin lỗi vì tớ biết, cậu vẫn để mắt đến tớ, bằng cách nào đó. Những năm qua tớ vẫn gặp cậu trong giấc ngủ,... Trên lan can lộng gió, cậu ngồi đó dựa vào vai tớ, đôi nạng gỗ vẫn nằm đó, vết rạch tay lần cậu định tự tử vẫn còn đó, những vết thương trong lòng cậu vẫn chưa lành,... chỉ có điều tớ có thể cảm thấy tay cậu đang run lên và... cậu đã khóc trên vai tớ. "Một người bạn tốt là người bạn nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn giọt nước mắt thứ ba". Để cho cậu trút hết nỗi lòng, tớ dơ tay lau nước mắt cho cậu thì cậu đã tan biến, chỉ còn một mình tớ tỉnh giấc nước mắt nhạt nhoà. Cậu có đang nghe tớ nói không? Tớ đã hứa với cậu tớ sẽ mạnh mẽ. Tớ sẽ tự lau nước mắt, tự đứng dậy và bước đi, vì lời hứa với cậu, tin tớ đi!
Thời gian trôi qua thật nhanh, tớ đã sống mà không có cậu cũng gần 5 năm rồi. Nhưng trong kí ức của tớ, hình ảnh cậu vẫn còn vẹn nguyên, vẫn gương mặt đẹp trai siêu cấp và khoé miệng biết cười. Vẫn còn đó kí ức về ngày đó. Ngày cậu đi, mưa bụi bay bay, trời u uất hẳn, thoảng trong gió vị mặn chát của nước mắt và nỗi đau. Cũng từ ngày ấy, ngày tớ mất cậu, tớ học thêm được bài học trân trọng từng giây phút mình tồn tại trên cõi đời. Tớ cố nghe tiếng cười nói của cậu giữa bao thứ âm thanh hỗn độn nhưng tất cả chỉ là những tiếng khóc than. Nhìn bố mẹ, chị gái cậu đau đớn trong dòng nước mắt giữa một màu trắng xoá, chẳng biết cậu có chịu đựng nổi không, tớ biết cậu sẽ đau lòng lắm, phải không? Mưa nặng hạt hơn, chị gái cậu thẫn thờ kể về cái đêm cậu từ giã cuộc sống. Quằn quại trong cơn đau, cậu dùng chút sức lực cuối cùng, dùng hơi thở yếu ớt còn lại để xin ra Hà Nội cắt bỏ cái chân còn lại. "Con không cần chân, con cần được sống, con muốn sống". Cả nhà bất lực nhìn cậu trút hơi thở cuối cùng. Tớ lặng người, nghĩ về nụ cười cậu cố nặn ra mỗi lần gặp tớ. Tim tớ đau thắt, cậu đã chịu đựng nỗi đau mà tớ không bao giờ có thể tưởng tượng được. Và bài học mà cậu tặng tớ quí giá gấp bội so với những gì tớ học được 19 năm qua. Nhờ cậu tớ đã không dại dột tìm đến cái chết khi bị người tớ yêu bỏ rơi và cả cú trượt đại học đau thương nữa. Quân này! Cậu không có đôi chân lành lặn nhưng cậu có một đôi cánh tuyệt vời. Vì cậu là một thiên thần Quân ạ. Tớ không có đôi cánh, tớ cũng chẳng phải là thiên thần nhưng tớ có đôi chân. Tớ sẽ bước đến những nơi mà tớ muốn, vì tớ biết rằng cậu vẫn luôn bên tớ, phải không chàng trai?
Cảm ơn cậu,... vì tất cả, 20 rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi. Cùng hạnh phúc nhé, ngoéo tay!

***

Bức thư tôi viết cho Quân ngày nào phát trên Radio làm tôi bật khóc. Tôi vẫn không thể tin người tôi yêu quí nhất đã biến mất thực sự rồi. Thế mà tôi vẫn kêu gào tên cậu trong tuyệt vọng, vẫn cứ lưu luyến mãi những ngày ngồi cạnh cậu nghe gió thổi, tiếng cười át tiếng mưa. Tôi muốn quay trở về nơi tôi đánh mất cậu, để đợi cậu nói một câu tha thứ thôi. Thật khó!
Tháng tám Sài Gòn mưa giăng kín lối.
Nhớ cậu, ngày vỡ ra làm đôi.

Trở về kí túc xá khi lòng đã ướt sũng. Đã một mình đi qua cái đỏng đảnh của nhiều tháng 7 kể từ ngày ấy. Vậy mà tháng 8 vừa mới tới tôi lại ngã quỵ xuống, cơ thể kiệt sức hệt như một thân cây già vừa trải qua một cơn bão ghê gớm lắm.
Phải rồi! Hôm nay có bão. Bão trong lòng. Bao lâu rồi kể từ ngày tôi viết lá thư ấy, tôi đã tưởng mình thật mạnh mẽ. Cũng đã hơn bảy năm kể từ chiều mưa ngày cậu về với đất. Nắng tắt, mưa nhiều hơn thì phải, hay vì tôi đã khóc nhiều đến mức ướt cả thế giới ngoài kia. Thì ra thời gian chẳng thể chữa lành những vết thương, nó chỉ giúp con người ta lấp đi những điều không muốn nhớ. Với tôi, cậu là tất cả những điều đẹp đẽ nhất nên những năm qua mảnh kí ức về cậu vẫn luôn nguyên vẹn như thế. Chân thật đến đau lòng.
Người ta bảo vết thương nào rồi cũng sẽ lành thôi, nhưng vết thương nào mà chẳng để lại sẹo. Những vết sẹo không ngừng nhắc ta về một khoảng trời tưởng đã ngủ quên trong miền kí ức. Ranh giới giữa miền kí ức ấy với thực tại vốn chỉ là vạch kẻ ngăn cách vô hình mỏng manh. Chỉ đợi ai đó chạm vào. Vỡ tan. Chẳng hiểu sao nhiều năm rồi, lá thư tôi viết gửi cậu vẫn được phát trên Radio chiều thứ bảy. Với nhiều người đó chỉ là một câu chuyện cảm động với nhiều nước mắt. Còn với tôi, nó có ý nghĩa nhiều hơn thế. Giống như một lần nữa khiến tôi đau lòng: Rằng chuyện đã qua lâu lắm rồi. Rằng cậu ấy chẳng thể sống lại. Rằng những điều đã qua dù có hối tiếc cũng chẳng thay đổi được gì. Chỉ có điều, trong tôi vẫn luôn là cô bé 15 tuổi, vẫn âm ỉ nỗi đau mất đi người tôi yêu thương nhất.
Sẽ chẳng sao cả nếu như anh không xuất hiện trong bộ cánh kẻ karo đó, chìa cho tôi chiếc khăn mùi soa đỏ gấp hình tam giác: “Nín đi!”. Chính bởi giây phút đó, bức tường mạnh mẽ tôi xây dường như vỡ vụn. Những yếu mềm tôi tập chôn giấu, đứng trước anh, bỗng chốc vỡ òa trong một khoảnh khắc. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy dáng hình cậu trong anh.
Những chiếc chuông gió bên hiên Café Gió rung nhẹ, những mảnh sắt ánh đồng hình xoắn ốc va vào nhau, tiếng leng keng phát ra thật khẽ, từng thanh âm nhỏ nhẹ chạm vào tim ai, đau nhói. Ngoài kia bầu trời vỡ ra từng mảnh, rồi nhanh chóng tan ra thành những vệt nước dài, đổ ào xuống góc phố Sài thành, trên hàng cây phía xa, trên con hẻm vắng người và cả trên hiên Café ngập gió.
Ngày lại vỡ đôi.
***

Sáng thứ tư trời trong veo sau một trận mưa rào. Tôi trốn tiết thể dục, vượt rào, men theo con đường nhỏ sau trường dẫn ra xa cánh đồng làng, chỗ có đám cỏ may cao vút, bên cạnh cái ao nuôi cá của nhà cái Thu. Trường cấp hai tôi học nằm ngay giữa cánh đồng làng, bốn bề là lúa, đi xa hơn, khuất sau những rặng phi lao dài là thiên đường của gió. Khoảng đất trống bên cạnh cái ao của nhà cái Thu - đứa bạn cùng lớp. Tôi đi một quãng xa như thế tới đây, chỉ để ngồi trên đám cỏ còn ẩm ướt, ôm đầu gối khóc một trận thật đã. Những lần ấm ức tôi vẫn thường ra đây nấp sau đám cỏ may này khóc một mình, rồi lặng yên nghe tiếng dế kêu tỉ tê trong đất, tiếng gió thổi vi vu trên đầu, ngước lên nhìn, trời vẫn trong xanh, lòng nhẹ bỗng, nước mắt cũng tự nhiên hong khô. Kể từ ngày biết Quân mắc bệnh ung thư tủy tôi trốn tiết ra đây nhiều hơn. Bởi trước mặt cậu tôi đâu thể khóc một cách ngốc ngếch như vậy được. Chẳng thể nào gào lên bảo cậu đừng cắt bỏ cái chân mang khối u ấy. Cũng chẳng thể bảo cậu rằng hãy mạnh mẽ lên khi trong tôi lòng đã dậy sóng, bão về.
