Những bức ảnh Vy chụp thường là những cơn mưa thay vì nắng. Vậy mà giờ đây, khi thế giới của cô sắp chìm trong bóng tối, Vy mới thấy những tia nắng mới rực rỡ nhường nào. Hai tròng mắt Vy nóng hổi chờ trực những giọt nước mắt trào ra.
Ảnh minh hoạ
1.
Vy đứng chôn chân một chỗ, bao người qua lại nhộn nhịp và hối hả xung quanh, tựa như cả thế giới đang chuyển động và bỏ quên cô bé. Những người xung quanh hoặc mặc bộ quần áo kẻ sọc nhạt màu, hoặc đến thăm những người mặc bộ kẻ sọc nhạt màu đó. Vy đang đứng trong bệnh viện, nơi cái chết không còn là một điều đau thương nữa. Ở đây, cái chết trở thành một phần của cuộc sống hằng ngày. Vậy nên đối với nơi này, khối u trong cơ thể cô bé 18 tuổi không có gì đặc biệt cả.
Thời gian vẫn trôi, sự ồn ào của cuộc sống như đối nghịch với lặng yên mà Vy cố giữ cho mình, nhưng chỉ có Vy mới biết, trong lòng có bao nhiêu xáo trộn. Dạ dày và thành ruột của Vy như co quắp, máu trong cơ thể sôi lên, và đang di chuyển nhanh hơn như từng đợt sóng mạnh đánh vào bờ. Vy nhớ lại những lời mà bác sĩ đã nói về cái khối u đã phát triển đến giai đoạn cuối, về việc Vy sắp mất đi thị lực, và về việc Vy sắp chết.
“Vy, về thôi.”
Tiếng gọi của anh trai đánh thức cô trở về hiện tại. Cô ngồi đợi anh đi thanh toán viện phí và thời gian anh đi đủ để hút thêm ba điếu thuốc lá. Vy biết anh Nam cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước cái tin như trời giáng này, anh vẫn luôn trầm ổn và gồng mình như vậy kể từ khi mẹ mất và bố bỏ mặc hai anh em mà ở bên bà vợ mới. Vì thế anh Nam luôn tỏ ra mạnh mẽ để chăm sóc cho cô em gái của mình ở cả ba nghĩa vụ: người mẹ, người bố và một ông anh trai. Suốt đường về, hai anh em chẳng nói gì với nhau, họ giữ cho mình mỗi người một suy nghĩ. Cuộc nói chuyện duy nhất của họ là bữa tối làm món sườn chua ngọt, ngắn gọn nhưng đủ ý.
Bầu trời chiều hè thật trong trẻo, đám mây xốp trắng trôi đều đều trên bầu trời xanh, cái màu xanh còn tinh khiết hơn cả những đám mây kia và ẩn trong đó sự mê hoặc đến kì lạ. Nhưng phía cuối trời, ánh hoàng hôn đang dần nhuộm đỏ, rồi cái màu xanh ấy sẽ sớm bị bóng đêm nuốt chửng, giống như khối u kia đang dần nuốt chửng Vy.
2.
Vy ngắm nhìn những bức ảnh mà cô chụp treo đầy trên tường: những cơn mưa rơi trên ban công, đám trẻ chơi ném khăng trong khu phố, con mèo béo tròn nhà hàng xóm nằm trên bệ cửa sổ cạnh giỏ phong lan, và những bức ảnh chụp lén Phong. Người ta vẫn hay nói tình đầu thường khó thành, hơn nữa lại là tình đơn phương. Tình cảm của Vy dành cho Phong mãi là sự quan sát thầm lặng như những bức ảnh chụp lén. Mọi người nói Vy thầm lặng và sống nội tâm, Vy biết. Nhưng Vy có cách riêng để thể hiện bản thân mình qua những bức ảnh. Như việc những bức ảnh Vy chụp thường là những cơn mưa thay vì nắng. Vậy mà giờ đây, khi thế giới của cô sắp chìm trong bóng tối, Vy mới thấy những tia nắng mới rực rỡ nhường nào. Hai tròng mắt Vy nóng hổi chờ trực những giọt nước mắt trào ra.
Anh Nam bước vào phòng như thúc đẩy lý trí kiềm chế cảm xúc của cô bé. Vy quay đầu lại nở nụ cười với anh.
“Anh Nam, xem phim với em đi.”
Căn phòng tối không bật đèn, chỉ có ánh sáng lạnh của đèn đường chiếu vào và ánh sáng từ máy chiếu bóng mini hắt lên bức tường màu hồng phấn. Anh Nam ngồi cạnh Vy, họ ngồi dựa lựng vào thành giường giữ im lặng suốt cả bộ phim. Bộ phim “Me before you” mà họ đã xem cả chục lần vậy nhưng lần này lại đem đến cảm giác nặng nề cho cả hai. Như thường lệ, họ sẽ bắt đầu bình luận về bộ phim khi nó kết thúc. Lần này là Vy lên tiếng trước:
“Một chuyện tình thật đẹp.”
Vy nói trong sự yên lặng và khoảng tối của không gian.
“Nhưng cuối cùng, Will vẫn lựa chọn cái chết, họ vẫn không ở bên nhau.”
Anh Nam nhìn Vy, nhưng ánh mắt của Vy lại hướng ra ban công, nơi ánh sáng mờ ngoài phố hắt vào khuôn mặt của cô bé. Một câu trả lời dành cho anh Nam và cũng dành cho chính Vy.
“Có sao chứ, họ đã có khoảng thời gian hạnh phúc, như vậy là đủ. Đôi khi cái chết không phải là điều gì tồi tệ.”
“Vy…” Tiếng anh Nam nghe thảng thốt, anh nghĩ là Vy muốn gì, và cô cũng hiểu.
“Anh Nam, em không muốn quãng thời gian cuối đời của mình đau đớn trong bệnh viện. Em muốn như họ, có khoảng thời gian thật đẹp trước khi ra đi. Như Will nói với Lou rằng “em chỉ có một đời để sống, trách nhiệm của em là sống cho trọn vẹn nhất có thể.”
Giọng Vy lạc dần trong nước mắt, đôi mắt Vy sáng long lanh trong căn phòng tối, không ai có thể tin rằng đôi mắt ấy sắp mất đi thị lực. Nam tiến lại gần, ôm cô em gái bé nhỏ vào lòng, những giọt nước mắt kia cuối cùng cũng vỡ thành những tiếng nức nở.
Nam nghĩ về cuộc sống của họ, anh tự hỏi có bao giờ tồn tại hạnh phúc trọn vẹn cho cô em gái bé bỏng của anh. Con bé phải chịu đựng quá nhiều bất hạnh khi còn chưa 20, con bé đã quá mệt rồi. Anh cũng mệt rồi, mệt mỏi với việc gồng mình mà sống suốt bao lâu nay, anh muốn nghỉ ngơi một chút thôi để được khóc, được yếu đuối một lần bên cô em gái, buông bỏ tất thảy mọi gánh nặng mà cuộc sống đè lên vai anh.
Đường phố lặng yên, những tạp âm nhường chỗ cho tiếng khóc vỡ tan. Hai người họ, dường như trở về là những đứa trẻ thơ của ngày xưa, dù chỉ là trong phút chốc.
3.
Tháng ngày cấp ba giống như một chuyến xe, sẽ đến lúc phải dừng lại và bắt một chuyến xe khác, không cùng nhau. Các bạn học đểu có những dự định mới cho tương lai. Còn Vy lựa chọn dừng lại. Thực ra dù muốn hay không, Vy cũng phải dừng lại bởi cuộc sống của Vy chỉ còn lại là tương lai gần. Tiết học cuối cùng của đời học sinh cũng kết thúc, tụi bạn dù không ai nói gì nhưng chắc hẳn trong lòng mỗi đứa đều có tiếc nuối cùng chua xót cho những ngày tháng mà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm.
Vy đợi Phong ở nhà xe sau tiết học cuối, đây có lẽ là làn cuối cô gặp Phong. Chính cái ý nghĩ về lần cuối cùng này đã cho Vy dũng cảm để Vy làm điều mà cô nghĩ bấy lâu nay nhưng chẳng bao giờ dám. Có lẽ khi sắp chết, người ta thường dũng cảm hơn.
“Phong.”
Vy gọi tên cậu cùng với một nụ cười thay cho lời chào. Nhận lại từ cậu một nụ cười ấm áp, trái tim Vy bất giác run lên. Vy đưa cuốn lưu bút ra trước mặt Phong, cô bé là người cuối cùng viết lưu bút vào cuốn sổ này của cậu. Trước khi Phong nhận lấy cuốn sổ, Vy lấy hết can đảm.
“Phong này, tớ có điều muốn nói với cậu…”
Phong nhìn vào đôi mắt của cô bạn thấp hơn cậu một cái đầu, tay cầm cuốn sổ sẵn sàng lắng nghe. Vy hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Phong, thật dứt khoát:
“Tớ thích cậu.”
Lời tỏ tình của Vy khiển Phong bất ngờ, cậu ngây người một chút. Thấy Phong định lên tiếng, Vy đã đưa tay lên giữa khoảng chống của hai người, cô bé nói như sợ Phong cướp lời.
“Cậu không phải nói gì cả, nó không phải là một câu hỏi, nó chỉ đơn giản là một câu trần thuật, vì thế tớ không cần một câu trả lời.”
Sự dứt khoát của Vy khiến Phong sững sờ, cậu không biết nên nói gì hay làm gì vào lúc này. Cũng không kịp nữa, Vy quay người rời đi. Nhưng cô bé dừng lại như chợt nhớ ra điều gì, Vy xoay người, hướng chiếc máy ảnh về phía Phong. Tiếng chụp của chiếc máy vang lên khô khóc như bẻ gãy đoạn không gian giữa hai người. Khóe mắt Vy ửng hồng, vẫn nụ cười ấy.
“Tớ sẽ mãi nhớ hình ảnh này của cậu. Tạm biệt”
Vy kịp quay đi trước khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. Từ tạm biệt nói ra thật khó khăn, người ta tạm biệt khi họ sẽ còn gặp lại nhau, nhưng có lẽ với Vy, nó là vĩnh biệt. Vy lao nhanh ra khỏi sân trường, để lại Phong đứng đó ngẩn ngơ cùng chiếc xe đạp, cùng cuốn sổ, cùng đoạn tình cảm chưa nói ra.
4.
Mùa thu, ánh nắng càng về chiều càng ngả một màu vàng óng, đặc quánh như mật ong. Không như mùa hè có nắng vàng rộm và giòn tan hệt như tính cách của những cậu bạn hoạt bát năng động, mùa thu lại có ánh nắng thật dịu dàng dành cho những người thích suy tư và thích một cuộc sống thật chậm. Thi thoảng, những cơn mưa cũng sẽ ghé thăm. Vy lặng lẽ nhìn trời thu qua ô cửa sổ, ánh mắt Vy vẫn trong trẻo như ngày nào, nhưng thế giới trong đôi mắt ấy giờ đã khác, giống như những ô cửa kính ngày mưa, Vy nhìn mọi thứ xung quanh qua một lớp sương mờ ảo. Như một thói quen, cầm chiếc máy ảnh lên và chụp lại bầu trời ngoài cửa sổ. Vy nhìn chúng theo trí tưởng tượng của mình dù rằng những bức ảnh kia Vy chẳng biết được chúng có độ nét mình cần hay không.
Anh Nam bước vào phòng và tiến lại gần Vy. Bằng một trực giác nào đó, Vy cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình, Vy mỉm cười hướng ánh mắt về phía anh. Vy biết ánh mắt trìu mến và nụ cười ấm áp của một chàng trai 24 tuổi chưa có người yêu đang nhìn mình dù rằng cô chẳng còn nhìn rõ mặt anh nữa.
“Anh nghĩ thời tiết ngày mai đẹp đấy, ở nhà mãi cũng sẽ chán nên mai anh đưa em đi chơi nhé. Một chuyến picnic nho nhỏ.”
Anh Nam nhận lại một cái gật đầu từ cô.
Dẫu vậy cả buổi hôm sau, những trận đau đầu và cơn tê rút khắp cơ thể hành hạ Vy khiến chuyến đi chơi của họ bị hủy. Nhìn em gái bị những cơn đau tra tấn, con bé vẫn cắn răng chịu đựng. Anh oán hận sự bất công của số phận, cũng oán hận chính bản thân mình bất lực nhìn em gái một mình chịu sự giày vò của những cơn đau. Khép cửa phòng lại, anh trượt dài theo cánh cửa, nặng nề ngồi phịch trên nền đá lạnh. Sự hèn nhát đã khiến anh không dám nhìn con bé đau đớn thêm nữa. Cách lớp cửa gỗ, chỉ còn nghe được nấc nghẹn bị Vy ghìm nơi cổ họng, tựa hồ anh vẫn nhìn thấy Vy cắn chặt môi đến bật máu để không cho tiếng khóc thoát ra. Từng tiếng nấc nghẹn như từng nhát dao cứa vào cơ thể anh, đau đến không thể thở nổi.
Không biết qua bao lâu, cơn đau thôi hành hạ Vy, Nam mới dám bước vào phòng. Vy nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi rịn ướt trán, đôi mắt Vy đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Nhìn Vy bình tĩnh sau cơn đau làm anh thấy đau đớn. Con bé vốn có thể òa lên khóc vì sợ hãi, nó vốn không cần phải giả vờ mạnh mẽ như vậy, một mình anh giả vờ là đủ.
Lấy chiếc khăn mặt lau lên trán Vy, anh thở dài rồi nhẹ nói:
“Anh ra ngoài hút thuốc, em ngủ đi.”
Nói rồi anh tiến ra phía cửa, với tay định tắt điện thì tiếng Vy vang lên thật vội.
“Đừng tắt điện… em không muốn ngủ với bóng tối.” Quả thật Vy sợ, sợ rằng khi mở mắt Vy chỉ thấy bóng đêm đặc quánh và đen kịt, sợ mình bị nhấn chìm và cô đơn trong màn đen ấy mà không thoát ra được, chỉ nghĩ thôi đã khiến Vy khó thở biết bao. Dù rằng giờ đây chỉ nhìn thấy những ánh sáng mờ nhòa thôi cũng tốt hơn rất nhiều.
Theo ý Vy anh Nam thôi không tắt điện, anh gật đầu như thể Vy có thể nhìn thấy điều ấy. Anh với tay nắm rồi khép lại cửa phòng, tiến về phía sân thượng châm một mồi lửa cho điếu thuốc trên môi. Khói thuốc lan tỏa trong không khí thành những hình thù kỳ dị, giống như trong lòng Nam lúc này, bức bối bởi một mối tơ vò không cách nào tháo gỡ cũng không thể tức giận, không thể khóc, càng không thể cười. Bầu trời đêm đặc quánh chỉ còn le lói ánh sáng của những vì sao. Sắp rồi, mùa đông lạnh lẽo sắp đến và màn đêm sẽ càng dài hơn.
5.
Khối u đang dần ăn mòn cơ thể Vy bằng những cơn đau đớn kéo dài. Nước da xanh tái và hơi thở yếu ớt, người gầy ruộc đi đến nỗi hai má hóp lại. Những cơn đau khiến Vy không xuống giường đi lại nhiều nữa, nhất là với tiết trời đông này sẽ khiến cơ thể Vy cảm thấy tệ hơn. Vy ngủ nhiều hơn, vì dù sao ngủ hay thức, cô bé cũng chỉ nhìn thấy khoảng đen vô tận. Anh Nam nói bố cũng ghé thăm Vy vài lần trong lúc Vy thiếp đi sau cơn đau. Vy không để tâm vì với cô bé, ông giống như gam màu xám trong cuộc sống của mình. Vy biết ngày ấy không còn xa nữa, dù rằng lòng xót xa nhưng vẫn mỉm cười đón nhận. Chỉ thương anh Nam…
Vy tỉnh dậy sau cơn mộng mị, không phải giật mình tỉnh dậy như những cơn mơ trước, mà là một giấc mộng bình yên. Không còn cảm giác nặng nề như đeo chì trên người nữa, hôm nay Vy thấy nhẹ bẫng kỳ lạ. Một nụ cười an yên hiện hữu trên gương mặt xanh xao của Vy. Có tiếng mở cửa phòng, cô biết đó là anh Nam.
“Anh Nam, em cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, có phải ngoài kia đang có nắng đúng không?”
Anh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trải một màn đen tịch mịch và lạnh giá của mùa đông. Nhưng anh bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt của em gái, không lỡ làm con bé buồn, anh gật đầu cười nhẹ:
“Ừ, đẹp thật, ánh nắng hiếm hoi của mùa đông đấy.”
“Em biết mà, trong người em thấy rất tốt, em muốn ra ngoài đón nắng, được không anh?”. Nụ cười Vy càng sâu hơn, cô hỏi anh Nam nhưng giọng lại rất chắc chắn. Thấy anh Nam không nói gì, Vy tiếp lời:
“Không sao đâu anh, em thấy hôm nay khỏe hơn nhiều rồi, mình lên sân thượng đón nắng nhé.”
Lần này Vy nhận được sự đồng ý yếu ớt của anh.
Chiếc áo bông to sụ bọc kín cơ thể nhỏ bé của Vy, cô bé khoác tay anh trai, bước từng bước ngô nghê theo sự dẫn dắt của anh. Trên sân thượng gió rất lớn, tạt vào mặt như bào từng lớp da. Nhưng Vy không thấy lạnh mà ngược lại, cô bé thấy sảng khoái, tốt hơn hẳn với không khí ngột ngạt trong phòng cô. Anh Nam dẫn Vy ngồi xuống băng ghế dài. Họ cùng nhìn xa xăm dù trước mặt họ chỉ là những mảng tối. Vy dựa đầu vào vai anh trai, bắt đầu câu chuyện thật yếu ớt:
"Anh Nam này, lúc nãy em mơ thấy mẹ.” Anh Nam chỉ im lặng lắng nghe.
“Nhìn mẹ vẫn đẹp như ngày nào. Mẹ bảo muốn anh mau mau lấy vợ đấy, mẹ còn nói mẹ rất vui vì em sắp đến ở cùng với bà.”
Vy cười ngốc nghếch sau câu nói, còn với anh, trái tim anh đã hẫng đi một nhịp. Có phải Vy… anh sợ không dám nghĩ đến, trái tim anh đang run rẩy bởi câu nói của em gái:
“Em nói cái gì mà ngốc nghếch vậy?” Giọng anh run run, không biết là vì lạnh hay vì nỗi sợ hãi trong lòng dù rằng anh biết ngày ấy sẽ vẫn phải đến. Vy vẫn cười và bình tĩnh:
“Anh Nam, hãy lấy một cô gái luôn yêu thương và chăm sóc cho anh nhé, em tin chị dâu của em là một cô gái tốt. Em rất muốn được gặp chị ấy nhưng chắc là không được rồi.” Giọng Vy nhỏ dần, hai hàng nước mắt nóng hổi trào xuống đôi gò má.
“Em nói gì vậy, em sẽ đợi được ngày ấy mà, đừng nói những lời như thế nữa.” Anh Nam gắt lên cùng với tiếng giọng run rẩy và vỡ vụn, Vy lại làm cho anh yếu đuối rồi.
“Em xin lỗi”. Tiếng Vy rất nhỏ, tan đi theo tiếng gió ù ù. Lấy tay lau khóe mắt, Vy ngước nhìn lên bầu trời đêm, cô bé nheo mắt lại, thở hắt một tiếng thật sảng khoái nhưng chứa mấy phần yếu đuối:
“Trời nắng chói làm em buồn ngủ quá. Anh Nam à, em muốn ngủ, đừng gọi em dậy nhé.” Nói rồi Vy dựa vào vai anh trai, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ, thật sâu. Nam đau đớn đến không thể thở nổi, lặng lẽ rơi nước mắt, anh hiểu giấc ngủ này Vy đã chút được hết mọi đau đớn rồi. Con bé có thể ngủ thanh thản, như vậy cũng tốt. Nước mắt Nam chảy hàng dài, chỉ có tiếng nấc nghẹn anh ghìm trong cổ họng cùng những run rẩy của trái tim, anh muốn Vy ra đi trong thanh thản, trên bờ vai anh.
Phía xa bầu trời, một ngôi sao rơi xuống mang theo ánh sáng ấm áp hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá này.
6.
Phong lặng lẽ nhìn lên bầu trời, một ngôi sao đổi ngôi. Cậu nghĩ về Vy, hình ảnh Vy ngày hôm đó với nụ cười buồn lao nhanh khỏi sân trường mà cậu vẫn luôn ghi nhớ. Gần nửa năm nay không ai có thể liên lạc được với Vy dù là qua điện thoại hay mạng xã hội, giống như Vy đã viết trong cuốn lưu bút của cậu.
Cậu nhẹ nhàng viết ba chữ “tớ cũng vậy” lên chiếc đèn trời trong tay. Chiếc đèn trời lặng lẽ theo gió bay lên, xa dần đến khi chỉ còn là một đốm sáng rồi biết mất hẳn trong bầu trời đêm.
Phong nhìn lại những nét chữ của Vy trong cuốn sổ: “Khi thấy một ngôi sao rơi xuống, hãy gửi lới nhắn cho nó và tớ sẽ nhận được…”. Cậu mỉm cười, một nụ cười buồn.
“Tớ cũng vậy, Vy ạ.”