Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà sáng hôm ấy tôi lại bước vào quán chuyên đồ ăn sáng ở cách công ty không xa.
ảnh minh họa
Nhìn ngó xung quang xem có gì đặc biệt, tôi đứng sững khi nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi, mặc áo ba lỗ để lộ cơ thể cuồn cuộn cơ bắp đang đứng chế biến đồ ăn sáng với đôi tay thoăn thoắt, trong khi miệng lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ chào khách.
- Em ăn gì, uống gì?
Cái nhíu mày trên gương mặt đầy nam tính kia khiến tôi bị cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Cho em một trứng ốp và một café nhiều sữa chút…
- Phụ nữ uống café không tốt lắm đâu.
- Nhưng em cần tỉnh táo để làm việc…
- Được rồi, em ngồi chỗ này đi, mát lắm!
Trời ơi, người ở đâu ra mà thái độ lại lịch sự đến vậy.
Một lát sau, trứng và café được bưng ra ngay trước mặt. Anh đưa tay với giỏ giấy vô tình chạm vào vai tôi khiến tim tôi đập loạn lên.
Không hiểu sao thỉnh thoảng tôi liếc trộm về phía anh thì lại bắt gặp ánh mắt ngọt ngào của anh đang nhìn mình khẽ mỉm cười. Cầm tách café nhâm nhi mà tôi chẳng thể đánh giá nổi hương vị của nó nữa.
Sát đến giờ làm việc tôi mới đứng dậy trả tiền, lúc đó trong quán không có khách, anh cầm tiền mà lại cố ý động chạm vào tay tôi.
- Hôm nay anh giảm giá nhé, mai lại qua đây với anh!
Chỉ mấy câu nói từ cái miệng đầy nam tính kia thốt ra thôi đã đủ làm cho tim tôi thắt lại rồi. Đến công ty tôi vẫn không ngăn nổi cái cảm giác lâu lắm mới có một người khác phái quan tâm đến mình.
Từ bữa đó tôi bị quán đồ ăn nhanh của anh mê hoặc, nghiện nên sáng nào tôi một mình đến đó, chọn chỗ ngồi tít trong góc để không bị người khác làm phiền mỗi khi anh bưng đồ ăn lên.
Tôi lấy chồng đã được tám năm. Nhưng từ khi lấy nhau, cái cảm giác chồng vợ quá đỗi quen thuộc về nhau, mọi thứ trở nên nhàm chán. Hai chúng tôi không khác gì cơm nguội chan nước lọc, sinh hoạt cũng chỉ qua loa cho có lệ.
Lấy lý do phải đi làm sớm, tôi bỏ hẳn việc nấu ăn đồ ăn sáng cho chồng. Hai bố con tự đèo nhau đi ăn gì thì ăn, rồi con đến trường, bố đi làm. Tôi dậy sớm, sửa soạn trang điểm thật đẹp chỉ để đi… ngắm anh bán đồ ăn.
Nhiều lúc thấy tôi vội vàng đi, chồng cũng có lần thắc mắc.
- Sao em cứ vội vội vàng vàng thế?
- Dạo này công ty thay đổi giờ giấc. Thôi em đi nhé!
Thế là tôi hợp thức hóa được việc đi sớm của mình. Lâu dần tôi và anh dường như đã bắt được tín hiệu yêu đương từ nhau. Mỗi khi ở bên anh luôn cảm nhận anh chăm sóc tôi nhiệt tình hơn bất kể một vị khách nào. Anh luôn đưa đồ ăn đến từ phía sau và làm cho tôi bất ngờ, hôm thì thêm một bông hoa tỉa bằng cà chua rất xinh và nói.
- Tặng em! Chúc em ngon miệng.
Được anh quan tâm, dần dần tôi ngả vào vòng tay của anh lúc nào không hay. Anh chỉ bán hàng buổi sáng nên mỗi trưa tôi đều đến chỗ anh nghỉ ngơi. Anh nói mình đã ly hôn vợ, hai người cũng đã có một đứa con nhưng theo mẹ.
Còn anh thuê tạm chỗ này để mở cửa hàng ăn nhanh vào buổi sáng. Anh bán hàng cũng đâu có sao, vì chúng tôi chỉ là mối quan hệ qua đường vào giờ nghỉ trưa, nên tôi đâu cần phải phụ thuộc vào kinh tế của anh.
Mỗi sáng ngắm nhau trong thương nhớ thì buổi trưa là thời điểm mật ngọt của hai người. Hôm nay cũng vậy, tôi đi rút tiền ở ngân hàng về chi lương cho công nhân, cũng đến giờ nghỉ trưa nên tôi vào chỗ anh luôn.
Chúng tôi cuốn lấy nhau đến mệt nhoài, sau khi được yêu thương, tôi luôn ngủ một giấc ngắn để lấy lại năng lượng cho buổi chiều làm việc.
Công an “rởm” hẹn hò, lừa tiền người tình “ảo”
Tôi bỗng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng đập cửa ầm ầm cùng tiếng tru tréo ở ngoài. Còn anh thì không thấy đâu cả. Tôi vội mặc quần áo hốt hoảng chạy xuống xem chuyện gì.
Một đám người nhìn là biết ngay hội đòi nợ thuê, xăm trổ đầy mình, hung hãn đập phá quán.
Thấy tôi xuống, một người đầu trọc, cởi trần chỉ vào mặt tôi.
- Này chị gái, thằng đó trốn ở đâu rồi gọi nó ra đây nói chuyện, không là bọn em đập tan cái quán này ra đấy.
Một người phụ nữ trạc tuổi của tôi, trông cũng rất đẹp và sang trọng.
- Chị tìm nó suốt ba tháng nay hôm nay mới biết rúc ở xó này. Lừa chị còn cuỗm tiền của chị đi à.
Từng lời, từng lời nói của chị làm mắt tôi hoa lên, chân tay bủn rủn. Tôi tá hỏa đi tìm chiếc xe, túi xách tôi để đầu giường có hai trăm triệu tiền lương công nhân vừa rút về đã biến theo người tình của tôi từ lúc nào không biết.
Tôi lảo đảo, không biết có nên báo công an hay không? Số tiền đó quá lớn, tôi đào đâu ra để trả cho công ty bây giờ? Chồng tôi mà biết chuyện này thì anh sẽ giết tôi, cả đời tôi sẽ không dám ngẩng đầu nhìn đời nữa mất? Tôi phải làm sao đây?
Thủ đoạn “lừa tình, gạt tiền” phụ nữ Việt của những gã Tây đen