Tức giận đánh đuổi thằng bé ăn mày đi vì dám ăn đồ ăn sáng của bé Chíp để rồi ngay ngày hôm sau phải hối hận tột độ vì việc làm ấy khi người lạ này tìm đến nhà.
Hà đánh đuổi thằng bé ăn xin đó đi để rồi… (ảnh minh họa)
Mấy hôm nay thấy con Chíp cứ gói đồ ăn sáng vào túi đòi mang đến lớp ăn chứ không chịu ăn ở nhà Hà thấy lạ. Nhưng vì cũng bận đi làm nên cô kệ con bé, nào ngờ 1 hôm đang thấy con bé để quên hộp bút ở nhà Hà đành lái xe cầm đến trường cho nó thì bắt gặp con bé đang đưa phần ăn sáng của mình cho thằng bé ăn mày rách rưới, bẩn thỉu bên đường.
- Cậu ăn đi này, hôm nay mẹ tớ làm bánh mì với trứng ốp la ngon lắm. Tớ cầm cho cậu nhiều lắm luôn. Đây tớ có 5 ngàn cậu cầm lấy mà tối mua bánh mì ăn.
- Thôi tớ không lấy đâu, hôm nao cậu cũng may đồ ăn sáng cho tớ, tớ ngại lắm. Cậu tốt với tớ quá.
- Thôi cậu ăn đi, tớ đi học đây.
Thấy con bé nhịn ăn nhường phần ăn sáng cho thằng bé ăn mày kia Hà điên lắm. Cô xuống xe chạy tới chỗ 2 đứa giằng lấy phần đồ ăn kia mà đạp thằng bé ăn xin ngã dúi dụi xuống quát lớn.
- Ai cho mày ăn đồ của con tao?? Loại đầu đường xó chợ như mày không được đến gần con tao, đồ giẻ rách mà không biết thân biết phận à?? Từ nay tao cấm mày tới gần con bé nữa.
Ai cho mày ăn đồ của con tao?? (ảnh minh họa)
- Mẹ… sao mẹ đánh bạn ấy như vậy?? Bạn ấy là bạn thân của con đấy.
- Thân gì, nó đang tiếp cận để lợi dụng con đấy. Từ giờ mẹ sẽ đưa con đi học, không đi bộ đi nữa. Còn mày cút khỏi chỗ này, đừng để tao gặp lại mày nữa.
Điên quá Hà cứ thế túm tóc thằng bé ăn mày tới nó tới tấp đến mức đau quá nó ngất lịm đi. Thấy bạn như thế bé Chíp cứ khóc còn Hà thì bắt nó lên xe đi tới trường bằng được mà dặn dò con gái.
- Đừng có chơi với mấy đứa ăn mày thấp hèn như thế con ạ, chúng nó đều là người xấu hết đấy.
- Mẹ nói không đúng, cậu ấy là người tốt, cậu ấy không xấu như những gì mẹ nói.
- Ơ con bé này, mày dám cãi mẹ sao?? Từ giờ trở đi ăn sáng ở nhà, mẹ sẽ đưa đón con đi học.
Bé Chíp không cãi mẹ nữa mà cứ khóc thút thít. Bực con không biết chọn bạn mà chơi Hà điên lắm. Tối hôm đó, cô phạt con bé không được ăn cơm ngồi viết bản kiểm điểm nhưng con bé cứ ì ra nhất định không chịu viết khiến Hà lại điên hơn nữa.
Sáng hôm sau vừa dắt xe ra cửa đi làm thì bất ngờ có 1 chiếc ô tô xịn đậu trước cổng nhà cô. Bước xuống xe là 1 người đàn ông rất phong độ, trí thức vội đến chỗ mẹ con Hà đưa cho cái bọc đen này và bảo.
- Chào chị, tôi là người hôm nọ đâm xe vào con gái chị đây. Hôm đó tôi vội quá không đưa cháu đến viện được, may quá cháu không sao?? Hôm nay tôi có chút tiền đền bù và xin lỗi mong chị nhận cho ạ.
- Con gái tôi có làm sao đâu. Nó vẫn ổn mà, anh có nhầm người không vậy??
- Đúng mà, tôi thấy quyển vở của con bé văng ra đường ghi nhãn vở và tôi đã tìm đến trường để hỏi địa chỉ nhà chị.
- Có phải hôm nọ con bị chú này đâm không Chíp??
- Dạ, phải ạ.
- Thế sao con không nói gì với mẹ, con có việc gì không, có đau ở đâu không??
- Dạ không ạ. Chính bạn ăn mày hôm qua mẹ đánh cậu ấy đã cứu con. Vì lao vào cứu con mà cậu ấy bị gãy chân nằm 1 chỗ. Vậy mà mẹ còn đánh đuổi cậu ấy đi.
- Sao cơ, hôm đó cậu bé ăn mày đã cứu cháu sao?? Cháu có thể chỉ chú chỗ cậu bé đó ở không, chú muốn đến đưa cậu bé đó đi viện.
- Vâng, nhưng giờ cậu ấy ở đâu cháu cũng không biết nữa. Mẹ cháu đuổi cậu ấy đi rồi.
- Ôi không, thằng bé ăn mày hôm qua đã cứu con tôi thoát chết ư??
- Vâng, con nói rồi cậu ấy không phải là người xấu.
- Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con. Con biết thằng bé đó giờ ở đâu không, mẹ muốn xin lỗi và cảm ơn nó.
- Không ạ.
Ân hận vì đã đánh đuổi ân nhân cứu mạng con gái mình Hà cố gắng lùng sục khắp thành phố để tìm thằng bé ăn mày đó nhưng không được. Giờ mỗi ngày trôi qua cô cảm thấy tự trách bản thân mình hơn, vì sự phân biệt giàu nghèo, khinh người để giờ đây Hà mới ngộ ra 1 điều rằng những người ăn xin hộ nghèo nhưng không bao giờ bán đi nhân phẩm, danh dự của mình còn Hà thì sao??