- Nín đi!
Tôi ngước lên, mặt lấm lem nước mắt, hình ảnh Quân nhòe đi trong những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt. Cậu đứng đó, một mét tám, gương mặt thanh tú với khóe miệng biết cười. Những sợi tóc mái rối nhẹ bay trước trán, chiếc áo khoác karo mỏng phất phơ theo gió. Không hiểu sao, đứng trước những cơn gió thoảng mùi heo may tháng 7 ấy tôi thấy cậu thật vững chãi như chính tâm hồn cậu. Cậu đưa tay chìa cho tôi chiếc khăn mùi soa đỏ gấp hình tam giác. Cậu giữ nguyên tư thế đó cho đến khi tôi thôi sụt sịt mũi, nhận lấy chiếc khăn từ cậu.
- Tớ sẽ ra Hà Nội. Sẽ trở về lành lặn. Sẽ không sao hết! Bão tan, trời sẽ lại trong xanh như nó vẫn xanh thường ngày.
Hai đứa tôi chẳng nói gì nữa, chỉ ngồi cạnh nhau, bên những bụi cỏ may cao hơn đầu của những đứa trẻ mới lớn. Đôi chân kiêu hãnh của cậu sải dài trên vạt cỏ xanh thẳm, an nhiên, tự tại. Trên đầu gió vẫn chuyền tai nhau những câu chuyện mùa thu nghe như một bản tình ca da diết nào đó, chuyền mãi, chuyền mãi tới tận ông mặt trời xa tít ở đằng tây. Hai đứa nhìn nhau cười, tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy đôi chân kiêu hãnh của cậu. Sau ngày hôm đó, cậu chuyển ra Hà Nội thực hiện cuộc phẫu thuật loại bỏ khối u, cậu phải cắt bỏ một chân và cậu gần như mất thăng bằng trong cuộc sống. Thật khó khăn để tôi vờ như không có gì xảy ra khi giữ tất cả những câu chuyện đó trong lòng suốt những năm qua. Tôi chưa đủ can đảm để đi qua miền kí ức đau thương đó. Và chiều nay khi Radio vừa tắt, anh bỗng nhiên xuất hiện và vô tình chạm vào sợi chỉ vô hình nối giữa quá khứ và hiện tại của tôi. Tôi vỡ òa, nép vào lòng anh khóc tức tưởi như một đứa trẻ đứt tay chờ mẹ về làm nũng. Anh chỉ đứng yên đợi tôi khóc xong rồi chở tôi về kí túc xá. Chiếc khăn mùi soa màu đỏ ướt mềm trong tay tôi. Lúc tôi định thần lại anh đã ra về tự lúc nào. Ngày lại ngừng trôi.
***

- Này! Chừng nào cậu mới thôi viết về người ấy vậy? Hai năm nay sáng tác của cậu không ít thì nhiều đều liên quan đến Mít. Cậu vẫn chưa hết day dứt chuyện xưa ư?
Vân vừa kiểm tra đống bản thảo trên tay vừa ái ngại nhìn tôi như sợ tôi sẽ cắn nó. Văn phòng sáng đầu tuần trống vắng, các ông to bà lớn đi họp hết chỉ còn hai đứa với ngổn ngang công việc. Thấy tôi vẫn chăm chú kiểm tra đống blog trên máy tính, biết tôi cố tình lờ đi, Vân tiếp lời:
- Cậu sẽ viết đề tài như vậy được bao lâu? Độc giả sẽ nhàm chán về những câu chuyện của cậu. Tổng biên cũng ngán ngẩm lắm rồi đấy. Nếu không phải vì anh Phong năm lần bảy lượt nói khéo cho cậu thì đã…
- Đã sao?
Tôi ngưng gõ trên máy tính. Ngước lên nhìn thẳng vào mắt Vân. Đôi mắt đen tuyền ấy cụp hẳn xuống. Cô ôm trọn đống bản thảo trước ngực rồi nhắm mắt nói một mạch như sợ lần này nhất định mở mắt ra sẽ không đứng ở văn phòng tòa soạn nữa mà là một thế giới khác, chẳng hạn như địa ngục.
- Thực ra những blog và bản thảo gần đây của cậu đều do anh Phong biên tập lại nên tổng biên mới chịu xuất bản. Cậu còn nhớ truyện ngắn gần đây có nội dung khá giống với tiểu truyện cậu xuất bản trong cuốn Hạnh phúc cuối cùng không? Tổng biên đã không đồng ý nhưng anh Phong đã dùng quan hệ anh em để tổng biên chịu tin rằng người đọc sẽ ủng hộ sáng tác này. Thật may là vẫn còn nhiều độc giả đồng tình với cậu. Ảnh cũng rất thường xuyên ghé văn phòng hỏi han cậu. Tóm lại là đã đến lúc cậu nên quên những chuyện không vui trong quá khứ. Mở lòng một chút đi. Xung quanh cậu vẫn còn rất nhiều đề tài để cậu múa bút. Vẫn còn rất nhiều thứ cậu đáng phải quan tâm, như anh Phong chẳng hạn…

Hai từ “Anh Phong” Vân kéo dài ra một chút. Nghe thanh cao hơn hẳn mấy con chữ trước đó. Tôi tưởng tượng Lâm Thanh Phong bây giờ còn vĩ đại hơn cả ộp-pa Do Min Joon của cô ta nữa. Nói xong một mạch môi cô mím lại, mắt vẫn không mở ra. Tôi lẳng lặng gập màn hình cái laptop. Vớ vội cái balo nhũ trắng trên bàn rồi bỏ đi để lại Vân với một đống suy nghĩ vẩn vơ.
Vân bằng tuổi tôi nhưng lại vào tòa soạn sau tôi một năm. Tôi quý cô ấy có lẽ vì trước đây Vân là độc giả rất nhiệt tình cho những sáng tác của tôi. Tất nhiên những sáng tác của tôi đều là những mẩu chuyện về người mà ai-cũng- biết – là –ai –đấy. Vân vẫn theo dõi tất cả nên gần như là cậu hiểu rất rõ câu chuyện của tôi. Chưa bao giờ Vân nói ra nhưng cô luôn ủng hộ tôi bằng một cách nào đó. Chẳng hiểu sao một người hâm mộ nhiệt tình như thế lại khuyên tôi ngừng viết về cậu, có phải nực cười quá không? Không phải tôi không biết rằng sẽ có một ngày những câu chuyện về cậu sẽ mờ nhạt. Sẽ chẳng ai quan tâm khi tôi cứ viết mãi một đề tài như thế. Dù đã có những tác phẩm lấy đi không ít nước mắt của người đọc, đem về cho tôi những giải thưởng và cả doanh thu cho công ty. Bây giờ với tôi, so với việc nhớ cậu ấy, việc không nhớ cậu ấy càng khó khăn hơn. Vì vậy tôi cố chấp vực dậy khoảng trời có cậu qua những con chữ. Bởi trong những câu chuyện đó tôi có thể thay đổi kết cục. Rằng nhân vật chính, nhân vật phụ lẫn kẻ qua đường đều có một kết thúc viên mãn, chứ chẳng phải đau thương như câu chuyện trong cuộc đời của chúng tôi. Cậu vẫn là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng tôi.
Như thường lệ, sau khi rời văn phòng tôi rảo bước loanh quanh con hẻm, rồi tấp vào Café Gió, vẫn là chỗ ngồi đối diện mái hiên, phóng tầm nhìn ra con phố nhỏ, dưới những tán cây chò rợp bóng. Thi thoảng có tiếng leng keng của những chiếc chuông gió trước cửa. Chẳng biết từ bao giờ tôi có thói quen tạt vào quán café này như thế. Có khi chỉ để ngồi suy nghĩ vẩn vơ, nghe một bản nhạc, hoặc gối đầu lên sofa mà ngủ tới lúc đám nhân viên đuổi khéo mới chịu rời đi. Phía bên kia đường, lấp ló sau tán cây là bảng hiệu của quán, hệt như cái tên, lơ lửng và vô định trên nóc cửa. Mãi suy nghĩ, tôi băng qua đường mà chẳng để ý chiếc xe tải đang lao tới. Bỗng có một cánh tay giật mạnh tôi về phía sau. Cả người tôi xoay vòng rồi nằm trọn trong vòng tay người ấy. Tôi mở mắt, để biết chắc mình vẫn còn sống và kẻ đã cứu tôi có phải là người tôi đang nghĩ trong đầu không. Là Quân ư? Không. Là Phong. Cú ngã vội khiến anh va vào cột mốc bên đường. Tay trái anh rỉ máu nhưng anh vẫn đỡ tôi dậy, còn lo lắng hỏi tôi có sao không. Thì ra anh đã đi theo tôi từ lúc tôi giận dữ bước ra khỏi tòa soạn sau cuộc nói chuyện với Vân. Vậy mà tôi còn tơ vương về một người tôi biết mãi mãi không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Đột nhiên, tôi ngồi xuống khóc tức tưởi. Anh lại bồn chồn, đứng lên ngồi xuống hỏi tôi có sao không? Có đau chỗ nào không? Tại sao lại khóc nữa? Bộ dạng ấy tôi chưa bao giờ thấy ở một con người rắn rỏi và thành đạt như anh. Có thể anh chưa bao giờ như vậy, hoặc vì quá vô tình tôi trước giờ tôi không nhận ra. Thế là tôi cười, nhìn anh, sóng trong lòng dường như dịu lại.
Khi đã yên vị trong café Gió, tôi mới sực nhớ vết thương ở tay của anh. Đám nhân viên hôm nay như lễ phép hơn, đưa cho tôi hộp băng y tế, không quên để lại cái cúi đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Vẫn góc quán quen thuộc, tôi tỉ mẩn băng bó vết thương cho anh. Một chút ngại ngùng khiến tôi chẳng nói gì cả. Anh cũng vậy, cứ để yên cho tôi sát trùng vết nứt trên tay. Thi thoảng có nhún người một cái chắc có lẽ vì tôi lỡ tay quệt mạnh vào vết nứt. Lần này cũng là lỡ tay, lúc nước sát trùng vừa kịp rơi vào chỗ nứt sâu nhất, tay anh hơi co lại. Chiếc lắc tay có hình quả chuông ẩn mình dưới ống tay áo anh rung lên. Âm thanh ấy làm tôi khựng lại. Bên cửa những chiếc chuông gió lại va vào nhau, âm thanh phát ra hệt như tiếng chuông cái lắc tay của anh. Tôi thẫn thờ nhìn anh, như tìm thấy cả một khoảng trời đã đánh mất. Là anh. Như những chiếc chuông nhỏ, chúng tôi một lần nữa va vào nhau.
***

Quân ra đi vào một chiều mưa cuối tháng 7, gió nghiêng nghiêng mang hơi lạnh miền bắc phả vào dòng người chầm chậm đưa tang. Tôi đã tưởng như trái đất ngừng quay. Thế giới trong tôi hoàn toàn sụp đổ. Ngày cậu đi, tim tôi vỡ vụn. Tôi đứng đờ đẫn nhìn cậu vùi trong đất đá. Tôi và cậu đã thật cứng cỏi để không gục ngã trước mọi chuyện. Vậy mà cuối cùng cậu đã biến mất mãi mãi. Chân đã mỏi lòng tôi định chùn bước. Một chút ấm ức cho những chịu đựng và cố gắng chống chọi nỗi đau ngày hôm qua. Tôi định sẽ ở đây khóc đến lúc cậu quay về thì thôi. Khoảnh khắc tôi sắp quỵu xuống có một bàn tay ấm nóng đã nắm lấy tôi. Bàn tay nắm lấy tôi lúc tôi gục ngã đó, tôi chẳng thể nhớ nổi gương mặt họ. Bởi ánh mắt tôi không ngừng hướng về di ảnh cậu, tôi sợ sẽ quên mất gương mặt này, ngay cả khi cậu đã sống mãi trong tôi những năm tháng tuổi thơ và cả những năm dài sau đó. Giây phút ấy như ngừng trôi, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng leng keng của chiếc chuông nhỏ phát ra từ lắc tay của ai đó. Bình yên.
***

Hóa ra là anh. Tôi đã khép mình trong những thương tổn quá lâu để quên mất sự hiện diện của anh trong cuộc đời mình. Phải rồi. Là Phong. Anh chàng nghịch ngợm học chung với tôi, cấp một, cấp hai và cả cấp ba nữa. Sau đấy anh tốt nghiệp báo chí và làm chung một tòa soạn với tôi trên đất Sài Thành xa lạ này. Chẳng phải ai khác. Là anh, người bên cạnh tôi những ngày chông chênh nhất của cuộc đời. Hôm nay anh lại là người cứu tôi khỏi cái chết. Mắt tôi ngấn nước, ngước lên nhìn gương mặt anh:
- Phong! Xin lỗi anh!
Anh thảng thốt:
- Lại nữa! Em đã nói câu xin lỗi tới chục lần rồi đấy! Chỉ cần em không sao thì anh cũng không sao hết.
- Nhưng vết thương này sẽ để lại sẹo đấy!
- Có vết sẹo nào đau đớn bằng vết sẹo vô hình trong lòng em.
Lần này những giọt nước mắt chực trào, rồi được dịp chảy ào ra, tôi nấc lên:
- Những vết sẹo có bao giờ lành không hả anh?
Anh không trả lời ngay, chỉ ôm tôi vào lòng, một lần nữa để cho tôi khóc như một đứa trẻ, rồi bảo:
- Nhắm mắt lại nào! Những vết sẹo chẳng bao giờ tự lành được đâu em. Chúng ở đấy để không ngừng nhắc nhở rằng em đã trải qua một câu chuyện đẹp như thế. Hãy xem nó như những chiếc huy hiệu kì diệu của cuộc sống. Chỉ những cô gái mạnh mẽ mới được nhận chúng thôi. Đã đến lúc cất nỗi buồn vào hôm qua rồi cô gái ạ!
Ngay giây phút khép đôi mắt lại, bình yên trong lòng anh, tôi đã biết ngày mai ai sẽ xuất hiện trong Blog mới của tôi. Quá khứ đã qua với những chiếc huy hiệu cuộc sống, tôi phải cất vào một góc nhỏ trong tim thôi. Vì những chỗ trống khác anh đã lấp đầy.
***
Ai rồi cũng có những ngày tan vỡ. Mạnh mẽ đi qua những ngày vỡ đôi đi, để tìm thấy những thứ còn đẹp hơn cả những nỗi đau vô tận, đó là tình yêu. Tình yêu của tôi có lẽ bắt đầu từ chiếc khăn mùi soa màu đỏ quê mùa nội tặng. Nội bảo có một lời nguyền tình yêu đã được yểm vào trong đó. Lúc bé, tôi rất hứng thú với Harry Poster và những thứ liên quan đến phép thuật nên đã tin chắc vào chiếc khăn đó lắm. Tôi giữ khư khư như báu vật suốt những năm cấp hai và cả tận bây giờ. Vậy mà một ngày đầu năm lớp 9, trời vừa tảng cơn mưa, cậu bạn tên Quân cùng lớp từ đâu chạy tới giật vội chiếc khăn của tôi rồi chạy nhanh về phía rặng cây sau trường. Để lại tôi với cái nhìn ngơ ngác và cả sự bực bội. Nên tôi đã chạy theo chỉ để lấy lại chiếc khăn đó. Lúc tôi đuổi kịp thì xem kìa, chiếc khăn thần thánh của tôi đã ướt nhèm nước mắt nước mũi của Hân- cô bạn lớp phó. Những ngày sau đó, tôi không chỉ đòi lại được chiếc khăn mà còn biết nhiều hơn về câu chuyện của họ. Chẳng biết tự lúc nào đôi mắt tôi không ngừng hướng về cô bạn mắt một mí mít ướt đó. Rồi chuyện gì đến cũng đến, Quân ra đi vào một ngày trời âm u, tôi đã đứng bên cô bạn ấy rồi kể cho cô bạn ấy nghe về truyền thuyết của gió. Những người đã mất sẽ gửi lời nguyện của họ với thần gió, thần gió sẽ gửi chúng tới những người họ thương yêu. Tôi ngầm ý nói với cô bạn về sự xuất hiện của tôi. Phong, có nghĩa là gió. Là người sẽ thay Quân chăm sóc cậu. Nhưng hình như Quân đã chiếm trọn khoảng trống trong lòng cậu. Sau này, tôi mở một quán Café nhỏ gần tòa soạn, vốn chỉ là để kiếm thêm thu nhập và để trở về thả lòng mình những lúc chông chênh. Vậy mà Hân lại thích thú khi đến đây rồi trở thành khách hàng thân thiết. Sau mọi chuyện, nghĩ về chiếc khăn mùi soa của nội, tôi lại tin rằng lời nguyền tình yêu trong chiếc khăn ấy là sự thật. “Cô gái nhỏ giọt nước mắt đầu tiên vào chiếc khăn này sẽ là định mệnh của cuộc đời con”. Tôi khẽ cười, tự thưởng cho mình một ly sữa nóng. Bằng một phép thuật nào đó, chúng tôi hiên ngang đi qua những ngày vỡ đôi.
Bên hiên café Gió những chiếc chuông gió lấp lánh những vệt sáng nhỏ. Ngoài kia, nắng về.