3/6/17

Đứa bé bị tai nạn giống con trai mình lúc bé như đúc

Mai cảm ơn người đã cứu con mình rối rít nhưng nhìn kĩ mặt nhau họ đều sững sờ. Ngồi xuống ghế cổ họng cả 2 dường như nghẹn ứ lại không thốt nổi câu gì.


Đứa bé bị tai nạn giống con trai mình lúc bé như đúc
ảnh minh họa

Từ ngày con trai mất bà Hiền suốt ngày đi chùa để thắp hương cầu khấn. Tính tình bà cũng thay đổi trở nên ít nói hơn và ăn chay nhiều hơn. Mọi việc dường như chẳng có gì đáng nói nếu như hôm đó trên đường đi về nhà bà không bắt gặp vụ tai nạn kia.

Xem Video: Giá trị của “những cái ôm và tình mẫu tử”

XEM VIDEO CLIP: rLsVZvvlS6g

1 đứa bé bị xe máy đâm mạnh be bét máu rồi bỏ chạy, khi ngã xuống trên tay nó vẫn cầm chặt chiếc cần câu. Bà run rẩy nói:

- Cháu ơi, cháu ơi cháu tỉnh lại đi. Có ai không cứu với…

Xem Video: 3 phút đáng giá của cuộc đời - Cảm động về tình mẫu tử

XEM VIDEO CLIP: nHyMUCmgoqM

Tiếng bà khàn đi vì sợ hãi và lo lắng, lật nó lên bà sững sờ khi thấy nó giống hệt con trai mình hồi bé. Bà khóc rồi ôm chặt nó vào lòng 30 phút sau thằng bé ở bệnh viện được bác sĩ cứu giúp nhiệt tình. Điều lạ lùng hơn là bà với thằng bé cùng nhóm máu nên bà đã nguyện cho máu vì bệnh viện đang thiếu do có nhiều bệnh nhân. Ngồi chờ thằng bé phẫu thuật bà cứu run rẩy:

- Sau mà nó giống thằng Nam thế, có khi nào mình nhớ con quá nên nhìn nhầm không??

Bà ngồi đờ đẫn thì thấy 1 phụ nữ chạy đến:

- Bác sĩ ơi con tôi sao rồi, nó bị tai nạn đưa vào đây. Nó… nó… sao rồi.

- Chị bình tĩnh đi ạ, cậu bé đã qua cơn nguy kịch rồi, chị yên tâm nhé.

Người mẹ ngồi phịch xuống sàn rồi khóc nức nở, ai đi qua nhìn cũng thương. Bà Hiền thấy thế tiến lại gần:

- Cô… là mẹ bé trai bị tai nạn lúc nãy à, tôi là người đã đưa cháu vào đây.

Cô gái ấy liền nói:

- Cảm ơn bà, cảm ơn bà nhiều lắm.

Nhưng rồi cả 2 sững sờ bủn rủn khi nhìn thấy nhau:

- Là bà ư??

- Cô… cô là Mai đấy à??

Mai đứng dậy gạt nước mắt:

- Cảm ơn vì bà đã cứu con trai tôi, tôi cảm ơn bà nhiều lắm.

- Không có gì tôi nghĩ mình chỉ làm việc nên làm thôi.

Rồi họ ngồi xuống ghế chờ ở hành lang lặng thinh, cổ họng cả 2 dường như nghẹn ứ lại không thốt nổi câu gì. Lúc này bà Hiền chắc chắn đứa trẻ kia chính là cháu mình, còn Mai đầu óc cô quay cuồng: ‘Đúng là trái đất tròn”.

Nhớ lại năm xưa khi cô bụng mang dạ chửa đến cầu xin bà cho cưới thì bà lạnh lùng nói: ‘Cô thích thì đi mà đẻ nhà này sẽ không chấp nhận 1 đứa con dâu như cô đâu. Tôi sẽ không nhận cháu và sẽ chẳng có cái đám cưới nào hết”. Mặc Mai van xin khóc lóc bà tàn nhẫn đuổi cô đi còn đưa muối ra ném vào người.

Cô nhìn người yêu mình với ánh mắt van lơn xin đừng bỏ mẹ con cô, nhưng bao tình yêu, bao câu hứa hẹn mà anh ta đã nói với cô bỗng dưng đều bay biến hết. Lúc cố cô chết lặng khi người bạn trai mà cô yêu suốt 5 năm bảo:

- Thôi em về bỏ đứa con này đi, anh xin lỗi anh không thể làm trái lời mẹ.

- Nó là con anh là cháu của bà đấy sao 2 người tàn nhẫn đến vậy. Nó cũng là con người mà.

- Nhà này có tuyệt tự cũng nhất quyết không nhận đứa bé mà cô đang mang đâu về đi đừng ở đây quấy rầy thêm nữa.

Giờ ngồi cạnh người đàn bà độc ác năm xưa đã ruồng rẫy mẹ con cô, Mai vẫn run lên bần bật vì giận, vì căm phẫn. Năm đó cái thai đã quá lớn nên cô quyết định đi tha phương để 1 mình sinh con. Ngày con cô chào đời cũng là ngày mà bố nó cưới vợ, nhìn những bức ảnh hạnh phúc của họ trên facebook trái tim Mai như rạn vỡ.

(Ảnh minh họa)

Nhưng vì con nên cô vẫn phải gồng gánh tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên. Làm mẹ đã khó làm mẹ đơn thân lại càng không dễ dàng gì, Mai chịu nhiều điều tiếng của mọi người nhiều lúc cô cảm tưởng mình sắp gục ngã nhưng vì con nên cô vẫn phải sống, phải lao vào làm đủ nghề để mẹ con có thể tồn tại. Khi đang miên man nghĩ về quãng đời khổ sở cay đắng bị rũ bỏ phũ phàng đó của mẹ con người yêu thì bỗng cô giật mình khi bà Hiền lên tiếng:

- Nó có phải là con của…

- Không tuyệt đối không, thằng bé không có mối quan hệ nào với gia đình bà hết bà đừng có hiểu nhầm.

Nó thực sự rất giống thằng Nam khi còn nhỏ, bác biết năm xưa bác đã quá tàn nhẫn với con bác có tội với con nhiều lắm. Bao năm qua bác cũng vô cùng ân hận. Nhưng con à, nếu thằng nhỏ là con của thằng Nam thì bác xin con hãy cho gia đình ta được đi lại và nhận cháu.

- Năm xưa bà nói dù có tuyệt tự cũng không nhận nó mà, nên tôi đã bỏ đứa bé ấy đi rồi.

- Thằng Nam nó mất rồi con à… Nó cưới được 3 tháng thì bị tai nạn rồi mất…

Nghe đến đó Mai run lên, cô loạng choạng đứng không vững nhưng mặt vẫn tỏ ra bình thản không quan tâm:

- Có lẽ người ta gọi đó là quả báo đấy, bà về đi muộn rồi. Dù sao cũng cảm ơn bà đã cứu thằng bé, chồng tôi cũng đang trên đường đến đây, bà về nghỉ ngơi đi nhé.

Mai đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh, quay lưng đi nước mắt cô rơi lã chã. Tim cô đau đớn vô cùng, cô tự nhủ: ‘Nếu đã ruồng bỏ mẹ con tôi thì anh phải sống cho tốt chứ, sao lại chết sớm vậy”. Ngồi trong nhà vệ sinh cô khóc nấc lên, nỗi đau của người đàn bà đáng thương ấy cứ ngỡ đã ngủ yên nay lại được khơi dậy. Bao năm cô vẫn sống 1 mình nuôi con, cô không dám lấy chồng vì thương con và 1 phần vì đã mất hết niềm tin vào đàn ông.

2 hôm sau, con cô tỉnh, cô cứ ôm nó khóc suốt. Mấy hôm liền chăm con trong Mai phờ phạc hẳn đi, ngày nào bà Hiền cũng lặng lẽ đưa cháo với hoa quả vào. Cô quyết không nhận nhưng nhìn cách người đàn bà đó nhìn cháu mình rồi thậm chí quỳ gối van xin tha thứ cô cũng không nỡ đuổi bà ta về. Hận và giận nhưng cũng thấy thương, Mai rối bời chẳng biết nên làm gì. Thế mới nói sống ở đời nên tu tâm để phúc đức cho con cháu đừng quá cay nghiệt có ngày lại gặp quả báo là vậy.

Related Posts: