14/7/17

Chúng ta của năm đó là tuyệt vời nhất

Mưa rơi lộp bộp trên mái, chúng tôi ngồi dưới đó ngắm nhìn ngôi trường, ngắm nhìn hoàng hôn sắp tắt, ngắm nhìn tuổi trẻ đang dần đi qua, ngắm nhìn một nỗi buồn mang tên trưởng thành đang từng bước một tiến đến với chúng tôi. Dẫu biết ai rồi cũng phải lớn lên nhưng tôi vẫn luôn sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ đánh mất họ, sẽ đánh mất Dương – bông hoa hướng dương của tôi.


Ảnh minh hoạ
Ảnh minh hoạ

Cô nằm bò ra bàn làm việc, thở dài rồi ngáp ngủ. Nhìn lên đồng hồ treo phía đối diện, đã quá nửa đêm. Cả tuần nay, chẳng đêm nào cô được ngon giấc vì phải làm tăng ca ở văn phòng. Cô vừa hoàn thành công việc phiên dịch cho một công ti phi chính phủ về bảo vệ trẻ em. Ánh đèn đường hắt vào cửa sổ, cô cầm tách cà phê đang uống dở, lại gần ban công, lặng lẽ thả hồn vào không khí tĩnh mịch của con phố nhỏ.
Văn phòng phiên dịch Vân Du của Vân nằm ở một con đường nhỏ, bên cạnh công viên thành phố để mỗi khi mệt mỏi, Vân có thể thong thả dạo chơi và gần gũi với thiên nhiên. Vân Du gồm 4 văn phòng nhỏ, với gần 20 phiên dịch do chính tay cô tuyển chọn và dịch sang 5 ngôn ngữ khác nhau. Mới thành lập được 4 năm nhưng Vân Du khá được chú ý. Phần vì cô năng động, có nhiều mối quan hệ, phần nhiều là nhờ có bạn trai cô – Đăng giúp đỡ nhiệt tình. Vân cũng chẳng tin nổi lại có ngày chính mình lại gây dựng nên một văn phòng phiên dịch, và làm cái nghề mà cô chưa từng nghĩ đến đối với một học sinh chuyên Văn. Nhờ có một học sinh chuyên Anh đã làm cô chuyển sang học Tiếng Anh để thi phiên dịch cùng với người đó.
Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ...
- Em chưa ngủ à? Sao ngủ muộn thế? Em lại trốn anh làm việc thâu đêm hả?
- Dạo gần đây em cũng bớt bận rồi, với lại em cũng thích nghi tốt lắm, giờ thấy làm việc muộn cũng chẳng là gì.
- Không làm thì tốt rồi, đi ngủ sớm đi.
- Em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ đi.
- Vân này, em nhận được mail thông báo họp lớp chưa?
- Họp lớp gì cơ? Em chưa biết!
- Vậy thôi mai mình nói chuyện sau nhé!
Đăng vẫn luôn như vậy, luôn quan tâm đến Vân từng chút một. Vân mỉm cười, quay lại bàn làm việc kiểm tra hộp thư. Dạo này bận quá cô chẳng có thời gian check mail, có tận 20 thư chưa đọc. tìm một lúc, thấy một thư từ Huy – lớp trưởng hồi cấp 3. Thông báo về lịch họp lớp chính là ngày 14/8 tức là 3 ngày nữa, cô thầm cảm ơn Đăng đã nhắc cô. Lướt xuống dưới, thấy một thư từ email lạ đã được gửi từ rất lâu nhưng vẫn chưa được mở ra, cô nhấp chuột tự hỏi ai lại gửi cho mình một file nhạc.

