Huê tìm ra bến sông, bụi xi măng mờ mịt, cô không thể nhận ra mẹ mình. Chỉ biết hét lên gọi mẹ. Một lúc thì bà xuất hiện trước mặt cô, cả khuôn mặt bám dày bụi chỉ còn hở 2 con mắt...
ảnh minh họa
Huê là đứa con gái không cha, hồi nhỏ cô liên tục bị đám thanh niên trong xóm trêu chọc là con hoang:
- Đồ không cha, mẹ mày làm gái nên mới đẻ ra mày đấy. Sau này mày cũng giống mẹ mày thôi.
- Không phải như thế, mẹ tao không phải là gái. Chúng mày cút đi.
Mỗi lần như thế Huê lại khóc rất to rồi về mách với mẹ. Mẹ cô lại vỗ về an ủi con gái:
- Con đừng để ý tới lời mấy đứa trẻ đó nói. Con cứ cố gắng học cho tốt, sau này học đại học đi làm bác sĩ thì không đứa nào dám trêu con nữa đâu. Vì bọn chúng rất sợ bị bác sĩ tiêm con ạ.
Vậy là Huê nuôi ước mơ làm bác sĩ từ đó. Cô biết mẹ khá vất vả khi một mình nuôi cô. Mẹ cô phải làm thuê đủ mọi việc cho con gái có tiền tới trường, nhưng những lúc nghèo đói nhất cũng không khi nào mẹ bắt cô phải nghỉ học cả.
Có lần năm Huê 10 tuổi, cô sốt cao 2 ngày liền, mẹ ở bên chăm sóc cho cô. Có người hàng xóm qua thăm bảo mẹ Huê phải đưa con đi bệnh viện chứ cứ để ở nhà mà sốt cao thế này thì biến chứng nguy hiểm lắm. Nhưng khi đó nhà Huê hết sạch tiền, mẹ cô nhìn cô nước mắt lăn dài.
Ảnh minh họa
Hôm ấy Huê ho 1 trận rất lâu rồi thiếp đi mê man, lúc tỉnh dậy Huê giật bắn mình vì không thấy mẹ đâu cả. Cô cố lết người dậy đi tìm mẹ. Nhà Huê có 1 cái chòi giữa vườn, ban ngày Huê vẫn chơi ở đó, tối đến thì cô không dám ra vì sợ ma. Nghĩ hay mẹ ra đó nằm nghỉ nên Huê cố lết ra đó. Nhưng rồi khi gần tới nơi Huê đã chết sững khi nghe những âm thanh phát ra từ bên trong căn chòi đó.
Mẹ cô cùng với 1 người đàn ông đang ở bên trong ấy. Lúc đó Huê lờ mờ hiểu tại sao bọn trẻ nói mẹ cô làm gái. Cô quay trở về nhà, 15 phút sau mẹ Huê cũng về, mẹ ôm chầm lấy con gái:
- Mẹ có tiền rồi, mẹ sẽ đưa con vào viện.
- Con không vào viện bằng tiền mẹ làm gái đâu. Con không đi đâu, con ghét gã đàn ông đó.
Mẹ Huê chết sững. Bà không ngờ rằng cô con gái 10 tuổi đã nhìn thấy tất cả. Bà hối hận tột cùng, van xin con gái hãy đi viện nhưng lúc đó Huê đã không đi. May mắn chiều đó Huê đã hạ sốt và sức khỏe có tiến triển tốt dù không tới bệnh viện thăm khám. Mẹ Huê cũng hứa với con gái sẽ không bao giờ để người đàn ông nào lạ mặt tới chăn chòi đó nữa.
Mới đó mà đã 8 năm trôi qua, Huê đã thành thiếu nữ. Cô đã đỗ đại học, tuy nhiên chỉ tiếc là thiếu mất nửa điểm nên không thể nào trở thành bác sĩ như cô hằng ao ước. Mẹ Huê vẫn làm việc vất vả nuôi con gái ăn học, cũng nhiều lúc túng thiếu nhưng không bao giờ bà quay trở lại con đường cũ để kiếm tiền. Bà không muốn con gái sẽ coi thường chính mẹ nó.
Bà cứ nghĩ Huê là cô con gái ngoan, hiểu chuyện sớm nhưng không ngờ khi Huê bước chân vào giảng đường đại học cô lại bị cuộc sống tấp nập nơi phố thị làm thay đổi bản thân. Vốn có nước da trắng và ngoại hình cao ráo giống với mẹ, nên vừa bước chân vào đại học Huê đã được khá nhiều bạn nam để ý. Cô nhanh chóng lao vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng cùng với đám bạn thành phố.
Để rồi mới 3 tháng đi học, tháng nào Huê cũng phải bắt mẹ gửi tiền cho mình tới 2 lần. Tháng thứ 4, bạn bè rủ nhau đi du lịch, mỗi người phải đóng 5 triệu, Huê lại gọi điện về giục mẹ. Nhưng 5 ngày trôi qua vẫn chưa thấy mẹ gửi tiền lên, hôm ấy cô lại gọi điện về đe dọa:
- Sao mẹ chưa gửi tiền lên cho tôi hả??
- Con từ từ để mẹ thu xếp. Mẹ chưa ứng được tiền công làm thuê.
- Bà đừng nói dối. Bà chỉ cần gọi mấy ông ấy vào là ông ta cho bà cả nắm tiền thôi.
- Con đừng có nói hỗn như vậy, mẹ đã thề không bao giờ như thế nữa mà.
- Tôi không cần biết bà làm gì. Tôi hết tiền rồi, ngày mai bà không gửi tiền lên là tôi ra ngoài làm gái lấy tiền đấy.
Huê cúp máy luôn không để mẹ giải thích. Nhưng cô cũng thắc mắc không biết mẹ sẽ kiếm tiền gửi cho cô bằng cách nào nên lén về nhà xem. Liệu bà ấy có quay lại con đường cũ không, nếu đúng như thế thì không bao giờ cô chấp nhận người mẹ ấy nữa.
Nhưng rồi khi về tới nhà Huê chẳng thấy mẹ mình đâu cả, tìm khắp nơi cũng không thấy. Cô mới hỏi hàng xóm thì mới biết: “Mẹ cháu đi bốc vác thuê xi măng cho người ta ngoài bến sông đó. Bà ấy ho rũ rượi cả tuần nay vì bụi xi măng rồi mà vẫn cố gắng vác thuê từ sáng tới nửa đêm để lấy tiền cho cháu ăn học. Đừng có phụ lòng mẹ nghe cháu”.
Huê tìm ra bến sông, bụi xi măng mờ mịt, cô không thể nhận ra mẹ mình. Chỉ biết hét lên gọi mẹ. Một lúc thì bà xuất hiện trước mặt cô, cả khuôn mặt bám dày bụi chỉ còn hở 2 con mắt:
- Con về đi ra đây làm gì cho bụi, tối mẹ lấy được tiền rồi mẹ đưa cho. Mẹ định mai gửi luôn cho con mà con đừng có làm cái nghề đó con nhé.
- Mẹ, con xin lỗi… Con đã sai rồi. Con là đứa con hư…
Huê ôm chặt lấy mẹ. Suốt cuộc đời mẹ đã thay cả vị trí người cha nuôi nấng chăm sóc cô. Dù mẹ có làm gì thì mẹ cũng là người mẹ vĩ đại nhất. Cô không thể để mẹ phải khổ sở vì mình thêm nữa.