Liên mặc áo trắng nên khi nước đổ xuống thì áo dính sát cơ thể, đến lúc này cô mới hoảng hốt nhất ra lúc sáng vội quá cô chưa kịp mặc áo ngực cứ thế mà lao đi...
( ảnh minh họa )
Tốt nghiệp ra trường với tấm bằng loại ưu, Liên vẫn nghĩ tương lai của mình rộng mở. Vậy nhưng khi bước ra bên ngoài xã hội thì cô mới hiểu để xin một công việc tốt không phải cứ dựa vào năng lực mình có, mấy cô bạn của Liên tuy không được tấm bằng đỏ như cô nhưng có gia thế lớn nên xin vào làm chức này chức nọ….trong khi đó Liên vẫn phải chạy chật vật đi nộp hồ sơ khắp nơi. Giữa cái lúc khó khăn đó thì Liên được Tuấn, một anh phó phòng tập đoàn lớn mê Liên như điếu đổ hứa sẽ xin việc cho cô…với điều kiện cô phải chấp nhận cho anh ta hưởng cái ngàn vàng.
Xem Video: Cú va chạm giữa xếp và nhân viên!
Có lẽ nhiều người vẫn nghĩ không dại gì mà Liên lại từ chối cơ hội hiếm có đó, chỉ cần dâng hiến cái ngàn vàng rồi làm tiểu tình nhân là có mọi thứ trong tay. Vậy nhưng sự thật ngược lại thì Liên kiên quyết cự tuyệt vì cô không muốn bán rẻ thân mình để có một công việc, hơn nữa Liên ghét nhất làm người thứ 3 phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Còn Tuấn thì khỏi phải nói anh ta hậm hực và tức giận như nào…vì xưa nay bất cứ cô gái nào anh ta nhắm đến đều không dám từ chối.
Xem Video: Tập 13 - Bắt quả tang Thư ký vs Sếp
- Đã nghĩ kỹ chưa mà dám cự tuyệt anh hả cưng?? Nên nhớ được anh chú ý đã là phúc cho em đấy…em vẫn nghĩ mang tấm bằng đại học loại giỏi ra là được trọng dụng á?? Đừng có mơ, em muốn có công việc ngon thì phải bán thân chứ?? Tốt nhất em nên học theo mấy cô gái ngoài kia ấy…chỉ cần lên giường với anh 1 đêm thôi…anh hứa cho em tất cả. _ Tuấn vênh váo.
- Vậy thì anh nhầm to rồi. Tôi đâu phải hạng con gái rẻ tiền chứ. 1 phút tôi cũng sẽ không cho anh chứ đừng nói 1 đêm.
( ảnh minh họa )
- Khá lắm, vậy để anh chống mặt lên xem em làm được gì. Chắc lại làm ô sin rồi lao công mà thôi. Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Nghe những lời nói của Tuấn mà Liên chỉ thấy khinh bỉ, cô tự nhủ nhất định dù như nào cũng không bán rẻ cơ thể mình. Cô lao vào đi nộp hồ sơ xin việc, đúng thật là dù gặp rất nhiều khó khăn khiến cô muốn từ bỏ. Vậy những nghĩ đến gã đàn ông khốn nạn như Tuấn nên Liên quyết tâm xin bằng được việc. Và rồi sau hơn 2 tháng chờ đợi thì cuối cùng Liên cũng được một công ty lớn gọi đi phỏng vấn. Liên vui sướng lắm, cô chuẩn bị rất kỹ cho màn phỏng vấn…vì hơn ai hết cô muốn mình nhất định phải trúng tuyển.
Tối hôm đó Liên cẩn thận hẹn giờ để dậy sớm chuẩn bị, cứ tưởng mọi chuyện tốt đẹp. Thế nhưng chẳng hiểu thế nào mà tận 7 giờ 30 cô mới bật dậy, sợ muộn giờ phỏng vấn nên Liên thay quần áo thật nhanh rồi phóng xe đến công ty tuyển dụng. Dù ngoại hình Liên không được chỉnh chu như cô mong muốn nhưng may mắn là khi giám đốc công ty đưa ra câu hỏi thì cô giải quyết rất nhanh. Mọi chuyện đang diễn ra ổn thỏa thì đúng cái lúc Liên cầm cốc nước lên uống thì cô lỡ tay làm đổ hết cả lên người mặt.
Vì Liên mặc áo trắng nên khi nước đổ xuống thì áo dính sát cơ thể, đến lúc này cô mới hoảng hốt nhất ra lúc sáng vội quá cô chưa kịp mặc áo ngực cứ thế mà lao đi. Để ý thấy vị sếp tổng nhìn vào ngực mình chằm chằm Liên vừa xấu hổ vừa sợ nên cô lao nhanh ra nhà vệ sinh. Vậy nhưng lúc đó thi vị giám đốc cũng chạy theo sau cô…
- Anh…anh sao anh lại đi theo tôi hả?? Anh muốn làm gì tôi?? Anh là sếp tổng thật đấy…nhưng tôi quyết không bán thân để đổi công việc đâu._ Liên vừa nói vừa lấy tay che ngực.
- Em bình tĩnh đã, đừng hét lớn như vậy…mọi người nghe thấy…
- Anh theo tôi vào đây mà còn muốn tôi im lặng sao?? Anh là đàn ông sao chạy vào nhà vệ sinh nữ hả?? Anh không đi ra là tôi hét lên cho mọi người biết hết đấy.
- Em hét lên chỉ có em thiệt thôi….Vì đây là nhà vệ sinh nam mà…Em không nhìn thấy à??
Nghe vị giám đốc nói câu đó Liên mới chột dạ nhìn lên trên cửa, đúng thật là nhà vệ sinh nam. Đến lúc này Liên mới cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ, cô chỉ muốn có lỗ đất nẻ để chui xuống mà thôi…Còn vị giám đốc thì kéo Liên vào trong góc rồi từ từ cởi áo khoác ngoài…
- Anh làm cái gì vậy hả?? Sao lại cởi áo ra cơ chứ?? Đúng là tôi đi nhầm nhà vệ sinh….Nhưng tôi tuyệt đối không phải là loại con gái dễ dãi đâu nhé…Anh đừng có lại gần tôi…
- Em đúng là nhạy cảm quá đấy. Anh cởi áo để cho em mặc vào chứ có làm gì em đâu. Em nhìn kỹ đi…áo em ướt hết rồi lại còn không mặc áo ngực nữa…Em định để mọi người thấy hết à.
- Vậy ra anh chạy theo tôi là vì muốn giúp tôi sao??
- Chứ còn sao nữa. Tôi không phải loại đàn ông háo sắc đâu.
Nghe vị giám đốc nói câu đó Liên mới thở phào rồi đóng cửa thay áo, cũng may cho cô là gặp người tốt không thì chỉ có đeo mo vào mặt vì xấu hổ. Lúc đó cô biết chắc thế nào mình cũng không trúng tuyển vì có quá nhiều chuyện, cô đã không mặc áo ngực…lại còn chửi giám đốc là đồ háo sắc nữa. Vậy nhưng 3 ngày sau thì cô nhận được cuộc gọi báo trúng tuyển và đi làm ngay. Khỏi phải nói lúc đó Liên vui sướng như thế nào…ngày đi làm đầu tiên Liên không quên mang trả chiếc áo mà giám đốc đã cho mình mượn.
- Em không chửi tôi là đồ háo sắc nữa hả??_ Vị giám đốc cười lớn.
- Tôi…tôi xin lỗi…ngày hôm đó tôi hơi nhạy cảm…Chắc anh nghĩ tôi quê mùa lắm.
- Tất nhiên là tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ em là mẫu con gái đứng đắn và ngoan hiền. Bình thường nếu là cô gái khác thì thường sẽ cố tình để lộ ngực rồi cố gắng quyến rũ tôi…vậy nhưng em thì ngược lại…Em làm tôi thấy rất thú vị…Hình như tôi thích em rồi.
- Thích tôi á?? Nhưng tôi chỉ là cô gái bình thường…còn anh là giám đốc…
- Thì sao?? Không lẽ một vị giám đốc như tôi không thể thích em….Với tôi tình yêu không phân biệt giàu nghèo…Chỉ cần yêu nhau thôi. Em đừng sợ hãi vì tôi sẽ trồng cây si tán em…cho đến khi em gật đầu.
Liên nhìn vị giám đốc cười tủm tỉm vì cô không ngờ trên đời này còn có một người đáng yêu như anh…Chắc có lẽ trái tim Liên cũng đã đập loạn nhịp….