“Nếu như những vết thương không thể tự lành được, thì hãy để thời gian bào mòn đi những vết sẹo. Và nếu như chốn cũ còn chứa những luyến tiếc và thương nhớ, thì hãy tìm cho mình một nơi thật xa, để trốn chạy những ký ức vụn vỡ.”
Ảnh minh hoạ
Chuyến xe bus rời bến.
Phong biết điểm mình bắt đầu đi và điểm cuối cùng đến, nhưng anh ta không biết được chuyện gì sẽ xảy ra trên hành trình ấy. Anh ta đã đi đến điểm cuối của chuyến xe bus 01, nhưng có một điều gì ấy hối thúc trong lòng, đã khiến Phong quay lại. Một điều gì đấy đã ở lại phía sau, vẫn nhói trong lòng từng phút giây nghĩ đến.
Xe bus vòng qua bốt Hàng Đậu, cũng là khi cơn mưa chiều ập đến. Qua ô cửa kính trên xe, có một chàng trai đang thấy xuyến xao theo từng giọt mưa. Những tiếng mưa lộp độp, va mạnh vào cửa kính, khiến Phong thấy nhớ về một điều gì đấy xa xăm.
Cho đến khi chiếc xe dừng tại điểm Hàng Cót, để đón hai vị khách lên xe. Chàng trai cố gắng cầm chiếc ô để che cho cô gái khỏi bị ướt, từng cử chỉ tỉ mỉ, cẩn thận và pha chút luống cuống. Còn cô gái đang hạnh phúc bởi có một người chở che, bảo vệ. Phong bất chợt thấy nhớ một điều gì đấy, một điều gì đấy chưa rõ ràng hiện lên.
Mưa…
Gặp mưa giữa thành phố giữa lúc đang ngồi xe bus, đối với Phong là một món quà của sự may mắn. Anh thích nhìn thành phố qua ô cửa kính, để thấy được dòng người đang hối hả chạy trốn những cơn mưa, thấy được sự huyên náo, bon chen bấy lâu đã tan biến trong ít phút. Con người không còn xô bồ, không còn giành giật nhau từng đoạn đường nhỏ để chen chúc. Khi ấy Phong lắng nghe được rõ ràng hơn được cơn mưa, từng giọt khẽ chạm và tan biến.
Tiếng bài hát trong Radio của xe bus cất lên những giai điệu đầu tiên. Phong bị cuốn hút theo, nhưng chưa thể nhận ra đó là bài hát gì… Từng tiếng, từng tiếng cất lên nhẹ nhàng khiến anh ta dần nhận ra điều gì ấy, khó diễn tả. Phong reo nhè nhẹ trong lòng, “Đúng rồi, bài hát Dòng sông lơ đãng”. Phong chẳng làm chủ được nhịp đập mỗi lúc một thêm rộn lên của trái tim mình.
Từng âm thanh dội thẳng vào lồng ngực, Phong khẽ thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế nhìn phố dưới cơn mưa chiều...
***
Giọt nước mắt đầu tiên.
Phong không nghĩ rằng, anh ta lại có thể khóc trên xe bus được. Cũng may trên xe không đông người như những giờ cao điểm nên anh ta cứ mặc kệ tất cả, thả trôi mình theo dòng cảm xúc. Anh ta nhớ về một chiều mưa giữa mùa hạ cùng Lam trên chiếc xe đạp, khi đó hai người không trốn tránh mưa bằng áo hay ô hoặc là một chỗ trú chân.
“Anh có sợ mưa không?” Lam khẽ hỏi Phong.
“Có chứ…”
“Sao anh vẫn đồng ý chở em đi dưới mưa?”
Phong quay đầu lại và nói:
“Ngốc thế… Bởi em thích mưa, nên anh có sợ sẽ vẫn chở em đi”.
Lam ngả người vào lưng của Phong, cô cười và nói.
“Anh mới là đồ ngốc ấy…”
Phong ngước mặt lên, để cho những giọt mưa khẽ táp mạnh vào khuôn mặt. Phong nghĩ, có lẽ Lam nói đúng, anh mới là kẻ ngốc.
Mỗi khi cô ấy cần anh, dù khoảng cách là bao xa đi chăng nữa, Phong cũng tới ngay có thể. Giữa đêm khuya, anh ta hốt hoảng bởi tiếng em khóc trong điện thoại. Đến khi anh biết được lý do, cô ấy sợ con gián vừa bò tới. Lúc ấy, anh ta chỉ biết cười. Rồi Phong phải chiều theo ý của Lam, chở cô ấy đi dạo mỗi khi cơn mưa chiều ập tới. Lang thang những góc phố để tìm được một quán mà cô ấy thấy ưng ý, quán phải rộng rãi, phong cảnh đẹp và bánh trái phải ngon… Anh ta không thể nhớ được hết những lần muốn từ chối, nhưng dần dà anh học cách làm quen, làm quen để thấy yêu thương cô ấy nhiều hơn.
Lam hỏi Phong hàng trăm câu hỏi và cũng là hàng trăm lần với những chủ đề quen thuộc. Liệu tình yêu có là mãi mãi… và câu hỏi nhiều nhất anh được nghe mỗi ngày, tại sao Phong lại yêu cô ấy? Dù có trả lời hay không trả lời, thì câu hỏi ấy vẫn cất lên.
Đã có một ngày anh đi tìm lý do tại sao anh yêu Lam. Thế nhưng ngày mà anh có câu trả lời lại chính là ngày mà không có cô bên cạnh. Cô thích mưa, bởi anh ghét mưa nên anh yêu cô. Một câu trả lời chẳng có tính logic, nhưng trong tình yêu thì làm sao có được sự logic. Cũng như trong tình yêu đã biến anh thành một kẻ ngốc, ngốc đến độ anh làm tất cả vì cô. Và mỗi lời hứa, anh cũng đều cố gắng thực hiện.
Ngày ra trường, Phong phải rời xa thành phố, anh tự dưng thấy sợ cái khoảng cách xa xôi… Anh bắt đầu thấy sợ cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền. Anh phải trở về nhà, liệu rằng một người như cô có chấp nhận không? Liệu rằng gia đình em có chấp nhận không? Một vài lần Phong bóng gió về chuyện ấy và Lam chưa lần nào nói khác.
“Tại sao anh không chọn ở thành phố này, nơi những góc phố với những chiều mưa.”
Anh hoang mang về câu trả lời ấy.
Càng gần ngày tốt nghiệp, gia đình anh lại giục về nhà gấp. Bố mẹ anh đã chuẩn bị sẵn đám cưới với một người bạn cùng học phổ thông với anh. Anh từ chối bằng mọi cách. Có điều, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Mỗi người có thể đọc hàng trăm cuốn sách, để được nghe những lời khuyên. Nhưng khi đối diện với câu chuyện thực tại, không phải ai cũng có thể vượt qua được. Không phải ai cũng có thể dễ dàng buông bỏ, để có một lựa chọn chính xác được.
***
Giọt nước mắt thứ hai của Phong rơi.
Anh không nghĩ việc nói lời chia tay lại khó khăn đến mức vậy, có lẽ nó còn khó khăn hơn gấp nghìn lần việc nói lời yêu. Phong không biết được rằng làm sao để giấu đi được đôi mắt vẫn còn yêu thương, để nói lời chia tay. Nhiều lần anh cố gắng cất tiếng, nhưng những tiếng đó vẫn mãi nằm nơi cổ họng.
Những ngày gần tốt nghiệp, Phong thấy cảm giác thật nặng nề mỗi khi đối diện với Lam. Có lẽ tại anh đã quá đắn đo với suy nghĩ nói lời chia tay, nên anh có cảm giác giữa hai người có một khoảng cách xa lạ, đến lạ lùng.
Trước khi Lam đi tình nguyện, anh và cô đã cùng rong ruổi khắp các con đường để kỷ niệm năm năm ngày yêu nhau. Cô vẫn nũng nịu và bướng bỉnh với giọng tinh nghịch.
“Anh sẽ hát tặng em chứ?”
“Giọng của anh thì hát được bài nào chứ? Em bỏ ý định đấy đi.”
Im lặng. Phong nghĩ Lam sẽ từ bỏ ý định điên rồ, bởi cô ấy biết anh là một kẻ không biết hát.
“Giọng anh trầm, da diết, sao anh không thử hát bài “Dòng sông lơ đãng”, bài hát mà anh hay nghe ý.”
“Thích nghe hát là một chuyện, còn hát được hay không là chuyện khác chứ?”
“Không hay em cũng nghe, chuyện gì anh cũng làm cho em được, chẳng nhẽ chuyện nhỏ nhặt này lại không”.
