28/8/17

Giá đâu đó có người đợi tôi

Những ngày này thành phố phủ mưa ướt lạnh, tâm tình con người cũng cảm thấy cô liêu và ủ dột như không khí đất trời vậy.

Giá đâu đó có người đợi tôi
ảnh minh họa

Chẳng phải tất cả mọi người trên thế giới này đều đang có đôi, có cặp, vẫn có những người còn đang độc thân như tôi, để cho ngoài cha mẹ và những đứa bạn thân chí cốt ra, chẳng có ai đợi mình tan học mà đi về chung, cũng chẳng có ai chờ cơm khi tới bữa hay quan tâm tất cả những điều vụn vặt nhất trong cuộc sống của mình. Dù vậy thì tôi vẫn sống ổn, thậm chí còn rất tốt nữa là đằng khác, nhưng bất chợt có những ngày như thế, những ngày ẩm đất ung trời, nỗi buồn len lén và nhẹ nhàng xâm nhập tâm hồn thì lại chợt thèm có một ai đó san sẻ cuộc sống với mình, thèm có người tỉ tê tâm sự hay chỉ đơn giản là thèm có ai đó để được gọi những cú điện ngắn ngủi.

Vui sẽ gọi, buồn sẽ gọi, làm được bất cứ điều gì hay ho cũng sẽ gọi; gặp chuyện may mắn cũng có thể khoe khoang, vấp phải xui xẻo cũng cũng có thể than khóc; thức dậy sẽ gọi chào buổi sáng, trước khi yên giấc cũng nhắn tin nhắc người ngủ sớm đi; trái gió trở trời nhiễm cảm, đau bụng cũng có thể gọi cho người mà ỉ ôi làm nũng; đi đâu đó xa xa cũng sẽ gọi báo rằng đã tới nơi rồi và thi thoảng gọi để líu lo kể lể những điều thú vị trong suốt chuyến đi… Nhiều khi, thèm lắm có ai đó luôn lắng nghe tất thảy, một ai đó luôn sẵn lòng ở đó vì mình, luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ.

Có ai đó đã từng ví cuộc đời con người như một cánh diều, muốn bay cao thì luôn cần sợi dây níu giữ nó lại với một điểm tựa vững chắc nơi mặt đất. Có lẽ bởi vậy nên dù là bất kỳ ai, chúng ta khi muốn vươn xa trong vũ trụ bao la này thì cũng đồng thời cần một nơi để neo đậu chắc chắn. Chúng ta cố gắng để có thể thành công trong cuộc sống này nhưng dù là ở đâu, là ai, đạt tới vinh quang, địa vị nào, chúng ta vẫn luôn cần một người luôn ở đó chờ ta, yêu thương và san sẻ mọi thứ cùng ta. Và cũng như vậy, tất cả những gì chúng ta cố gắng, tất cả những mục tiêu, những thành công chúng ta chinh phục không chỉ vì riêng bản thân ta mà còn là vì người, bởi lẽ, người chính là điểm tựa, là động lực, là nguồn sức mạnh để ta sống và nỗ lực mỗi ngày.

Thật tâm tôi , một cô gái 30 tuổi luôn muốn hỏi mảnh nhân loại khuyết thiếu của tôi đang ở nơi đâu, bao giờ chúng tôi gặp được nhau, để rồi cũng như bao đôi tình nhân khác, cùng nhau đón đưa, cùng nhau dạo bước, chờ nhau trở về ăn cùng bữa cơm chiều và đồng cam san sẻ tất thảy mọi thứ trong cuộc sống này? Và tôi ngày ấy sẽ luôn mạnh dạn tiến bước trên con đường của mình bởi tôi biết rằng có anh vẫn luôn ở sau tôi, động viên và che chở. Cũng như vậy, tôi cũng sẽ luôn ở nơi đó, dõi theo từng bước anh đi, cùng anh chia sẻ mọi buồn vui thường ngày. Giá đâu đó có người chờ đợi, ta đã chẳng ngẩn ngơ trên đường về. Giá đâu đó có một người đợi tôi…

Related Posts: