Dĩ nhiên tình yêu khi người ta đã đi chùn chân mỏi gối không lãng mạn và dễ thương như khi họ hai mươi. Cả An, anh đều là những người trẻ đã lớn khôn và chín chắn. Hai người sẽ đến bên nhau không chỉ vì yêu mà còn vì thấu hiểu cho nhau.
Ảnh minh họa
Thiện chưa hề mảy may suy nghĩ, hoặc mong một ngày nào đó sẽ gặp lại An. Cuộc sống trôi đi từng ngày lặng lẽ cho đến khi những hoài niệm ngọt ngào sống lại chầm chậm trong anh. Niềm vui và xao động tuổi trẻ dần phai nhạt. Thay vào nét hồn nhiên ngày nào là sự cứng cỏi và điềm đạm của một người đàn ông trưởng thành. Thảng hoặc Thiện nghĩ, ở cái tuổi hai mươi chín như anh chẳng ai lại dám nói mình trẻ cả. Từ khi An trở về, anh biết những điều êm dịu thậm chí còn có sức sống mãnh liệt hơn nhiều so với vết sẹo trong lòng. Ai cũng khao khát cuộc đời hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương, nhất là khi chúng ta thấy mình đã già và cần một chốn dừng chân. Những vết thương cần được chữa lành, quá khứ cần được ngủ yên, và thứ duy nhất cần nắm giữ là hiện tại. Anh mỉm cười và nhịp nhịp mấy ngón tay xuống bàn. Những âm thanh rời rạc vang lên rồi lọt thỏm vào bầu không gian yên ắng của trưa tháng bảy. Tự nhiên anh muốn hỏi: My có buồn không nếu anh buông bỏ ký ức ấy?
An rót cốc nước mát và mỉm cười, cô ngồi xuống cạnh Thiện:
- Nắng quá, giá mà có cơn mưa anh nhỉ!
- Dạo này ít mưa lắm, không giống hồi em còn ở đây đâu. – Anh uống một hơi cạn ly, thấy thật dễ chịu.
- Vẫn vậy mà, có tụi mình già đi thôi. – Cô đưa mắt nhìn ra con phố phía trước với dòng người thưa thớt, chú bán bánh khoai vừa chạy xe ngang qua và tiếng rao rơi hẫng vào trưa. Giọng An nhỏ hẳn:
- Mà cũng khác nhiều quá, bây giờ chẳng còn ai rao bán đồ ăn như trước.
- Trường cấp ba mình học bây giờ đã thành cao đẳng nghề rồi.
Tiếng thở dài của nuối tiếc nhẹ đến nỗi chính anh còn không cảm thấy. Họ ngồi im lặng cho đến khi sinh viên ra về gần hết và những vệt màu đỏng đảnh của hoàng hôn rớt xuống trên nhánh bằng lăng. Thiện lấy áo khoác vắt trên ghế định bước ra ngoài. Khi đến cửa anh chợt quay lại nhìn cô:
- Đi ăn tối nhé… chỗ cô Bảy bán cơm gà hồi trước em còn nhớ không?
Tháng bảy, mưa ngâu, và nỗi nhớ. Khi ảo ảnh của My hiện ra và tan đi nhẹ nhàng như những bóng mưa thì hình bóng An lại ngày càng sống động và rõ rệt. An không còn là cô bé cau có lì lợm ngày xưa. Chiếc váy màu trắng điểm vài bông hoa li ti nhỏ xíu làm cô toát lên vẻ thanh thoát và dịu dàng. Ngày trở về cô đứng trước mặt anh, mỉm cười và chìa tay ra. Bàn tay nhỏ xíu nằm ngoan ngoãn trong tay Thiện. Cô có những ngón tay thon dài yếu ớt khiến anh muốn chở che, y hệt cảm giác khi họ còn là hai đứa trẻ. Thiện nhận ra cô đã lớn phổng phao và xinh đẹp. Đường nét cuốn hút của cơ thể được phô bày khéo léo một cách nhã nhặn. Mái tóc cuốn lên để lộ chiếc ổ cao đầy khiêu khích, cổ tay trắng với chiếc lắc bé tí làm điểm nhấn, vòng eo nhỏ nhắn e ấp sau làn áo như đốt mắt người đối diện. Thiện thích vẻ đẹp tinh tế ấy. Anh thích như đã từng thích trước kia.
Cùng làm việc chung nên họ có nhiều thời gian gặp gỡ nhau. Những xúc cảm ngày xưa trở về và càng lúc càng dồn dập trong tâm hồn anh. Đôi lúc Thiện day dứt như kẻ có tội khi nghĩ đến My.
Vậy nhưng mỗi khi nói chuyện với An, anh lại thấy lòng thanh thản. Ở cạnh một người khiến mình thoải mái và an tâm là điều mà người đàn ông nào cũng mong muốn. Thiện không ở ngoài phạm vi ấy. Anh nhận ra có thể mình sẽ vẫn yêu như đã từng trước đây. Dĩ nhiên tình yêu khi người ta đã đi chùn chân mỏi gối không lãng mạn và dễ thương như khi họ hai mươi. Cả An, anh đều là những người trẻ đã lớn khôn và chín chắn. Hai người sẽ đến bên nhau không chỉ vì yêu mà còn vì thấu hiểu cho nhau. Thiện mong An sẽ bao dung với anh như chính cách My đã từng.
Và cả anh đối với cô cũng vậy.
An đưa tay nhẹ nhàng vén mấy sợ tóc lòa xòa bên thái dương. Cô nhìn Thiện đang nhấp một ngụm cà phê và mắt vẫn dán vào màn hình vi tính. Khác thật, chẳng giống chút nào cậu thiếu niên lêu lổng ngày trước mà cô biết. An không nghĩ sẽ gặp và xao động trước anh. Mỗi cử chỉ, lời nói, cái chau mày đều khiến cô thấy tim rộn rã. Có một quãng thanh xuân mà hai người chưa bao giờ nhung nhớ người kia. Bẵng đi hơn mười năm không gặp họ lại về bên nhau như những người bạn, người anh em hoặc có thể là điều gì đó khác hơn. Bồi hồi, thổn thức và vui tươi.
Những cơn sóng ngầm trong lòng An ngày càng mạnh mẽ, rõ rệt đến mức có thể đưa tay chạm đến. Khi Thiện giúp cô soạn lại mớ tài liệu lộn xộn, khuyên cô nên bỏ bớt vài chỉ tiêu trong dự án hay khi đem cho cô cốc cà phê ở quán quen bên đường thì An đều thấy ấm cúng. Khoảng trống cô đơn khi gia đình tan vỡ dần thu hẹp lại bởi nụ cười của anh.
An chưa bao giờ là tình đầu, người yêu hay điều gì đại loại như thế. Đối với anh, cô gái ấy là những rung động đầu đời của một chàng trai mười tám tuổi. Thiện thích An như một người yêu mến cuốn sách của họ. Lặng lẽ ngắm nhìn, lật giở từng trang, nâng niu và rồi khép lại. Thứ xúc cảm bâng khuâng đầy lạ lẫm chớm nở khi anh nhìn thấy An mặc bộ áo dài lần đầu tiên. Vì quen nhìn cô trong bộ đồ tây áo trắng hồi cấp hai nên khoảnh khắc ấy anh thấy đẹp lạ lùng. Mỗi khi An bước qua cửa phòng học, anh len lén nhìn theo và tự hỏi, con gái độ tuổi trăng tròn sao lại nhiều thay đổi đến vậy? Những lần như vậy Hải đều huých vai anh rồi cay cú:
- Mày nhìn gì đấy, cấm mà đụng đến em tao?
Nếu không phải vì Hải là bạn thân thì có lẽ anh đã tìm cách tán tỉnh cô. Thiện và anh trai An trở thành chiến hữu trong một lần đánh lộn rùm beng khắp khu phố. Chơi bời, lêu lổng, quân mất dạy, đồ phá làng phá xóm… là những cụm từ quen thuộc mà bà con vẫn gán cho hai thằng. Thế đấy, Hải thừa biết anh chẳng tử tế gì cho cam, An dính vào thì có mà khổ thân. Cái thời học sinh ấy nhanh chóng qua đi, những phút động lòng anh dành cho An cũng bị lãng quên. Hay nói đúng hơn, Thiện không muốn đánh mất tình cảm đẹp đẽ với Hải. Vả lại, đối với thằng con trai mười tám tuổi thì có khối đứa xinh hơn, yêu em gái của bạn phức tạp và lằng nhằng phải biết. Anh nghĩ thế. Bây giờ thì Thiện trưởng thành hơn. Khi đặt lên bàn cân so sánh giữa trái tim và lý trí, giữa việc gìn giữ mối quan hệ và làm tổn thương nó, anh thấy mình đủ bản lĩnh để chịu trách nhiệm.
An về quê sau nhiều năm vào Nam sống với mẹ. Ngày An đi cũng là ngày Hải theo ba sang Mỹ định cư. Sự đổ vỡ của người lớn giáng lên đầu những đứa bé cú sốc nặng nề. Anh đọc được trong đôi mắt Hải nỗi đau và luyến tiếc. Những tia đỏ vằn lên trong ánh nhìn khiến Hải nhỏ bé và đáng thương vô cùng. Họ tiễn nhau bằng cái ôm của hai thằng con trai từng thân thiết như anh em. Có lẽ khi máy bay cất cánh Thiện đã khóc, bây giờ anh không còn nhớ rõ nữa. Nhiều năm trôi đi, kỷ niệm cũng theo vòng xoáy thời gian bị cuốn tụt vào quá khứ. Nhanh như một giấc mơ. Mãi đến khi gặp lại An thì cuốn phim cũ mới chầm chậm quay ngược lại và anh nhận ra, bản thân đã quá lạ lẫm với thằng nhóc loi choi ngày nào.
An trở về thành phố cũ trong một hình hài hoàn toàn mới. Khi họ bắt tay nhau, Thiện hết sức ngỡ ngàng vì chút nữa đã không nhận ra. Cô được điều về công tác trong dự án phát phiển nguồn nhân lực cho đối tác. Trong khi đó, anh được giới thiệu như cầu nối giữa cô và các sinh viên của trường. Cảm giác khác lạ len lỏi trong tim khi bàn tay cô lọt thỏm trong tay anh. Cũng chính lúc ấy hình ảnh My hiện ra và lãng đãng tan đi. Thành phố quê anh không náo nhiệt như thành phố miền Nam mà An sống. Những con hẻm nhỏ với ánh đèn nhập nhoạng, hai bên đường là dãy nhà cũ kĩ mệt mỏi tựa vào nhau. Vài ba cây cao đứng sừng sững trong đêm trông vừa uy nghiêm lại vừa gần gũi. Thi thoảng Thiện thấy dễ chịu bởi một cơn gió mát lành thổi qua. Thiện luôn thấy bình yên khi đi qua con đường này. Phía cuối đường là căn nhà ngày xưa Thiện và Hải vẫn hay đấm đá nhau túi bụi rồi bày mọi trò phá phách. Đó cũng là nơi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc áo dài trắng. Từ ngày bố mẹ An ly hôn thì căn nhà giao cho một người bà con gần đó trông nom. Mọi thứ bên trong không thay đổi nhiều khi anh ghé thăm. Điều duy nhất khiến Thiện thấy buồn chính là sự thiếu vắng chủ nhân của nó. Đây là lần thứ mấy đưa cô về anh cũng chẳng nhớ. Chỉ như một thói quen, hoặc như một cách để xích lại gần nhau hơn. Họ dừng chân trước cổng. Thiện nhìn vào phía trong với bóng đêm mịt mờ phủ lên những hàng cây bất động.
- Mợ Thủy không ở với em nữa hả? Sao tối thui vậy? – Anh hỏi khi đưa trả cô áo khoác và tập tài liệu mang về từ trường.
- Dạ không, em về lâu dài nên phiền mợ cũng ngại.
- Không sợ hả?
- Sợ gì? Em có còn con nít đâu.
Thiện chợt nhớ ngày xưa khi còn là nữ sinh thì An cũng chẳng hiền lành gì. Cái cô gái đanh đá, dữ dằn lại còn khó tính y hệt anh trai mình. Mà hồi đó hình như An cũng cay cú anh lắm. Có lần cô đá vào chân anh đau điếng rồi lườm một phát bén ngọt: “Lại rủ rê anh Hải quậy phá gì nữa”.
Kỷ niệm bất giác khiến khóe môi anh cong cong vẽ nên một nụ cười ngộ nghĩnh.
- Em vào nhé, khóa cửa cẩn thận. – Thiện vụng về đưa tay gạt nhẹ mấy sợi tóc An bị gió thổi tung lên.
- Dạ, mai gặp anh.
Anh lững thững quay về khi đèn phí trong nhà An được bật sáng. Những suy nghĩ nhảy múa lung tùng và nhập nhợ trong bầu không khí tịch mịch. Niềm vui khó tả và xao xuyến khi gặp Ăn khiến Thiện day dứt và dằn vặt. Cảm giác này giống như suốt năm năm qua My vẫn dõi theo từng thay đổi nhỏ nhoi của anh, dù ở rất xa. Ngay từ khi mới quen anh đã thấy bản thân dại khờ khi chìm đắm trong đôi mắt trong trẻo như làn nước của My. Vậy nhưng như một sự mỉa mai của cuộc đời, hình ảnh khiến anh ghi nhớ không phải màu mắt dịu dàng ấy. Lần cuối cùng Thiện nhìn thấy, nỗi ám ảnh theo anh suốt mấy năm đăng đẵng lại chính là đôi mắt mờ đục, trắng dờ, mở thao láo và vô hồn.
My nằm bất động trên nền đất, giữa vũng máu nhòe nhoẹt màu sẫm như bóng tối và trong chiếc áo xanh Thiện tặng ngày sinh nhật. Đôi tay mềm mại của My buông thỏng, dập nát. Mùi tanh và màu máu tươi rỏ xuống đất từng vệt khiến anh nôn thốc tháo như kẻ mắc chứng say tàu xe. Anh đã quỳ ở đó khi người ta phủ lên My màu khăn trắng toát. Tai nạn xảy ra quá bất ngờ và kinh hoàng. Ai cũng thương tiếc cho cô gái mới tốt nghiệp với một tương lai tươi sáng phía trước. Người trong khu phố cũng biết chỉ ba ngày sau là lễ hỏi của My và anh. Thiện như một cái xác trống rỗng và tiều tụy trong những ngày diễn ra tang lễ. Anh tưởng mình đã chết theo My rồi. Sẽ không có cô gái nào trên đời tốt với anh, yêu anh và hiểu anh như cách cô đã làm. Anh khóc như đứa bé khi những nắm đất cuối cùng được ném xuống và linh cửu My nằm yên lặng vĩnh viễn dưới hoàng hôn đỏ ối.
Năm năm trôi đi với ám ảnh giày vò từng đêm. Nỗi nhớ My cũng quay quắt khôn cùng khiến Thiện như muốn phát điên. Đó là người con gái chấp nhận anh mà không mảy may yêu cầu điều gì. Thiện chẳng phải một chàng trai mẫu mực. Chỉ có My nhận ra anh có thể trở thành một người đàn ông đàng hoàng và sống có mục tiêu. Cái quá khứ chơi bời lêu lổng và từng vào trại cải tạo làm anh mặc cảm. My xóa tan mọi yếu đuối và tự ti ấy. Thiện không chỉ yêu mà đối với cô còn là cả biết ơn và trân trọng. Nỗi đau về My chưa bao giờ lắng xuống, bằng chứng là những đêm trằn trọc mất ngủ, những hình ảnh đau đáu như địa ngục bủa vây. Đôi khi Thiện nhớ đến đôi mắt êm ả của My nhưng rồi ngay sau đó anh giật mình hoảng hốt vì ánh mắt trợn tròn, đục ngầu và vô cảm. Anh chưa từng nghĩ có thể quên và yêu một ai khác. Thời gian như bóng ma lặng lẽ đeo đuổi. Nụ cười, lời nói, nụ hôn vẫn hiện ra ra trong tâm trí, lúc rõ rệt, khi lại mập mờ như khói. Thiện nhận ra anh còn khổ sở hơn cả My, vì anh vẫn sống. Sự dằn vặt của một người sống đôi khi đáng sợ gấp trăm ngàn lần người chết.
An mở hộp cháo còn nóng hôi hổi đặt lên bàn. Cô đỡ Thiện tựa vào thành giường ngay ngắn và chờ đợi. Quầng thâm dưới mắt chứng tỏ đêm qua anh chẳng ngủ được, người cũng nóng rực như hòn than. Thiện mệt mỏi tựa mình. Anh đưa tay sửa lại mái tóc xuề xòa trên trán do vội vã của cô. Hành động thân mật này làm An ngẩng đầu bối rối.
- Phiền em quá, sao không để chiều tan làm hẳn qua?
- Để có người chết đói luôn à? – Cô đẩy bát cháo về phía Thiện – anh ăn đi.
- Ừm.
- Sao tự nhiên lại ốm? – An hỏi bâng quơ. Mắt cô dõi tìm ra dãy hành lang phía bên ngoài màu nắng nhàn nhạt và đỏng đảnh.
Tự khi nào An cảm thấy họ thật sự thân thiết và gắn bó với nhau. Một thứ tình cảm không cần nói rõ ràng nhưng hai người đều hiểu đó không đơn thuần chỉ là tình đồng nghiệp. Cái cách anh quan tâm khiến cô ấm lòng, và ngược lại, anh cũng thấy những giây phút sau khi My mất và An quay về bằng an hơn biết bao nhiêu. Thảng hoặc An giận dỗi vô cớ và cáu bẳn với anh, y hệt như con bé khó ưa ngày nào. Mỗi lần như thế Thiện đều cười và kêu cô trẻ con. An luôn đợi một ngày anh mở lòng và san sẻ với cô điều sâu kín nhất. Mọi người trong trường đều biết câu chuyện dang dở cũng như cõi lòng tan nát của anh khi My ra đi. Ai cũng buồn, cũng thương anh. Sau hết những người đó, An thấy mình đau đớn hơn.
Thiện nắm lấy bàn tay mỏng mảnh của cô:
- Anh khỏe rồi mà, mai lại đi làm.
An yên lặng, định nói gì đó nhưng rồi cô lấy túi xách và bước ra ngoài. Tiếng chân cô chầm chậm gõ trên con hẻm, nhỏ dần, rồi im bặt. Thiện thở dài.
Bóng chiều đổ xuống con đường sự hoang vắng kỳ dị. Hai hàng dương liễu dẫn vào nghĩa trang càng làm tăng thêm vẻ buồn bã và u ám. Một cơn ớn lạnh bất giác chạy dọc sống lưng khiến anh rùng mình. Thiện đứng trước di ảnh của My, bên cạnh là bó lưu ly màu trắng thanh khiết mà My thích. Cô ấy bao giờ cũng chuộng những thứ có màu sắc nhẹ nhàng như vậy. Một cảm giác man mác và trống rỗng. Có tiếng chim hót gần đấy và đôi cánh chim bất ngờ đập mạnh trong không trung rồi bay vút lên. Thiện nhìn theo cánh chim đang lượn lờ dưới bầu trời xanh biếc. Anh mường tượng ra gương mặt thanh tú của My nhưng dù cố thế nào, hình ảnh ấy cũng nhanh chóng tan đi như làn khói. Anh nhận ra, mùa yêu dấu ngày xưa hình như đã qua đi mất rồi.
“Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc.” - My từng nói như thế. Anh thấy lòng nhẹ nhõm như những áng mây bồng bềnh trên cao. Có lẽ mãi mãi, thậm chí cho đến hết cuộc đời anh sẽ không bao giờ quên được cô. Người con gái ấy mang đến cho anh ngọt ngào và hy vọng, hoài bão lẫn ước mơ. Vậy nhưng dường như ông trời chỉ mang cô đến như một món quà vào lúc anh cần nhất, nghĩa là hai người chỉ có duyên đến đó mà thôi. Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau. Khoảng thời gian đăng đẳng tự giày xéo mình khiến anh ngộ ra bản thân cần phải sống thật vui vẻ. Sống cho anh, và cho cả phần của người anh yêu thương. Chỉ có khi nghĩ như vậy Thiện mới thấy lòng dễ chịu và kiên cường hơn. Dù sao thì câu chuyện ấy đã là quá khứ và có phải ngay bây giờ anh cần buông bỏ để bắt đầu lại? Buông tha kỷ niệm, buông tha cho My, và cho cả anh nữa? Và trên hết những điều đó, anh muốn cho An một tương lai tròn vẹn. Anh sẽ kể cô nghe về những điều cô muốn biết. Và một ngày nào đó, chắc chắn một ngày nào đó không xa anh cũng sẽ hỏi An, về người mà cô từng vấn vương, về quãng thanh xuân mà họ không bước cùng nhau.
Thiện ghé qua tiệm hoa trên con đường gần nhà An và mua một bó hồng vàng. Anh dặn người bán gói cẩn thận vì lâu lắm rồi mới lại tặng hoa cho ai đó. Bà chủ tiệm nhìn anh cười đầy ẩn ý:
- Tặng người yêu chứ gì. Nhìn mặt cậu là biết ngay.
Không dưng anh lại bối rối nhìn lơ sang chỗ khác, cảm giác hai tai nóng bừng. Chắc chắn An sẽ vui lắm đây. Trong đôi mắt cô anh cảm nhận được một câu hỏi rụt rè đầy ý tứ. Đã đến lúc Thiện nên cho cô một đáp án chắc chắn thay vì cứ vùng vằng, né tránh mãi. Chẳng phải anh vẫn luôn mong mỏi sẽ có ai đó lại yêu anh như My đã từng? Và anh cũng sẽ trân trọng tình cảm ấy như đã đối với My? Chẳng phải nên cho mình cơ hội viết lại một khởi đầu và sống một cuộc đời mới đó sao? Tương lai vẫn còn phía trước, ngày hôm qua thì đã trôi xa lắm rồi. Anh tin ở một nơi nào đó xa xôi, chắc chắn My sẽ mỉm cười và chúc phúc cho anh. Vì cô bao giờ cũng hiền hậu và bao dung cả.
Thiện dừng xe trước nhà, anh bấm chuông và lóng ngóng nhìn vào cánh cửa khép hờ bên trong. Đóa hồng rực rỡ trên tay anh trông xinh xắn như nụ cười của An. Tự nhiên trong đầu anh thoáng qua ý nghĩ, nếu Hải trở về, liệu nó có đấm vào mặt anh và hăm he: “Đừng có mà tán tỉnh em tao”.