Phong cau mày:
“Được rồi”.
“Anh phải hứa cơ?” Lam đưa tay lên với tư thế chuẩn bị móc ngoặc, làm tin cho lời hứa khiến Phong không thể không cười. Vốn dĩ anh là một kẻ ngốc, cứ điều gì hứa với Lam, anh đều cố gắng thực hiện. Nên cô ấy tin vào những lời anh hứa.
“Bài hát ấy buồn lắm, nên anh sẽ chỉ hát vào ngày kỷ niệm mười năm yêu nhau, anh hứa.”
Cô ấy cười, đầy vui vẻ và hạnh phúc. Ấy vậy mà sau khi đi tình nguyện về, cô ấy như thay đổi thành một người khác, khiến Phong không còn nhận ra.
***
Xe bus chuẩn bị tới bến Yên Nghĩa.
Hình như Phong đã bỏ lỡ một chặng đường nào, quên xuống. Anh thẫn thờ ngồi đợi tới cuối bến. Cảm giác hụt hẫng, thẫn thờ này giống như ngày mà Lam nói chia tay.
“Mình chia tay, anh nhé”.
Dù chính Phong cũng muốn nói câu ấy, nhưng khi nghe Lam nói, anh cảm thấy như một vết cứa chạy dài khắp cơ thể, đau nhói, tê tái.
“Tại sao chứ?” Phong nói những tiếng đau khổ.
“Bởi vì gia đình em không chấp nhận anh.”
Trời mưa, Phong nhìn cô, anh muốn quay mặt đi để giấu những giọt lệ sắp chực chờ rơi.
“Còn những lời hứa, anh chưa thực hiện thì sao?”
“Đồ ngốc, đến khi này anh vẫn còn nghĩ em sẽ tin những lời hứa sao?”
Lam quay mặt bước đi, Phong nhìn theo cô cho tới khuất dạng. Không một lần cô ấy ngoảnh đầu lại nhìn. Cảm giác trong anh đau buốt thấu, đôi chân cứ nặng nề không thể bước. Mưa cứ thế táp vô mặt, nhưng anh không cảm nhận được điều gì khác, ngoài sự đau đớn mà trái tim đang đập vô thức.
***
“Nếu như những vết thương không thể tự lành được, thì hãy để thời gian bào mòn đi những vết sẹo. Và nếu như chốn cũ còn chứa những luyến tiếc và thương nhớ, thì hãy tìm cho mình một nơi thật xa, để trốn chạy những ký ức vụn vỡ.” - Lam đọc những dòng viết trong nhật ký cách đây năm năm, cô tự cười một mình, không hiểu sao mình lại có thể viết được những dòng ấy. Cô đang cố gắng dọn dẹp căn phòng, tìm những thứ cần thiết cho chuyến nghỉ dài đợt này.
“Chị đi bao lâu?”
Nhỏ Liên đã hỏi cô nhiều lần, dường như câu trả lời của Lam chưa đủ để thuyết phục nên đã gặp trực tiếp rồi, Liên vẫn hỏi cô qua facebook. Có lẽ cô cũng thấy hụt hẫng khi chưa biết được có quay lại gặp Liên hay không. Ở giữa thành phố xa lạ này, hai chị em nương tựa vào nhau, cũng là người thân duy nhất mỗi khi ốm đau, buồn vui.
“Chị sẽ quay trở lại, sớm thôi”.
Lam nhắn tin lại và vội vàng thu dọn hành lý để kịp giờ bay.
Cũng may đoạn đường ra sân bay không tắc đường, vừa kịp tới sân bay, một cơn mưa rào ập tới. Lam ngắm nhìn cơn mưa tới, cô thích Sài gòn bởi nó có những cơn mưa bất chợt đến, chợt đi… Cô có thể để nước mắt lăn dài giữa cơn mưa mà không ai biết đến. Cô có thể lang thang góc phố, ngồi nhâm nhi café và nghe những tình khúc da diết về mưa.
Mỗi khi lang thang dưới cơn mưa, Lam lại thèm cảm giác được một ai đó chở, còn cô sẽ nũng nịu ở phía sau. Nhưng sau năm năm, cô cũng quen khá nhiều chàng trai, nhưng chưa ai khiến cô thấy có cảm giác yêu.
Cô đã từng yêu một người, đã từng dại khờ tin rằng tình yêu của cô đã từng có, sẽ không bao giờ có điều gì ngăn cách để phải nói rời xa. Cô đã từng tin rằng, khi hai người yêu nhau, họ sẽ phá tan mọi khoảng cách để chọn lấy việc nắm tay nhau đi qua giông bão. Và chẳng có lý do gì có thể khiến họ phải nói chia tay, khi cả hai còn yêu.
Hà Nội là nơi đã chất chứa nhiều khúc tình ca trong trái tim của cô. Nơi ấy, có một kẻ ngốc yêu cô. Cô khẽ mỉm cười khi nghĩ về những lời hứa vẫn còn nguyên. Cô sợ rằng, nếu còn ở nơi đấy thì kẻ ngốc kia sẽ tìm đủ mọi cách để thực hiện lời hứa. Vậy nên, ở một nơi xa lạ lại là một điều hay.
Chuyến bay cất cánh, cô ngồi ngay bên cạnh một bà mẹ trẻ và đứa con. Nhìn cái cách mà người mẹ trẻ âu yếm, rồi nhìn đứa trẻ thơ cười đùa tíu tít… Cô bất giác rơi nước mắt. Để giấu đi những giọt nước mắt cô đã quay sang nhìn ra ổ cửa, nơi những đám mây vờn quanh.
Cô có phải phụ nữ hay không? Cô tự dằn vặt với câu hỏi ấy. Bởi lẽ thiên chức được làm một người mẹ cô cũng không có. Ngày mà cô đi tình nguyện vào năm cuối sinh viên, cơn đau đến dữ dội và bạn bè cô phải đưa vào bệnh viện. Cô đã thiếp đi một khoảng thời gian cho đến lúc tỉnh dậy.
“Lam tỉnh dậy rồi…” Tiếng của Hân, bạn thân của cô reo lên.
Hân vội vàng chạy đi gặp bác sĩ.
“Bác rất xin lỗi, cháu phải cắt đi buồng trứng, nếu muốn có cơ hội sống”.
Nước mắt của cô nhoè đi, mọi hình ảnh dần tan biến. Câu nói ấy cứ ám ảnh mãi không rời cô, sau nhiều năm…
Cô không dám gặp anh, trong cô dường như có điều gì ấy nhói buốt mỗi khi nghĩ tới đôi mắt ấy. Lam suy sụp, cô không nghĩ cuộc sống lại bất công với cô đến vậy. Không có con, rồi đây người ta nghĩ sao về điều ấy, một hành trang tới bến bờ hạnh phúc được xây nên bằng tình yêu. Cuối con đường là hạnh phúc bên gia đình, cô không có điều ấy.
Lam định nói với người yêu, nhưng cô nghĩ rồi anh sẽ lại khuyên cô nên chiến đấu với cuộc sống và luôn có anh ở bên. Nếu như vậy thì thực sự là một điều ích kỷ do chính cô tạo ra. Cô không muốn điều ấy.
Và cuối cùng, cô cũng đã tự trả lời được những câu hỏi ngốc nghếch mà cô hay hỏi anh. Đôi khi không phải lời chia tay nói ra khi họ không còn yêu nhau, mà lời chia tay được nói khi họ còn yêu nhau quá nhiều. Cô chọn rời thành phố, đến một nơi xa lạ cho vết thương được thời gian tự bào mòn.
Cô nghe thấy tiếng mưa ở đâu đấy, tiếng mưa của một thời xa vắng. Cô bất giác thấy thèm âm thanh cất lên từ chiếc Radio cũ mèm, một giai điệu thổn thức, đung đưa từng nhịp đập của trái tim.
***
Hai người đàn ông ngồi lặng thinh trong góc quán café Đợi. Đôi khi họ có nhiều chuyện để nói không ngừng và đôi khi cũng bởi họ có quá nhiều chuyện, nên chọn cách im lặng.
“Thực sự tao không thể hiểu được câu chuyện của mày và Lam. Nó quá khó hiểu và ngu ngốc.”
Tuấn lên tiếng đầu tiên.
“Có những chuyện trong cuộc sống này vốn dĩ đã khó hiểu. Mỗi con người đều có những chuyện riêng mà chính họ đều cất giấu một nỗi nhớ sâu thẳm.”
Phong thanh minh cho cậu bạn thân, hai người họ đã chơi thân với nhau từ phổ thông cho tới đại học. Dù bây giờ khoảng cách đã khá xa nhau, nhưng Phong vẫn thường ghé thăm quán café của Tuấn. Ngồi đó hàng giờ để luyên thuyên câu chuyện với Tuấn, cũng có khi chỉ để ngồi nhâm nhi café trong sự im lặng.
“Mày cần tao giúp điều gì. Chưa khi nào mày nhờ tao bất cứ việc gì… và tao cũng không thể nghĩ sẽ giúp mày được việc gì đâu.” Tuấn cười và nói với Phong.
“Tao nhờ mày rủ Lam tới quán uống cafe và cho tao mượn góc phòng kia, để ngồi đấy...”
“Mày điên à mày… Chuyện gì qua thì cho qua luôn đi, níu kéo làm gì. Đôi khi buông bỏ bớt sẽ an yên và tìm thấy hạnh phúc đấy.”
Tuấn cắt lời Phong và nói bằng giọng bực tức, suốt những tháng ngày Phong yêu Lam, Tuấn đều chứng kiến. Và cậu ta cũng không thể hiểu được sao hai người họ đã rời xa nhau, còn luyến tiếc điều gì.
Nhìn Phong ủ rũ, im lặng… Tuấn đành dịu giọng.
“Lam đã ở trong miền Nam xa xôi, còn mày cũng đã ổn định với công việc ở quê. Hai người bây giờ đã khác, đều trưởng thành, còn luyến tiếc quá khứ làm gì nữa. Tao xin lỗi không thể giúp được mày.”
Phong nhìn vào khoảng không vô định và cất lên những tiếng khó khăn.
“Cô ấy đã về… Mày nghĩ cho tao lý do để mời cô ấy tới đây được không?”
Tuấn thở dài:
“Được rồi… tao cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà mày biết. Đừng nói với tao mày vẫn theo dõi mạng xã hội của cô ấy. Tao đã nói bao nhiêu lần, còn làm vậy thì mày sẽ mãi mãi đau khổ thôi.”
“Còn những lời hứa… và quan trọng tao muốn gặp cô ấy một lần để thoát khỏi nỗi nhớ, quên đi tất cả.”
Tuấn cười, cậu ta không thể hiểu được người bạn đang ngồi đối diện.
“Tao không chắc chắn sẽ giúp được mày, bởi cô ấy biết tao là bạn mày và cũng có thể cô ấy đã quên hết chuyện cũ...”
Phong vẫn buồn rầu nhìn vào khoảng không vô định, khiến Tuấn chẳng muốn nói gì thêm nhiều.
“Được rồi… tao sẽ giúp mày.”
***
Quán café Đợi, 10 giờ 07 phút.
Lam băn khoăn về việc có đến gặp Tuấn hay không? Tự dưng một người bạn, đúng hơn là bạn của người yêu cũ mời đến uống café, thì chắc hẳn sẽ có vấn đề. Cô muốn quên đi tất cả, không để những vết thương giày vò nữa. Nhưng không hiểu sao cô đã đến quán, để gặp Tuấn. Đúng hơn, cô muốn gặp muốn người đã từng đam mê với công việc pha chế và ước mơ đến cháy bỏng, mở một quán café.
Từng giọt café rơi, Lam hồi hộp chờ đợi Tuấn sẽ nhắc đến Phong. Nhưng cả buổi nói chuyện Tuấn không hề nhắc tới Phong, như thể hai người họ chưa từng quen biết. Vậy là mọi lý do nghĩ ra để lảng tránh nếu như Tuấn nhắc về Phong đều không xảy ra. Cô tự cười một mình, bởi thấy mình hoang tưởng quá. Tuấn vẫn vậy, luôn nhiệt huyết trong việc nhắc tới café và những triết lý đi kèm. Cậu ta dự định sẽ mở một quán café ở Sài Gòn và nhờ cô tư vấn.
Khi ly café đã cạn được một nửa, tiếng nhạc trong quán bất giác phá tan không gian tĩnh lặng. Lam nghe thấy tiếng guitar đang dạo đầu một bài nhạc rất quen, mà cô chưa thể nhớ tên. Hai người đang nói chuyện bị cuốn vào tiếng nhạc. Tuấn thì đang không hiểu Phong, một thằng ngoại đạo về âm nhạc lại có thể chơi guitar. Một thằng mà cậu ta đã quen lại có thể hát và chơi nhạc.
Hai người, hai tâm trạng khác nhau. Nhưng giống nhau là chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
“Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng
Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng
Nỗi đau ta nhận riêng mình”
Lam run rẩy, Phong đang hát, một thoáng ý nghĩ trong đầu của cô.
“Ai đang hát đấy Tuấn?”
Tuấn lắc đầu:
“Tiếng radio thôi, mình hay nghe bài này”
Cô chưa thể tin đây là tiếng nhạc radio, bởi bài hát này cô đã nghe nhiều ca sĩ hát. Nên tất nhiên lời giải thích của Tuấn khiến cô không thể tin. Và rõ ràng đây là một người đang hát live.
“Bạn đổi bài hát khác được không?”
Tuấn lắc đầu.
Lam nhìn xung quanh để tìm nơi phát ra tiếng nhạc. Khi phát hiện ra âm thanh được phát phía sau cánh cửa đóng kín, Lam bước tới và nói với Tuấn.
“Mình có thể vào đây chứ?”
Tuấn lắc đầu.
“Tại sao?” Lam nhìn Tuấn bằng ánh mắt van lơn.
Tuấn đã hứa với Phong, phải bằng mọi cách ngăn Lam mở cánh cửa. Nên dù rất muốn mở ra, nhưng Tuấn không còn cách nào khác.
Tiếng nhạc vẫn cất lên đều đều, tuy không chuyên nghiệp, nhưng Tuấn thấy nó da diết và hình như những tiếng ấy thổn thức như thể người hát đang khóc. Tuấn nhìn Lam, từng giọt mồ hôi bắt đầu rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy, toàn thân như thể đang run rẩy…và hình như Lam đã khóc.
Tuấn mở khoá, nhưng cậu không mở cánh cửa.
Lam đặt tay nên cánh cửa, nhưng cô chưa vội mở. Cô nghĩ tới vết thương lòng, sẽ ra sao nếu như đấy là Phong? Và cô sẽ làm gì tiếp theo? Nếu là anh ta, mọi sự chạy trốn của cô bấy lâu, có phải vô ích. Cô sẽ đối diện ra sao.
Những suy nghĩ ấy cứ vẩn vơ quanh đầu Lam. Khiến cô quay lại chỗ ngồi, để thưởng thức tiếng nhạc. Giờ thì cô đã hiểu, đã tự trả lời được câu hỏi mà cô hay hỏi Phong. Liệu rằng khi hai người còn yêu nhau, họ có phải nói lời chia tay không?
Khoảng cách bao xa thì mới hàn gắn được vết thương lòng, không phải cứ đi thật xa mới có thể quên được nhau. Mà ngay khi này, cô mới thấu hiểu được hết lời bài hát.
“Một sớm kia xuôi theo dòng em đến
Cớ sao anh chẳng đứng chờ.”
Khi hát xong những lời cuối cùng của bài hát, Phong mới đưa tay lau những dòng nước mắt. Anh ngồi đó thật lâu trong im lặng, đợi chờ cánh cửa kia mở ra…
Còn Tuấn, cậu ta đang không hiểu được chuyện gì đang diễn ra trong quán café của mình. Và càng không thể hiệu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với tình yêu của họ. Hay chăng tình yêu chỉ là sự đau khổ mà hai người dành cho nhau. Cậu lắc đầu với những ý nghĩ vừa thoáng qua của mình.
Kết thúc bản nhạc, Tuấn nhìn Lam, cô ấy đang cười, một nụ cười khó hiểu.
“Chào bạn, hẹn gặp lại bạn ở Sài Gòn nhé.”
Lam cố gắng nói một cách tự nhiên nhất, để Tuấn không nhận ra giọng nói đang chực chờ muốn khóc.
Cô rời quán và không thể nhớ Tuấn đã nói gì, khi chiếc khẩu trang được bịt kín, kính dâm được đeo lên, cô bắt đầu khóc.
Trong căn phòng, Phong đang lau những giọt nước mắt cuối cùng. Anh đang lấy hết sức bình tĩnh để bước ra khỏi căn phòng. Bất ngờ tiếng cánh cửa mở ra, khoảnh khắc khi tiếng cánh cửa kêu, tim anh đập loạn nhịp, như muốn nhảy sổ ra ngoài…
“Ra đi, cô ấy về rồi.” Tiếng của Tuấn cất lên.
Phong bước ra ngoài, anh nở một nụ cười thật tươi đáp lời Tuấn.