Đêm tân hôn, nhìn vợ lo lắng hiện ra cả khuôn mặt, Khang vỗ về trấn an để Lan thoải mái hơn. Nhìn thái độ lo lắng hiển hiện rõ trên gương mặt em khiến Khang càng tin chắc vào việc cô nói vẫn còn trinh trắng.
ảnh minh họa
Ngay từ khi còn nhỏ, Khang đã bộc lộ cái tính cách cục cằn của mình với người xung quanh, vui thì anh hồ hởi còn cáu lên thì anh bất chấp tất cả. Nhưng được cái mọi người hay khen anh hiền lành, sống không có dã tâm. Biết họ chỉ khen mình cho lịch sự nhưng Khang cũng không lấy buồn phiền về chuyện đó.
Anh sống chẳng bao giờ quan tâm xem người khác nghĩ gì về mình cả. Anh có thể gia trưởng, bảo thủ, nhưng thế thì đã sao, ai mà chẳng có tính xấu chứ, Khang tự tin sẽ có cô gái chịu đựng được tính cách của mình.
Ông bà ta chẳng vẫn thường bảo cha mẹ sinh con, trời sinh tính hay sao, vì vậy, anh chỉ biết mong chờ duyên phận sẽ gõ cửa anh, gửi đến cho anh một người con gái tương đối có những điểm anh cần. Rồi chị xuất hiện…
Khang thích Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đúng là mẫu người phụ nữ mà anh luôn mơ về. Cô mang vẻ đẹp tựa như một cô thôn nữ, dịu dàng, hiền lành và chân thật. Lan thực sự khiến anh có những suy nghĩ rất khác về những người con gái mà anh đã từng gặp khi trước.
Và quan trọng hơn cả, Khang nghe Lan nói cô chưa từng yêu ai, vậy thì anh chẳng phải mối tình đầu sao và cô vẫn còn là một người con gái trong trắng. Anh nhanh chóng muốn tổ chức đám cưới với Lan chỉ sau 3 tháng quen nhau, không phải anh gấp gáp mà thật sự kiểu con gái như cô quả thật anh rất thích nên “đêm dài lắm mộng”, cứ rước về nhà luôn đã rồi tính tiếp.
Bố mẹ Khang thấy thằng con trai khó tính của mình chọn được cô gái mà nó yêu thì mừng như bắt được vàng. Ông bà nhìn thấy được sự thay đổi của cậu con trai kể từ khi yêu Lan nên coi cô chẳng khác gì con đẻ.
Đêm tân hôn, nhìn vợ lo lắng hiện ra cả khuôn mặt, Khang vỗ về trấn an để Lan thoải mái hơn. Nhìn thái độ lo lắng hiển hiện rõ trên gương mặt em khiến Khang càng tin chắc vào việc cô nói vẫn còn trinh trắng.
Vậy mà, khi cái chuyện tự nhiên đó đến với cả hai người, Khang đưa mắt nhìn xuống phía dưới thì cảm giác được cổ họng nghẹn đắng vì cơn uất hận dâng trào. Vội quát lớn:
– Cô nói cô còn là con gái thế máu đâu?
– Em… Em còn là con gái thật mà anh ơi… Chuyện này, anh đừng giận mà nghe em giải thích đã được không?
– Giải thích? Giải thích cái quái gì chứ. Cô tính kiếm lí do gì để bao biện chuyện cô nói dối tôi đây.
– Không. Anh chờ đã, em cất nó ở đâu rồi.
Khang muốn nổi điên, chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì nữa cả, sự ghen tức lấp đầy tâm trí anh. Dù bây giờ cô có nói gì anh cũng không tin đâu, đồ lừa gạt trắng trợn. Anh túm tóc, lôi xềnh xệch ra khỏi nhà, bố mẹ anh thấy vội chạy đến khuyên can nhưng một khi máu điên của Khang nổi lên thì có ai mà cản được. Họ đành nhắm mắt nhìn cô con dâu hiền mới gả về sáng nay bị chính con trai đuổi ra khỏi cửa.
– Có chuyện gì mà mày đối xử với vợ như thế hả con? Chúng mày mới cưới nhau chưa được 1 ngày đâu đấy. Sao cái tính xấu này của mày không bao giờ thay đổi được thế.
– Mẹ thôi đi, cô ta thất tiết, lừa gạt con để được gả vào cái nhà này thì con cưới loại ấy làm quái gì. Tha thứ cho nó để con mang nhục à.
Khang hậm hực lên phòng đóng sầm cửa lại. Vật ra giường cưới cố nhắm mắt quên đi chuyện bực tức vừa xảy ra. Để rồi, đến nửa đêm Khang tỉnh dậy bật đèn đi vệ sinh thì thấy một mẩu giấy trên nắp bồn cầu. “Cái gì đây? Sao ai vứt bừa vứt bãi nó ra thế. Tắc cả cống bây giờ?” Khang tự hỏi rồi cầm mảnh giấy lên đọc nội dung bên trong. 5 giây sau, anh dường như đứng hình, sao lại có chuyện này xảy ra chứ?
Vợ anh thật sự không có mất trinh sao? Hay nói chính xác hơn là cô không có trinh chỉ vì tử cung của cô quá mỏng. Khang chợt nhớ đến lúc ban nãy vợ có cuống quýt đi tìm thứ gì đó để đưa cho mình nhưng lúc đó giận dữ quá Khang không để ý được đến những chuyện khác nữa.
Trời ơi, vậy là Lan không lừa anh, Khang bỗng thấy bản thân thật hèn hạ. Sao anh có thể nổi giận một cách mù quáng mà không thèm nghe vợ mình giải thích lấy một câu chứ. Chạy nhanh xuống nhà thì thấy Lan đang nằm gục ở trước cửa, trời thì mưa tầm tã còn cô thì phát sốt cả lên.
Nhìn em như vậy, Khang có cảm giác hàng ngàn mũi dao đang đâm vào tim anh. Bế em vào nhà rồi gọi bố mẹ dậy để kiểm tra tình hình của Lan, nhìn thấy ánh mắt bất lực của mẹ và sự thở dài của bố, Khang hổ thẹn vô cùng, anh phải thế nào để chuộc lại lỗi lầm của mình đây.