Cô sững người giây lát sau khi mở file nhạc ra, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, động trên khoé mi.
“Cơn gió tháng bảy nhẹ nhàng thổi qua
Ánh mặt trời tràn đầy ô cửa sổ
Mười ngón tay của chúng ta đan vào nhau
Cùng nhau nghe một bản nhạc
Thời gian như ngừng lại
Trong trận mưa xối xả ngày hôm đó
Tôi của thời 17
Thích cười ngốc một mình
Chăm chú nghe cậu kể
Cậu kể về những điều đẹp đẽ
Và những ngày tháng mà chúng ta đã đi qua
Cậu nói thời gian cũng chẳng thể nào địch nổi với chúng ta
Thế giới là một vòng tròn
Sao chúng ta lại phải chia ly ?”
(Lời bài hát “Canh cánh trong lòng” - Nhạc phimĐiều tuyệt vời nhất của chúng ta)

Từng giai điệu chạm nhẹ lên trái tim cô rồi thấm dần vào những kí ức nhuốm màu thời gian khiến cô xúc động. Bản nhạc đó đã lâu lắm rồi đã không còn được nghe, tại sao giờ lại quay về khiến trái tim với những vết sẹo giờ mỗi phút mỗi giây lại đau nhói. Con người đó, đã nói sao không làm, đã hứa sao không thực hiện? Cô lau đi vệt nước mắt, vặn cho âm thanh to hơn một chút, đóng tất cả các cửa lại, rồi bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
10 năm qua cô đã mạnh mẽ, đã sống như một con người khác, đã chối bỏ quá khứ, bất cứ khó khăn gì cũng chẳng thể khiến cô gái năm đó chùn bước, vậy mà giờ đây, chỉ một vài nốt nhạc có thể khiến cô yếu đuối, khiến cô bất lực đến như vậy.
Vân điên cuồng lục lại xấp tài liệu trong một cái hộp cũ khoá cẩn thận trong tủ gần bàn làm việc. Tim cô dừng lại lần thứ hai, giọt nước mắt cô rơi lã chã trên tấm ảnh và vài trang được xé từ quyển nhật kí khi trước. Trong ảnh, là Vân đang tươi cười với tà áo trắng tinh khôi, bên cạnh là Đăng, Minh, và… Khuôn mặt đó cho dù rất lâu rồi cô không nhìn thấy nhưng đến giờ nó vẫn cứ ám ảnh trong đầu cô mỗi khi nghĩ về thnah xuân, những năm tháng cuồng nhiệt của tuổi trẻ.

***

Nhật kí, ngày… tháng… năm…
Gửi Vân của những năm về sau, tớ là Vân của 16 tuổi. Tôi chỉ thầm ao ước cậu có thể xuyên không về năm 17 tuổi để cảm nhận được tôi đã có quảng thời gian cấp 3 hạnh phúc cỡ nào.
Thi vào cấp 3, tôi đã do dự không biết nên thi vào trường nào. Hỏi hai đứa bạn thân là Minh và Đăng, Minh định thì thi vào chuyên Anh, Đăng muốn thi chuyên Lí cùng trường X. Tôi thích Văn, thích viết truyện tình yêu lãng mạn, thích đọc tiểu thuyết ngoại văn, học văn cũng ổn nên định viết vào tờ đăng kí nguyện vọng là thi vào chuyên Văn của trường X. Hôm đó Đăng là biết tôi đăng kí thi chuyên Văn, biểu hiện hơi lạ. Hôm sau thấy nó khoe là đổi nguyện vọng sang thi chuyên Văn.
Hôm nhận được điểm thi vào cấp 3, tôi đã mừng tới phát khóc, tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết là tôi đã đỗ trường chuyên, lại đúng môn sở trường. Lướt lên trên thấy thủ khoa chuyên Văn, dụi mắt mấy lần sao vẫn nhìn thấy tên một người rất quen. Gọi điện cho Đăng, hắn cười lớn khoe khoang rằng mình đỗ cao nhất vào lớp. Phải thôi, hắn ta giỏi đếu các môn, lại cái gì cũng biết, thủ khoa cũng chẳng bất ngờ. Tôi từng đọc trộm truyện ngắn mà Đăng viết trong laptop của hắn, phải công nhận hắn ta hơn hẳn người bình thường.
Nhật kí, ngày… tháng… năm…
Nhìn thấy bác bảo vệ đứng cổng, tôi cuống cuồng lao vội vào cổng. Nhưng không kịp nữa đành tìm cách trèo tường.
Thật đáng ghét khi bị một đứa con trai bắt tại trận.
- Cậu be bé cái mồm thôi.
- Bác bảo vệ ơi, bạn nữ này đi học muộn rồi nhảy tường vào trường này.
15 phút sau, tôi đang ở phòng giám thị.
- Học sinh chuyên Văn đây sao? Con gái đây sao? Em nhìn lại bản thân xem có đáng không? Nếu đã đi muộn thì can đảm nhận lỗi rồi thầy cô có thể tha thứ? Tại sao phải làm thế này?
Tôi chỉ biết cúi đầu mà nghe lời chỉ dạy, thầm chửi rủa cái tên lúc nãy, con trai mà lo chuyện bao đồng. Trong lúc phẫn uất tôi đã thề là sẽ phải tóm gọn được tên đó.

Nhật kí, ngày… tháng… năm…

Sau tiết chào cờ bị bẽ mặt trước toàn trường, tôi hung hổ lôi Minh và Đăng ra, nhờ họ tìm tên kia, nào ngờ hắn học cùng Minh. Tôi lao thật nhanh sang lớp chuyên Anh ở dãy nhà phía đối diện.
Thấy hắn đang ngồi cuối lớp, tôi gọi hắn, đến lần thứ 3. Hắn đi lại gần tôi, lôi tôi ra cầu thang để nói chuyện. Lúc này tôi đang đứng gần cậu ta hơn lúc nào hết, hương thơm từ quần áo phảng phất, gương mặt hài hoà, đôi mắt đó đã làm tôi lặng người. Hôm đó tôi chưa nhìn cậu ta kĩ nên không thể nhận ra rằng cậu ta cũng rất giống với những chàng hoàng tử trong những câu chuyện của Đăng.
- Này bạn ơi, nếu mình sai thì cho mình xin lỗi, xin bạn đừng tới làm phiền mình nữa, mình con học nữa. Vậy nhé!
Nói xong cậu ấy quay lại bỏ đi.
- Ai đã cho đi mà đi. Khoan đã, tên gì?
- Hỏi tên để làm gì? Có quan trọng với cậu không? Không thì thôi, tôi còn học nữa.
- Tôi muốn chúng ta làm bạn.
Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại nói vậy, bao bực tức bỗng tan biến hết, bây giờ tôi chỉ quan tâm xem cậu ta có muốn làm bạn của tôi không thôi.
- Tớ tên Dương. Dương trong từ Hướng Dương, nó thể hiện sự ấm áp, tao nhã, kiên định, hướng về ánh sang.
- Tôi tên là Vân, mà tôi cũng chẳng biết tên mình có ý nghĩa gì không, chỉ biết ông nội tôi đặt.
- Tôi thích nhất là tên Vân Du.
- Dạo chơi trên những đám mây?
- Đúng rồi, nó thể hiện sự thảnh thơi, nhẹ nhàng, bay bổng, ngọt ngào. Thôi tớ về lớp đây.
Tôi đi về lớp, Đăng và Minh đang chờ sẵn ở cửa lớp
- Sao rồi, cậu xử lí tên nhãi đó thế nào rồi?
- À ổn rồi, chúng ta sẽ có thêm bạn mới.
Nói xong tôi bỏ lại hai đứa bạn ngốc nghếch đang ngẩn ngơ ngoài cửa để vào lớp tiếp tục tiết học sau.

Nhật kí, ngày… tháng… năm…
Tôi thấy mình thật hạnh phúc vì có tới 3 thằng bạn thân thiết, có chuyện vui buồn chúng tôi vẫn luôn sẻ chia cùng nhau, cùng nhau vượt qua mọi thứ.
Vậy là đã bước sang tuổi 17, tôi đã từng nghe nói: “Người bên bạn năm 17 tuổi sẽ chẳng thể nào cùng bạn đi tới cuối cuộc đời”.
Hôm đó là sinh nhật 17 tuổi của tôi, chúng tôi đã cùng nhau chờ đến khi học sinh về hết, lên sân thượng của trường để tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Cõ lẽ không thể ở bên đến cuối cuộc đời nhưng điều tuyệt vời nhất của tuổi thanh xuân phải chăng là được ở bên cạnh những người mà mình yêu thương, cùng nhau cảm nhận được sự trưởng thành từng phút từng giây.
Chúng tôi cùng nhau hứa dưới cơn mưa rằng dù có thế nào thì tương lai chắc chắn vẫn sẽ gặp mặt và tổ chức sinh nhật cho tôi. Hôm đó có lẽ chính là ngày đẹp nhất trong những năm tháng tôi ở ngôi trường này.
Mưa rơi lộp bộp trên mái, chúng tôi ngồi dưới đó ngắm nhìn ngôi trường, ngắm nhìn hoàng hôn sắp tắt, ngắm nhìn tuổi trẻ đang dần đi qua, ngắm nhìn một nỗi buồn mang tên trưởng thành đang từng bước một tiến đến với chúng tôi. Dẫu biết ai rồi cũng phải lớn lên nhưng tôi vẫn luôn sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ đánh mất họ, sẽ đánh mất Dương – bông hoa hướng dương của tôi.

Hôm đó Đăng tặng tôi một đôi giày, cậu bảo để tôi có thể đi cùng cậu vòng quanh thế giới. Minh tặng tôi một chiếc áo in hình 4 chúng tôi. Dương tặng tôi một quyển sổ nhật kí và một băng CD ghi lại tuổi trẻ của mình để một lúc nào đó nghĩ lại cũng luôn mỉm cười, còn CD là bài hát mà Dương yêu thích nhất “Canh cánh trong lòng”.
Nhật kí, ngày… tháng… năm…
Hôm sau đến lớp, tôi rất ngạc nhiên, các thầy cô hỏi về vụ chập điện hôm qua ở trường, Đăng và Dương bị gọi lên phòng hiệu phó.
Một lúc sau, khi đang chạy đi lấy sổ đầu bài, tôi thấy Dương đi về lớp, Đăng chạy theo sau cầm bản kiểm điểm đi về phía phòng giáo viên. Có lẽ Đăng đã nhận tội thay tôi. Cậu ấy vẫn luôn như thế, vẫn luôn che chở, quan tâm tôi từng chút một.
Hôm đó là buổi lao động ở trường, vì làm xong sớm nên tôi và Dương vào lớp ngồi nghỉ một lát.
- Cậu có mệt không, Vân? Lấy khăn giấy của tớ này. Thôi để tớ giúp nhé!
Tôi chưa kịp phản ứng gì, Dương đã áp nhẹ tấm khăn giấy vừa ướt, vừa mát lạnh lên má tôi. Ánh mắt cậu ấm áp, đôi tay cản thận nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn, mồ hôi trên mặt tôi. Tôi bất giác mỉm cười, thấy nóng bừng cả mặt. Chúng tôi ngồi lên bàn, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, Dương đưa một đầu headphone cho tôi. Trong tai nghe, có một giọng đọc chậm rãi, người ta phát thanh truyện “Những kẻ ràng buộc” của tác giả trẻ Kai Hoàng, thực sự tôi rất ấn tượng với anh này, tôi đã từng đọc rất nhiều truyện của anh ở các tạp chí, truyện ngắn in trong tuyển tập.
Chúng tôi cứ thế ngồi cùng nhau gần cả tiếng đồng hồ, đến khi Radio chuyển sang chương trình khác.
- Vân này, tớ rất thích nghe truyện này, một phần vì có một nhân vật trùng tên với tớ, phần vì cái tên “Những kẻ ràng buộc”, nó làm cho tớ liên tưởng đến những mối quan hệ, và những con người khi yêu, họ luôn mong người mình yêu hạnh phúc.
- Nhưng tại sao cô gái đó, dù không nhận được tình cảm của Triên, nhưng vẫn cho phép mình chờ đợi Triên, tìm kiếm Triên, rồi cuối cùng lại chọn cô đơn thay vì trao cho Dương – bạn cô cơ hội đến với mình.
- Tình yêu là một hỗn hợp những nghịch lý. Cảm xúc đâu ai có thể kiểm soát được. Cũng như…
- Nếu là cô gái đó, đứng giữa hai người, chắc chắn tớ sẽ quên cái tên Triên đó đi và hạnh phúc bên Dương. Vậy tớ có thực sự quan trọng trong cuộc đời cậu không Dương? – Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi Dương câu đó.
Dương không trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm, hình như cậu không nghe thấy tiếng tôi.
Chiều hôm đó chúng tôi tới nhà Dương, phòng cậu ấy thật ngăn nắp, thật gọn gàng. Trên tường có những bức ảnh hồi bé của Dương, những tấm giấy khen học sinh giỏi được đóng khung cẩn thận. Cậu bật trong laptop của mình bài Hẹn một mai của Bùi Anh Tuấn, hai chúng tôi đều rất thích bài này. Kể từ hôm đó tôi đặt bài này làm nhạc chuông điện thoại.
Nhật kí, ngày… tháng… năm…
Tình cảm giữa tôi và Dương cứ thế dần lớn lên, chỉ có tôi biết. Còn Minh, tôi chỉ coi là bạn thân, Đăng thì giống như anh trai của tôi vậy. Cảm ơn họ vì đã làm cho thanh xuân của tôi ý nghĩa hơn.
Tôi gọi cho Dương, trong điện thoại phát lên bài hát Hẹn một mai.
- Alo, đến chưa bạn?
- Sắp đến rồi.
Dương cúp máy. Hôm nay chúng tôi tới trường dự lễ tổng kết, có lẽ đây là dịp cuối cùng mà chúng tôi được ở bên nhau. Đến trường thấy trong lớp đứa nào cũng đang khóc, phải rồi, người ta thường nói ba năm cấp 3 là quãng thời gian đẹp nhất nhưng cũng ngắn nhất. Ai trải qua cũng đều tiếc nuối, cũng đều nhớ mong. Tôi cũng chợt nghĩ liệu mai sau chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau không nữa.

***

Tiếng Mai, cô thư kí của Vân, gọi và gõ của bên ngoài cửa. Mở mắt ra, cô đã mệt quá và thiếp đi lúc nào không hay, trong tay vẫn nắm chặt những trang nhật kí dang dở. Mắt cô nhoè đi, sung húp, có lẽ vì chuyện tối qua. Laptop phát hết bài nhạc “Canh cánh trong lòng” thì đã dừng lại.
Cô và Đăng ngòi kế nhau trong quán cà phê Hoa Sữa trên đường A. Đăng vuốt nhẹ lên mái tóc cô, khẽ xuýt xoa:
- Dạo này em xanh xao quá, mắt sưng phồng thế nữa.
- Không ai cả, do em ăn phải thứ gì đó rồi bị dị ứng thôi.
- Vất vả cho em quá rồi, muốn mở văn phòng để tự hành hạ bản thân à? Anh đã không đồng ý từ đầu mà còn cố
- Anh có nhớ…. Mà thôi
- Ai cơ?
- Dương ý? Anh biết cậu ấy đâu rồi không? Sau buổi tổng kết hôm đó, bọn em chẳng còn một chút liên lạc gì với nhau nữa.
- Anh cũng không biết, có lẽ cậu ấy đã sang nước ngoài làm ăn chẳng hạn. Mà thôi, bây giờ anh đưa em đi mua sắm, chuẩn bị cho vợ tương lai của anh đi họp lớp. Hôm đó, hai chúng ta sẽ thông báo cho cả lớp biết thông tin này.
***

Sau buổi tổng kết, Vân và Dương không còn gặp mặt, cũng không còn chút liên lạc gì với nhau nữa. Hôm đó Dương không mở điện thoại, không online Facebook, không đọc email, tin nhắn của Vân như muốn chấm dứt tất cả và coi như chưa từng có gì xảy ra. Vân điên cuồng chạy đi tìm Dương nhưng cậu như biến mất vậy.
Vân chạy trong mưa, nước mưa tát vào mặt lạnh buốt, cơ mặt của cô tê cứng, nhưng cô vẫn nghĩ rằng chỉ cần cô đi tìm, anh sẽ đột nhiên xuất hiện và ôm lấy cô vào lòng mà âu yếm. Cô ngã khuỵu trên đường,tay chân cô rã rời, làn nước mưa bao bọc lấy người cô gái đáng thương đó, cô ngất đi trong sự vô vọng…

***

Tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh là bàn tay ấm nóng. Là Đăng, không phải Dương.
- Cậu tìm thấy Dương chưa? Dương sao rồi? Sao tớ tìm mãi không thấy?
- Đừng tìm Dương nữa, cậu ấy sẽ không quay lại đâu, vô ích thôi. Cậu ấy chuyển nhà rồi. giờ thì cứ nghỉ ngơi ở bệnh viện đi nhé.
Sau lần đó, Vân phải điều trị tâm lí suốt hai tháng liền, cô bị ám ảnh bởi hình ảnh của Dương hôm đó. Dương đến bên đời cô nhẹn nhàng như một tia nắng mặt trời, rồi lại vội biến mất vào không trung, nhanh tới nỗi cô còn chưa kịp nói ch oanh biết tình cảm của cô. Đã nhiều lần cô muốn vứt hết tất cả những gì về anh, nhưng cô không có đủ can đảm đó. Cô đã cất hết chúng vào hộp có khoá, mọi kí ức về anh cô cũng chôn chặt nơi đáy tim.
Năm cô 25 tuổi, cô đã chấp nhận yêu Đăng. Tháng trước, Vân đã chấp nhận lời cầu hôn của Dương, họ dự định cưới vào cuối năm nay.
Hôm họp lớp, họ tới một nhà hàng sang trọng và thuê riêng một phòng. Gặp lại bạn cũ, ai cũng tay bắt mặt mừng, mỗi người họ là một phần trong thanh xuân của Vân. Họ làm cô nhớ đến tuổi trẻ của mình, nhớ đến Dương. Cô đã quyết sẽ không nghĩ về Dương nữa, đành gửi gắm hết kí ức, tình cảm, sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ theo Dương biến mất. Giờ là lúc cô phải hạnh phúc để thông báo tin cô và Đăng sắp cưới với bạn bè. Ai nấy đều vui mừng, chúc phúc cho chúng tôi, nhưng sao Vân thấy mình không vui như vẻ bề ngoài. Sau đó cả lớp cùng nhau đến phòng hát Karaoke cách đó không xa. Vân nói hơi mệt nên muốn vào nhà vệ sinh và bảo họ cứ đi trước, một lúc nữa Vân sẽ đi sau.
Vân đang trên đường đi vào nhà vệ sinh, thấy một quyển sổ nhỏ nằm ngay trước cửa một phòng ăn, nó trông rất quen, rất giống với quyển sổ của cô năm đó Dương tặng. Cô mở cửa phòng, tính trả quyển sổ cho ai đó đã đánh rơi. Nhưng… ngồi trong phòng chỉ có một người đàn ông, trên bàn cả chục chai rượu. Cô gọi và hỏi để trả lại quyển sổ, người đàn ông đó, ngước mắt nhìn cô, trái tim cô như bị bóp nghẹt... Tại sao sau nhiều năm đi tìm kiếm, cuối cùng cô lại gặp Dương trong hoàn cảnh này, theo một cách mà cô chẳng hề mong muốn. Đầu cô rối tung lên, cô muốn biết lí do năm đó anh rời bỏ cô, cô muốn biết những năm qua anh đã làm gì, cô muốn biết anh có yêu cô không,… Cô nghĩ đến quyển sổ trên tay, mở nó ra, cô cố gắng tìm những chi tiết để trả lời cho câu hỏi của mình.

“Hôm đó tôi đã được nhìn thấy một nữ thích khách đi học muộn, đột nhập vào trường, mà nữ thích khác đó trông rất xinh. Quá tò mò nên tôi lại gần nhưng không biết nên bắt chuyện thế nào đành phải giả vờ bắt quả tang chuyện đi học muộn. Lúc đó tôi cũng chỉ muốn trêu cô ta một chút nên giả vờ hét lên nào ngờ đúng lúc bác bảo vệ đi qua...
Hôm sau, cô ấy bị đứng lên trước cờ, cũng nhờ đó tôi biết tên cô ấy là Vân, biết cô ấy học chuyên Văn. Tôi vẫn luôn thích cái tên Vân Du vì nó rất thơ mộng. Nay gặp được Vân có lẽ là do duyên phận. Ra chơi, Vân lao đến lớp tôi, chắc để xử đẹp tôi vụ hôm qua. Nào ngờ khi ra cầu thang nói chuyện, Vân lại muốn chúng tôi trở thành bạn. Tôi vui quá nên đồng ý luôn, chúng tôi trở thành bạn sau ngày hôm đó.
Chúng tôi gồm cả 2 người bạn của Vân, chơi rất thân nhau. Tôi cảm thấy tôi bắt đầu rung động trước cô gái dễ thương đó.
Năm 17 tuổi, chúng tôi đã cùng tổ chức sinh nhật, cùng thề non hẹn biển, cùng nhau trải qua quãng thời gian đẹp nhất, cùng trải qua thời khắc mà chúng tôi chính là những con người tuyệt vời nhất. Tôi tặng Vân một quyển sổ, Đăng tặng Dương một đôi giày, Vân nhờ tôi cầm hộ rồi mang về nhà cho cô. Trên đường đi, tôi đánh rơi hộp giày, phát hiện bên dưới đôi giày là một mảnh giấy nhỏ:
“Năm 17 tuổi, cậu hãy ở bên tớ, chúng mình sẽ cùng nahu đi đến cuối cuộc đời Đăng”.
Thì ra Đăng thích Vân…
Mới đến lớp tôi đã bị gọi lên phòng hiệu phó về vụ tổ chức sinh nhật hôm trước, tôi nhận hết lỗi về mình, viết bản kiểm điểm rồi nhờ Đăng mang xuống phòng giáo viên. Sau buổi lao động hôm ấy, tôi và Vân đã cùng nhau ngồi nghỉ trong lớp. Trong lúc tôi lấy giấy ăn lau mặt cho Vân, tôi thấy cô ấy hơi ngại, tôi kìm nén tình cảm của mình lại, có lẽ Vân cũng thích Đăng chứ không phải tôi.
Tôi muốn cho cô ấy nghe truyện : “Những kẻ ràng buộc” - truyện mà tôi yêu thích nhất. Rồi tôi buông hờ hững một câu hứa rằng 10 năm sau sẽ gặp lại Vân tại nơi đây, nhưng chắc chắn khi đó, cô sẽ hạnh phúc bên Đăng…
Tối trước hôm tổng kết, Đăng nhắn tin cho tôi rằng mai cậu sẽ tỏ tình với Vân, vì nếu không chớp lấy thời cơ này, có lẽ Đăng sẽ không còn cơ hội. Sáng hôm sau khi Đăng tỏ tình với Vân, tôi đã đứng ở một góc đằng xa lặng lẽ nhìn họ hạnh phúc. Tôi nghĩ bây giờ tôi làm gì cũng là kẻ thừa, nên muốn đi thật xa để quên hết mọi thứ, để bắt đầu một cuộc sống mới…
Sau nhiều năm, quên đi Vân khó hơn tôi nghĩ, Vân đã cùng Đăng mở một Văn phòng phiên dịch Vân Du, tôi cũng hay nhờ các mỗi quan hệ để giới thiệu cho những công ti lớn, những tập đoàn, những tổ chức phi chính phủ về Vân Du. Quả không ngoài dự đoán, Vân không làm cho tôi thất vọng chút nào.
10 năm sau, tôi nhớ như in cái ngày này của 10 năm trước, tôi đã hứa với Vân sẽ gặp lại cô ở sân trường. Đắn đo mãi, tôi mới quyết định đi. Bắt chuyến xe bus 38A đến trường, hình như mọi cảnh vật chẳng mấy thay đổi. Tất cả hiện lên như cuốn phim quay chậm về tuổi thanh xuân. Những năm tháng ấy, chúng tôi đã gửi lại sự cuồng nhiệt, điên cuồng của tuổi trẻ lại đây. Nhưng tôi đã chờ nguyên một buổi sáng mà chẳng gặp được Vân, có lẽ cô ấy đang hạnh phúc hoặc đã quên đi lời nói năm nào….
Nhờ một người bạn tôi biết được mấy hôm nữa Vân và Đăng sẽ đi họp lớp và họ sẽ kết hôn vào cuối tháng…”
Vân thấy hai mắt mình nhoè đi, nước mắt rơi ướt cả trang giấy, tại sao năm đó hai người họ thích nhau nhưng không ai bày tỏ. Cô từng nghĩ sau khi nghe truyện của Kai Hoàng là khi đứng giữa 2 người thì cô vẫn sẽ lí trí mà chọn người luôn bên cạnh mình, nhưng rồi những năm qua đã chứng minh tất cả. Rằng cô vẫn luôn tự tìm ra những cái cớ, những lí do để bao bọc cho ý định chờ đợi và tìm kiếm anh.
Thành phố này rộng lớn đến thế ư?

Vân lật tới trang cuối, đó là tấm ảnh bốn người họ đang cùng nhau tươi cười chụp vào hôm tổng kết. Đằng sau bức ảnh có ghi: “Kiếp này chúng ta chẳng thể có duyên, chỉ có thể lướt qua nhau như một đám mây, một tia nắng. Nhưng mây rồi cũng trôi đi, nắng rồi cũng tắt, vậy hãy cứ để tự nhiên, cứ để thời gian quyết định, nếu có cơ hội nhất định chúng ta sẽ gặp lại. Chúc em hạnh phúc. Gửi người con gái của thanh xuân: Vân Du”.
Cô khóc nấc lên trong tiếng nghẹn ngào: “Giờ thì chúng ta gặp lại nhau rồi đó thôi, tại sao 10 năm qua anh không có chút liên lạc gì với em, đến khi em quyết định sẽ bỏ lại tất cả quá khứ để bắt đầu một cuộc sống mới thì anh lại xuất hiện, làm cho bao dũng khí của em tam biến mất, biến em thành con người yếu đuối như cô gái năm đó. Xin lỗi anh, cuối tháng em sẽ cưới Đăng, em không thể làm cậu ấy tổn thương vì mình thêm chút nào nữa. Anh nói đúng, kiếp này chúng ta chỉ là đám mây, tia nắng, lướt qua nhau, vậy em sẽ cố như hôm nay chưa hề gặp anh, hãy cố gắng quên em nhé.”
Nói xong cô nhìn Dương đang trong men say, cô đặt nhẹ một nụ hôn lên hai gò má của anh. Trái tim cô tan ra thành từng mảnh vụn nhỏ…
Cuối tháng, Đăng và Vân chuẩn bị bay sang Nga làm lễ cưới, bố mẹ của Đăng đang sống bên đó. Vào hôm khởi hành, Đăng báo cô sẽ bay muộn hơn 2 tiếng đồng hồ. Trước đó Đăng hẹn Vân ra quán cà phê Cũ rồi gọi cho ai đó:
- Này Dương, tôi Đăng đây, không phải nói gì cả, bây giờ đến quán cà phê Cũ đi. Vân đang chờ cậu ở đó, nhiều năm qua hai người vẫn còn yêu nhau rất nhiều, vậy bây giờ là cơ hội cho cậu làm lại từ đầu. Vân không yêu tôi. Tôi được bố mẹ sặp đặt trước một hôn lễ với một cô gái người Nga. Chúc hai người hạnh phúc.
Vân đến quán cà phê, thấy Dương đang ngồi đó, Dương kể lại cuộc nói chuyện qua điện thoại với Đăng cho Vân. Vân chỉ im lặng, chẳng nói gì, chị phục vụ đưa cho Vân một lá thư, Vân mở đọc. Thì ra Đăng đã lên chuyến bay 2 tiếng trước…
Đăng ngồi trên máy bay nghĩ về hết thảy những chuyện đã xảy ra. Điều gì không thuộc về mình thì nên học cách buông bỏ, có níu giữ cũng chẳng làm được gì. Có lẽ suốt đời cậu đi làm kẻ nối duyên cho Vân và Dương. Tại sao năm đó Dương đọc được tờ giấy trong hộp giày của Vân, chứng kiến cảnh cậu tỏ tình với Vân mà Dương lại chọn cách im lặng. Tất cả chỉ là để làm cho Dương bày tỏ lòng mình với Vân, vậy mà Dương lại bỏ một mình Vân nơi đây với bao nỗi đau giằng xé.
Những năm qua, chứng kiến cảnh Dương luôn giúp Vân và Vân Du, cậu nghĩ họ vẫn còn tình cảm. Nên đã hẹn Dương đến chỗ họp lớp, khi Dương đi qua thì cố tình nói to chuyện họ sắp cưới.
Đăng đã quay lại và trong thấy hết những gì diễn ra trong phòng ăn hôm đó. Trái tim Đăng cũng tan nát, nhưng biết làm gì bây giờ, người đến sau thì mãi là người đến sau mà thôi…
Vậy Đăng sẽ yêu Vân theo cách của riêng mình – Yêu đơn phương.

Related Posts: