2/5/17

Đã từng là anh và bây giờ là anh ấy

Cô thích mưa, anh biết, cô như một cơn mưa rào khiến anh vội vã, khiến anh say sưa rồi khiến anh hụt hẫng, sau cơn mưa cô hoàn toàn tan biến. Nắng ấm áp, cầu vồng lung linh, nhưng anh vẫn nhớ mưa cồn cào da diết.


Ảnh minh hoạ
Ảnh minh hoạ

Anh đã chẳng còn nhớ gì về quá khứ về kỉ niệm và những thứ mang tên cô. Cô biết anh gặp chuyện, anh ở một bệnh cô từng làm, có vài lần cô ghé qua cũng chỉ để nhìn để thấy anh tốt hơn, bác sĩ có cho cô biết về tình trạng của anh, nó ổn chỉ có điều anh chẳng còn nhớ gì về cô. Vậy cũng tốt, cô đã từng rất mong điều đó, nhưng mà cô không nghĩ là bản thân lại đau như vậy...
Cũng đã 5 năm, mọi thứ đã cũ, tình yêu của cô cũng đã cũ, tất cả đã quá hao mòn, vậy mà người ta vẫn cứ hư hao vì những năm tháng thanh xuân chẳng thể trở về. Anh vội vàng với những yêu thương mới, cô cố gắng sống tốt hơn và vẫn luôn kiên định với ước mơ của mình. 5 năm mọi thứ với cô cũng đã khác, có công việc mình mơ, chăm sóc những bệnh nhân cô yêu quý. Cô đã trưởng thành hơn rất nhiều. Còn anh nếu không gặp tai nạn đó chắc cũng sắp trở thành 1 bác sĩ rồi, cô ấy cũng là một bác sĩ.
Cô ấy yêu anh. Cô biết những thứ mình đánh rơi, những lỗi lầm phạm phải đều nhờ cô ấy sửa chữa thay cô, có thể những bù đắp không vừa vặn với nỗi đau cô mang lại nhưng hạnh phúc đó ngoài sự mong đợi, khiến cô không còn có thể quay về được nữa. Anh với cô ấy rất hợp, dù không còn liên lạc cô vẫn thường xuyên biết về họ, biết về những hạnh phúc dư thừa với cô.
***
Cô ghen vì những người con gái bên cạnh anh, cô khó chịu bực tức khi anh lúc nào cũng rất đỗi dịu dàng, cô biết trong lòng anh chỉ có cô, nhưng cô vẫn giận, vẫn hờn. Cô đòi chia tay và anh cũng đồng ý, mọi chuyện nhanh như một cơn gió khiến cho những nông nổi trong cô không kịp trưởng thành, lòng tự trọng của một đứa trẻ cái tôi quá lớn và như thế cô với anh rời xa dù trong lòng còn rất nhiều gánh nặng yêu thương, những dư âm của sự ấm áp ngày đó có lẽ 5 năm qua với cô vẫn còn vẹn nguyên như vậy. Cô vẫn sống và trở thành 1 điều dưỡng tốt, anh vẫn miệt mài làm bác sĩ ân cần, anh và cô vẫn sống vẫn đam mê và nhiệt thành như thế như chưa từng có nỗi đau khiến cô ướt gối mỗi đêm, còn anh vẫn lặng lẽ nhớ cô mỗi khi mưa về.

<iframe "="" height="90" frameborder="0" width="805">

Cô thích mưa, anh biết, cô như một cơn mưa rào khiến anh vội vã, khiến anh say sưa rồi khiến anh hụt hẫng, sau cơn mưa cô hoàn toàn tan biến. Nắng ấm áp, cầu vồng lung linh, nhưng anh vẫn nhớ mưa cồn cào da diết.
Cô đi làm ở một vài bệnh viện trong thành phố, cô vẫn chưa nỡ rời xa anh như thế. Cô đến bệnh viện 2 người từng ước mơ, nhìn ngắm nó rất nhiều lần, cô hoàn toàn có cơ hội nhưng cô không muốn thử, cô sợ đối diện sợ những yêu thương có ngày trở về sẽ làm cô đau đớn. Rất rất nhiều lần cô tới nhưng rồi cô vẫn quyết định rời đi. Từ lúc chia tay đến giờ 2 người cũng chưa lần nào gặp lại nhau. Cô đã từng nghĩ 2 người vẫn có thể là bạn như lời hứa lúc mới nhận lời yêu nhau, nhưng không phải, càng đến gần thì càng khó quên, dường như không thể xem đó là bạn được chỉ muốn được quên đi thật mau thật nhanh thôi. Có vài lần anh gọi điện cho cô, tâm sự vào chuyện cỏn con mà anh lại bận tâm trong lòng, cô lại thấy trái tim mình đau đến lạ, rất muốn vỗ về rất muốn là chỗ dựa. Cô bây giờ với anh chỉ có thể lắng nghe qua điện thoại hoàn toàn không có một năng lực nào khác, cô thấy mình yếu đuối đến lạ.
Anh gọi cho cô, bảo đã có người mới. Thì cũng phải thôi, anh hoàn toàn có thể. Tuy nhiên với cô, cô cảm giác như thế giới bấy lâu nay cô sống hoàn toàn thay đổi nó đã thay đổi chủ nhân trong tích tắc đồng hồ. Cô biết cô ấy, họ từng đi cùng nhau, vài câu chuyện. Cô ấy cũng học bác sỹ, thông minh, xinh đẹp. Cô ấy tinh tế chứ không trẻ con như cô. Và cô cũng biết cô ấy có tình cảm với anh từ lâu rồi.

Chẳng có gì đáng nói về một chuyện tình đã bị người ta lãng quên, bạn bè cô quên anh, bạn bè anh không còn nhắc tới cô, ai cũng tất bật với cuộc sống hối hả chẳng còn nhớ những thứ đã cũ kỹ. Nhưng trái tim cô vẫn luôn như thế, vẫn luôn trân trọng và giữ gìn, vẫn luôn tinh khôi như lúc cô còn thuộc về anh.

Đã qua rất lâu, lâu đến nỗi cô cảm tưởng cô đã không còn nhớ đến người con trai đó có nét cười như thế nào nữa. Vậy mà anh bảo anh còn yêu cô, anh còn nhớ cô, anh nói về những ngày tháng cô ra đi, anh hối hận vì khi đó đồng ý cô chia tay. Cô cảm thấy mình thật tồi tệ biết bao, vậy mà hàng ngày cô cứ mất dần ý thức về anh về sự tồn tại của anh ở nơi nào đó.
Cô cứ nghĩ anh và cô ấy đã chia tay, nhưng không phải. Có lẽ họ cãi nhau, cô vẫn thấy họ bên nhau thật vui vẻ, mẹ anh cũng biết về cô ấy, bạn bè thì rất quan tâm. Nhưng cô vẫn muốn tin điều anh nói là sự thật, tin những ngày tháng anh cô đơn vì không có cô.
Hình như cô còn yêu anh, nhưng cô không đủ dũng cảm để làm thêm một người tổn thương nữa. Cô vẫn muốn rất muốn trở về, muốn bù đắp những yêu thương, nhưng liệu cô có quá ích kỷ.
“Anh yêu cô ấy à?” - Cô hỏi.
“Anh yêu em.” - Anh trả lời cô sau 1 chút do dự.
“Anh có thể lựa chọn em mà?” - Cô gay gắt.
“Nhưng anh không muốn làm cô ấy tổn thương?” - Anh nổi nóng với cô.
“Em hiểu.” - Cô nhẹ nhàng.
“Anh xin lỗi, anh hi vọng em có thể tìm được hạnh phúc cho mình, gặp dược 1 người đàn ông tốt hơn anh, yêu em hơn anh.”
“Um.”

Những lời nói thật chua chát, thật đau đớn, nó phũ phàng đến nỗi rất rất nhiều năm trôi qua cô vẫn không thể nào quên nỗi sự đau đớn, day dứt và cả những thất vọng tràn trề về người đàn ông cô từng yêu rất sâu sắc.
Anh bảo muốn gặp cô lần cuối. Họ gặp nhau ở một thành phố xinh đẹp. Cô biết có rất nhiều thứ trên đời này có thể đã thay đổi từ khi anh và cô không còn ở bên cạnh nhau nữa. Nhưng mà trái tim cô vẫn chưa ngừng rung động khi đối diện người con trai đó. Cô vẫn không thể bình tĩnh, không thể sắc sảo, không thể bớt đi yêu thương. Họ hẹn hò, họ lại bên nhau, cô hạnh phúc, nhưng cô biết là cô đã sai. Nhưng cô chấp nhận, cô chỉ muốn kéo dài, càng lâu càng có thể. Cô biết rất thiệt thòi cho mình, rất đau khổ cho anh, rất tội lỗi cho cô ấy nhưng mà cô chấp nhận bị trừng phạt để được có thể ở bên cạnh một chút nữa.
***

Cô vẫn miệt mài với những bệnh nhân cô yêu quý, có lẽ là tuổi trẻ, là nhiệt huyết cùng những đam mê. Cô yêu nơi đây, yêu những ngày tháng thức khuya dậy sớm, yêu những câu chuyện mà những bệnh nhân chia sẽ với cô mỗi ngày, yêu luôn cả nghị lực sống mạnh mẽ kiên cường, có những người đồng nghiệp vui tính nhiệt tình và cô yêu nơi này bởi vì thành phố này luôn có anh. Nó khiến cô hi vọng, khiến cô vui và khiến cô muốn tiếp tục. Dù cho xã hội ngoài kia có bất công đến cỡ nào, có ai đó đang đấu tranh để dành lấy sự sống sự công bằng thì cô vẫn có thể để ngoài tai mà vẫn tự do hạnh phúc, cô không quan tâm, không bận tâm chút nào.
Anh vẫn đi học, vẫn tiếp tục với lý tưởng, với ước mơ với bạn bè và có lẽ với cả tình yêu của cô ấy. Chẳng vui vẻ gì khi làm người thứ 3, hơn nữa lại là một kẻ sống lý trí như cô, một cô gái truyền thống có những nguyên tắc cho riêng mình. Nhưng mà anh bảo "em không phải là người thứ 3, em là người anh chọn". Cô chẳng thuyết phục nổi bản thân, có những kẻ biết mình đi sai vẫn muốn tiếp tục đi như cô quả thực rất đáng trách.
"Ngày mai cô ấy tốt nghiệp, anh sẽ nói chia tay." Anh nói
“Cô ấy sẽ rất đau lòng.” Cô tiếp tục.
“Anh không muốn tiếp tục lừa dối cô ấy, như thế sẽ đau lòng hơn.”
“Ừ, em nghe aanh, nên làm thế nào có lẽ anh hiểu cô ấy hơn em, cô ấy cần anh cứ ở bên cô ấy, không cần vội trở về.”
“Ừ, thật sự tổn thương em rồi.”
“Em không sao, em lo cho cô ấy nhiều hơn, chúng ta quả thật tổn thương cô ấy quá sâu sắc.”
“Là anh đã sai.”
“Không sao, em sai cùng anh.”
Hơn một tuần anh không gọi cho cô, cũng không biết mọi chuyện thế nào, cô cũng tự trấn an mình, họ cần thời gian. Vài ngày sau đó anh liên lạc, anh đang ở bệnh viện cùng cô ấy, cô ấy nhập viện. Cô lo lắng, vội vội vàng... Cô ấy bị sốt, không chịu ăn uống, suy nhược cơ thể. Nhìn rất đau lòng. Ba mẹ cô ấy có cả anh nữa họ đều lo lắng. Anh có vẻ mệt mỏi, tiều tụy hơn rất nhiều, gương mặt tinh nghịch hay trêu chọc cô bây giờ đã thành trầm tư hơn. Cô mua ít đồ ăn cho 2 người, bảo anh giữ gìn sức khỏe chăm sóc cho cô ấy.
“Chờ anh.”
“Uk.”
“Cô ấy không chịu nổi.”
“Em hiểu. Lúc đầu là em đã sai.”
“Anh yêu em.”
Có lẽ mọi thứ đã không còn khó khăn, cho dù tường thành trong lòng cô có xây cao đến đâu thì cũng vì câu nói này mà hoàn toàn đỗ vỡ. Sau lần đó, anh vẫn đến tìm cô, vẫn mệt mỏi, vẫn rất lo lắng.
Có đôi khi tình yêu cũng không phải đơn thuần chỉ là tình yêu, đó còn là tình thân tình thương và rất rất nhiều thứ khác. Mẹ cô bảo: “Yêu ai đâu có phải là lấy được người đó đâu con”, cô vẫn không tin cho đến hôm nay. Cô yêu anh, nhưng lại để tình yêu của mình khiến anh mệt mỏi nhiều như vậy, cô chỉ cho anh tình yêu hoàn toàn không có gì khác. Nhiều khi cô nghĩ cô chỉ phù hợp để làm người thứ 3 chăng, âm thầm yêu anh giống như 3 năm vừa qua, không đòi hỏi, không phô trương cũng không tham lam danh phận, cũng không khiến anh phải khó xử như bây giờ.

Cô ấy gọi điện cho cô muốn gặp cô. Cô hơi khó xử, cảm giác giống như mọi tội lỗi sắp được đưa ra ánh sáng vậy.
“Chị muốn ở bên cạnh anh ấy, sao lúc đó đòi chia tay anh?” - Cô ấy nói.
“Uk, là lúc đó chị đã sai, đã tưởng rằng chị có thể từ bỏ.”

“Em đã cố gắng, cố gắng để khiến anh ấy chấp nhận mình, em đã yêu anh ấy từ rất lâu, đã cố gắng sữa chữa mọi lỗi lầm do chị gây ra, đã cố gắng bù đắp, em cứ tưởng... Tại sao chị lại trở về, tại sao lại độc ác như vậy? Anh ấy yêu chị, em biết. Không ai có thể thay thế, nhưng em đã nghĩ mình có thể, chỉ cần chị ra đi, em có thể, đừng trở về, làm ơn đừng trở về, em hứa sẽ yêu anh hơn chị, hứa sẽ làm anh ấy hạnh phúc hơn chị.”

Cô không biết nói gì, cũng chưa bao giờ cảm nhận có người đau đớn vì sự tồn tại của mình như vậy.
“Không có anh ấy, em thực sự không sống nổi. 3 năm qua chị vẫn sống tốt đó thôi, làm ơn đi.”
“Có thể mạnh mẽ hơn được không?” - Cô nói.
“Anh ấy bảo muốn chia tay, bảo rằng muốn ở bên cạnh chị, anh ấy đã sai, anh ấy chỉ yêu em vì luc đó muốn quên chị, anh ấy xin lỗi.” - Cô ấy khóc.
“Em không thể chấp nhận được, em muốn điên, tại sao lại đối xử với em như vậy? - Nước mắt cô ấy cứ thế chảy dài ra.
Cô thấy đau, thấy có lỗi, thấy xót xa, cô im lặng, muốn ôm, muốn vỗ về nhưng thấy mình không đủ tư cách.
“Em sẽ không tha thứ cho 2 người.” - Cô ấy nói rồi rời đi.
Cô đã hứa với anh cho dù thế nào cũng sẽ ở bên cạnh anh, không được rời xa anh lần nào nữa,cho dù khó khăn thế nào 2 người cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Cô đã quá tồi tệ, vì tình yêu của mình mà tước đoạt hạnh phúc của người khác, quá ích kỷ, quá xấu hổ. Cô ấy tự tử, đã nhập cấp cứu, những người ở bệnh viện nói cho cô biết.
Nhìn gương mặt trắng bệch, cổ tay băng bó cẩn thẩn, anh nắm tay cô ấy trên giường bệnh vẻ mặt đau khổ chỉ biết nói xin lỗi. Từ lúc đó cô biết mình đã sai, đã quá cố chấp với tình yêu này rồi. Yêu mà ai cũng đau khổ như vậy thì yêu làm gì... Cô bước ra cổng bệnh viện gặp cô bạn thân cùng mẹ cô ấy, họ muốn cô buông tha cho anh, muốn cô trả cô ấy trở về. Cô chỉ biết im lặng.
Cô đã suy nghĩ, rất lâu, vẫn gặp anh, nhưng thưa dần. Cô có một lời đề nghị về việc chuyển công tác. Cũng là nơi cô làm, họ cần một người tình nguyện đi ra đảo chăm sóc những ngư dân và lính ở đó, không ở trong thành phố nó cách nơi cô ở chừng 300 cây số. Có lẽ là định mệnh, sự lựa chọn này cô đã sớm biết kết quả, vẫn cứ cố chấp để nhiều người đau khổ. Cô bắt đầu vậy cũng nên là người kết thúc.

Anh với cô ấy có vẻ cũng đang hạnh phúc, cô ấy đã trở thành một bác sĩ trong bệnh viện cô và anh từng ước mơ, nhìn cũng rất xinh đẹp giỏi giang. Anh nhìn có vẻ cũng trưởng thành hơn, không áo sơ mi quần tây thư sinh như hồi trước, cũng không còn là anh của cô từ lâu rồi mà, anh với cô ấy có vẻ quá đẹp đôi, quả thực quyết định rời đi của cô lúc đó là rất đúng, đúng đến nỗi chỉ một mình cô ra đi, một mình cô hoài nghi về những ngày tháng đau khổ của anh khi cô ra đi không 1 lời từ biệt, vậy đó. Những ngày tháng cô cố gắng để tìm bình yên, tìm lại cô, tìm lại anh trông những đêm mơ giật mình thức giấc, gối đã ướt đẫm, những đêm không thể ngủ nỗi 1 mình giữa bờ biển nhớ anh da diết.
***

Cô đã đến nơi đó, gió mát hòa với sóng biển, nơi đây làm lòng cô bình yên, bởi cô yêu biển, yêu màu xanh lẫn cát trắng, yêu cả rặng phi lao lúc hoàng hôn buông xuống, cuộc sống êm đềm khiến con người ta bớt đau đớn, dằn vặt. Cô bất ngờ gặp anh lính trẻ, là bạn từ hồi cấp 3 đã lâu quá không liên lạc. Vẫn là một chàng trai hiền hòa trầm tính, vài câu chuyện hài hước về biển, về thời học trò, anh ấy có vẻ trưởng thành hơn nhiều, và đến tận lâu sau này nghĩ lại cô mới giật mình nhận ra, có lẽ mỗi bước cô đi, mỗi người cô gặp trong cuộc đời đều là định mệnh, cô mãi mãi không thể chối bỏ bất kỳ một ai.
Cô đã dần quen với cuộc sống nơi đây, cô chăm sóc những người già, những ngư dân đi biển bị thương, những anh lính hải quân trở bệnh, có rất nhiều người dân ở đây cần cô giúp đỡ. Ở đây cô làm được nhiều thứ hơn là chuyên môn của cô từng học, cô gặp rất nhiều bệnh mới, cũng tự tay chăm sóc mọi bệnh nhân, không từ chối, cũng không cần đúng chuyên môn, chỉ cần cô có thể, họ cần cô. Chỉ trong thời gian ngắn cô đã hòa nhập với cuộc sống ở đây, cô biết hết các hộ gia đình, biết tất cả những đứa nhỏ, biết cả ước mơ to lớn của chúng, lúc rảnh rỗi cô dạy chúng học, kể cho chúng nghe thế giới nhiều màu sắc ngoài kia mà chúng chưa từng được thấy, chúng quấn lấy cô ríu rít như bầy chim non.
Cô thích trồng cây, cả loài hoa mà cô thích, đã có rất nhiều khóm hoa ở nơi đây từ lúc cô đến. Cô thích ngắm chúng mỗi sớm mai thức dậy vươn mình đón bình minh, thích ngắm những cây xương rồng gai gốc kiên cường nở hoa nơi sa mạc... Cô thích sức sống kiên cường nơi loài hoa này, cũng giống người dân ở đây mộc mạc giản dị, thuần khiết như đại dương.
Cô làm trong trạm xá nhỏ, cũng ở 1 căn phòng nhỏ trong dãy kí túc gần đó, rất thuận tiện. Cô có vài người bạn, họ cũng là bác sĩ điều dưỡng thích công việc tình nguyện, cũng yêu biển hoặc là ai cũng có một nỗi niềm nào đó riêng tư nên mới chọn cách tới đây trốn tránh tất cả tìm nơi bình yên cho mình chăng, cô không hỏi, cũng không muốn nói ra câu chuyện của mình. Anh ấy thỉnh thoảng cúng tới thăm cô, đem cho cô vài món quà từ biển, vài vỏ ốc xinh xinh, vài rặng san hô nho nhỏ. anh ấy cùng cô làm giàn cho cây mướp, anh ấy cũng thích những khóm hoa do cô trồng. Anh ấy thỉnh thoảng dạy cho lũ nhỏ hát, cũng hay hát cho cô nghe, anh ấy hát rất hay. Ba cô cũng hát rất hay, ở cạnh anh ấy cô cảm nhận có 1 tình yêu rất bình yên, giống như tình cảm ấm áp tin tưởng mà cô dành cho gia đình của mình vậy.
Anh ấy kể cho cô nghe về lần đầu tiên gặp cô ở trường cấp 3, về 1 cô gái đáng yêu trẻ con anh ấy từng biết, cô bây giờ mang nhiều ưu tư hơn hồi đó rất nhiều, đôi mắt dịu dàng hơn nhưng lại có nhiều nét buồn hơn. Cô chỉ biết ngẩn người nghe anh ấy kể về mình, kể về những chuyện bản thân cô cũng không còn nhớ rõ nó có từng xảy ra, vậy mà anh nói giống như là kỉ niệm của riêng anh đã được cất giấu rất kĩ càng. Thỉnh thoảng cô cũng kể cho anh ấy nghe về gia đình cô, về cuộc sống sau khi ra trường nhưng riêng về anh thì không. Anh ấy cũng kể cho cô nghe về vài mối tình trẻ con của anh ấy, thấy yêu xa thiệt thòi anh âý cũng để cho những người con gái đó có tự do, rồi một mình với biển với nơi đây.

<iframe "="" height="90" frameborder="0" width="805">

Cũng đã gần 2 năm cô tới đây, mọi thứ đã ổn định cô cũng không có ý định rời đi, thỉnh thoảng cô cũng trở về thăm gia đình thăm bạn bè đồng nghiệp cũ gửi cho họ ít hương vị của biển, cô vẫn ghé thăm anh, tuy rằng anh không hề hay biết, bạn bè của cô cũng cho cô biết về họ. Anh đã ra trường, đang đi học thêm Thạc sĩ, không muốn đầu quân sớm vào bệnh viện, cô biết mà anh không giống như cô lúc nào cũng thích gần gũi chia sẽ, anh lúc nào cũng muốn mình thật giỏi, thật có địa vị, anh cũng từng bảo như thế mới có thể bảo vệ cô cả đời. Anh với cô ấy có vẻ cũng đang hạnh phúc, cô ấy đã trở thành một bác sĩ trong bệnh viện cô và anh từng ước mơ, nhìn cũng rất xinh đẹp giỏi giang. Anh nhìn có vẻ cũng trưởng thành hơn, không áo sơ mi quần tây thư sinh như hồi trước, cũng không còn là anh của cô từ lâu rồi mà, anh với cô ấy có vẻ quá đẹp đôi, quả thực quyết định rời đi của cô lúc đó là rất đúng, đúng đến nỗi chỉ một mình cô ra đi, một mình cô hoài nghi về những ngày tháng đau khổ của anh khi cô ra đi không 1 lời từ biệt, vậy đó. Những ngày tháng cô cố gắng để tìm bình yên, tìm lại cô, tìm lại anh trông những đêm mơ giật mình thức giấc, gối đã ướt đẫm, những đêm không thể ngủ nỗi 1 mình giữa bờ biển nhớ anh da diết. Những khi thấy 1 bức ảnh mới của 2 người cô lại thấy lòng đau cồn cào, là do cô ích kỷ, tự mình buông bỏ tự mình hy vọng mà thôi...Những ngày tháng đó cũng qua đó thôi, không có gì là mãi mãi cả, nỗi đau của cô cũng vậy. Sẽ có 1 một người giúp cô quên đi anh, cô luôn tin là vậy.
***

Cô thích những ngày mệt mỏi dựa vào vai anh ấy nhìn biển, kể cho anh ấy nghe một ngày của cô thú vị ra sao hoặc ai đó đã làm cô bận tâm thế nào. Mẹ cô gọi điện giục cô lấy chồng ra sao. Cô thích nghe anh hát mỗi khi nhớ nhà nhớ ba, cô cũng thích những lúc anh kể chuyện vui cho cô nghe, cô cười khanh khách không ngậm được miệng. Nhiều lúc anh hỏi: Tại sao lại khóc một mình, Tại sao lại thích một mình nhìn biển, tại sao lại một mình đến nơi đây, tại sao lại mang nhiều tâm trạng như vậy... Cũng tò mò tại sao anh lại biết, nhưng cô vẫn luôn cười, nụ cười trả lời cho tất cả những câu hỏi tại sao.
“Làm người yêu anh đi em.” - Anh ấy nói.
Cô sửng sốt:
“Đừng đùa, anh biết em đủ tinh tế để nhận ra mà.”
“Em không biết.”
“Tại sao lại không biết.”
“Em không muốn anh khổ vì em.” - Cô buồn ánh mắt nhìn xa xăm.
“Là bạn thôi có được không anh?”
“Anh không muốn.”
“Lựa chọn em anh sẽ đau khổ, em còn không tin ở mình làm sao khiến anh tin em đây.”
“Vì cậu ta à?”
Cô thật sự ngỡ ngàng, cô im lặng nhìn anh. Tò mò vì sao anh biết.
“Anh thích e không phải bây giờ mà là nhiều năm về trước, anh biết cậu bác sĩ đó. anh cũng không nghĩ em tốt hay cậu ta tốt. Nhưng anh biết anh bây giờ không phải là thích mà là yêu em.”
“Em...” - Cô ngập ngừng.

“Thời gian anh ấy không có cho em, nhưng anh có rất nhiều. Tình yêu của anh ta còn dành cho cô gái khác còn đối với anh em và biển là tình yêu duy nhất. Muốn bao nhiêu thời gian cũng được anh sẽ chờ.”
Cô cười, rất dịu dàng
“Lại đây nào.” - Anh nói.
Anh ôm cô vào lòng, họ vẫn luôn vậy không phải người yêu vẫn rất thân thiết. Cũng đôi khi cô đã chấp nhận anh ấy, từ sâu trong đáy lòng chỉ là cô luôn cố chấp, luôn che giấu mới không nhận ra thôi.
Một ngày làm việc ở trạm xá, cô nhận đươc tin từ người bạn.
“Anh ấy bị tai nạn, nặng lắm mày ạ.”
Cả ngày cô lo lắng, đứng ngồi không yên, sợ đến phát khóc, sợ rằng sau này không còn nhìn thấy anh được nữa, cô phải làm sao đây. Ngày sau cô vội vàng trở về, về thành phố xinh đẹp cô từng sống, từng yêu từng lưu luyến, nó vẫn đẹp như xưa nhưng có lẽ nó đã không thuộc về cô nữa. Anh nằm ở 1 bệnh viện cô từng làm, rất nhiều vết thương, rất nhiều nơi cần băng bó, anh nằm im ở đó, không nói câu gì, cũng không dày vò cô nhưng sao lại khiến cô đau đớn nhiều đến vậy. Nếu như không mang tới hạnh phúc cho cô thì cũng không cần phải đau khổ như vậy, nếu như có thể nhận lấy những đau đớn thì cô nguyện sẽ thay anh là tất cả những thứ đó. Họ bảo anh cần phải mổ, anh bị xuất huyết ở đầu rất nghiêm trọng. Bác sĩ ở đây rất giỏi, anh cũng là trong nghề, họ cũng đã mời rất nhiều người giỏi tới đây... Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.
Cô ở lại đây một tuần, cũng không để cho người nhà anh và cô ấy gặp cô, mọi chuyện chỉ hỏi qua bác sĩ và nhìn anh từ xa. Ca mổ rất tốt, chỉ đợi ngày anh tỉnh lại. Cô cũng muốn đợi anh tỉnh lại rồi mới đi nhưng mà công việc ngoài đó cần cô, ở đó rất thiếu người, với lại anh ấy nhất định sẽ lo lắng, cô nên trở về.
***

Đó là gương mặt cô muốn thấy nhất khi trở về, anh có vẻ đang đợi cô, không biết cô có về không cũng vẫn đợi, đúng là đồ ngốc mà. Vừa thấy cô anh ấy đã vui mừng chạy tới ôm lấy cô mà không ngớt lo lắng.
“Nhớ em à?” - Cô cười.
“Ừ, Nhớ sắp chết rồi đây.”
“Anh ấy bệnh nặng, em cứ sợ sẽ không gặp được lần cuối, nên mới vội vàng trở về.”
“Anh ta, chết chưa, sao lại bệnh khiến em lo lắng như vậy?”
“Bị tai nạn, sắp chết.” - Cô làm mặt giận.
“Sao không chết sớm đi.”
“Anh còn nói nữa, em đuổi anh.” - Cô tức giận thật.
“Khiến em như vậy còn bảo vệ anh ta.”
“Anh. cút.”
Anh cười:
“Về là tốt rồi.”
Cô cũng cười, chắc chỉ có anh mới làm cô bình yên nhiều đến vậy, tự do nhiều đến vậy, không cần kết quả chỉ cần hiện tại. Cô cũng không nhận ra là cô đã nhắc tới anh với anh ấy là lần đầu tiên, thoải mái đến vậy, nó cũng không còn là nỗi đau nhiều như cô nghĩ.

Cô tìm anh ấy, cô sà vào lòng anh khóc nức nở, anh chẳng hiểu gì lo lắng. Thì ra có nhiều thứ rất sợ đối mặt đến khi đối mặt rồi mới thấy nó chẳng đáng sợ nhiều như mình nghĩ, cũng có người đã từng yêu thương đến mức chết đi sống lại đến lúc đã không còn yêu thì cũng như gió thoảng qua, thứ cô cần là hiện tại, là tình yêu đối với anh, không hoang mang, không nghi ngại chắc chắn là bến đỗ của trái tim cô, là hạnh phúc có thể sờ thấy, có thể chạm vào, thuộc về riêng cô, không cần cô lựa chọn không cần cô trả giá, nó hiển nhiên là vậy.
***

Anh đã tỉnh lại, nhưng đã không còn nhớ gì cả, vậy cũng tốt cô đã từng mong điều đó, nhưng mà cô không nghĩ là bản thân lại đau như vậy. Cũng đã 5 năm, mọi thứ đã cũ, tình yêu của cô cũng đã cũ, tất cả đã quá hao mòn vậy mà người ta vẫn cứ hư hao vì những năm tháng thanh xuân chẳng thể trở về. Cô đứng trước mặt anh, vẫn rất rõ ràng, nhưng anh không còn nhận ra cô nữa, là vui hay là buồn cô cũng không biết, là kết thúc hay là bắt đầu cô cũng không biết, anh nhìn cô:
“Cô là...”
“Là bạn cũ.” - Cô nói.
“Tôi không còn nhớ.”
“Em biết.”
“Hãy sống thật tốt, thật khỏe mạnh, thật hạnh phúc, không cần nhớ tới em.”
Cô nói rồi quay lưng bước đi, lòng nhẹ nhàng. Anh nhìn cô thật lâu sau đó.
***

Cô lại trở về với biển, với anh ấy, với tự do của riêng cô, và với những ngày tháng cô thực sự rất nhớ khi trở lại thành phố. Nhớ biển, nhớ lũ trẻ, nhớ trạm y tế nhỏ của cô, nhớ những bông xương rồng gai góc, nhớ người dân cần cù chất phác, và nhớ anh ấy, rất nhiều.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, lại thêm 1 năm nữa cô ở lại nơi đây, thêm 1 năm nữa cô và anh ấy bên nhau. Cô đã đồng ý là người yêu của anh, họ cùng nhau ngắm biển, cùng nhau dạo quanh trên bờ cát trắng, cùng nhau đùa nghịch như những đứa trẻ thơ, cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau ngắm hoàng hôn buông xuống trên bờ biển, hầu như tất cả những thứ cô làm đều có anh ấy, mỗi nơi cô đến anh cũng đã từng đi qua. Cô cười giòn tan, nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, nụ cười híp mí đặc biệt của riêng cô, nụ cười khiến anh yêu đến lạ lùng.
Cô đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng có ai khiến cô hạnh phúc được như thế, cũng không nghĩ có thể quên đi những đau khổ dằn vặt kia. Thực ra trên đời này có rất nhiều nỗi đau, cũng có rất nhiều sự bế tắc, ranh giới giữa nụ cười và nước mắt thực sự rất mong manh, khoảnh khắc ta bỏ hết tất cả những cố chấp trong lòng mình, bỏ hết cả lòng kiêu ngạo để đón chào môt ai đó bước vào trái tim ta thì lúc đó dường như mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Không ai có thể dùng định nghĩa hạnh phúc mình đem đi định nghĩa hạnh phuc cho một người khác, cũng chẳng có ai biết được tận cùng của nỗi đau là gì chỉ cần bây giờ bạn cảm thấy muốn tiếp tục, muốn tận hưởng muốn có thể có thêm thật nhiều nhiều ngày như thế để bên nhau, để yêu nhau, để cho đi thì tôi và cả cô đều tin bạn đã chạm tới móc mà người ta vẫn luôn luôn muốn tới là “hạnh phúc” bạn ạ.

<iframe "="" height="90" frameborder="0" width="805">

Cô dựa đầu vào vai anh khi hoàng hôn dần buông xuống, một màu đỏ ửng phía chân trời dần dần hòa vào đại dương, cô viết tiếp trang nhật kí của ngày hôm nay...
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay là tròn 3 năm mình đến nơi đây, vẫn là sóng biển, vẫn là gió mát, nhưng lại có thêm 1 chàng trai muốn tiếp tục cùng mình đi chung trên một con đường. Mình đã giúp được nhiều người, đã thực hiện được ước mơ, cũng đã có một vườn hoa tự tay mình chăm sóc, giờ mình muốn cùng anh ấy có một gia đình nhỏ, mình có thể yêu anh ấy đúng không? Cũng muốn tiếp tục những hạnh phúc đang có, không muốn bỏ lỡ 1 phút giây nào nữa....
Anh len lén nhìn những dòng cô viết, bị cô bắt gặp.
“Không được xem.” - Cô xấu hổ.
“Không nhìn cũng biết em viết gì.” - Anh đắc ý.
“Anh thử nói xem.” - Cô thách thức.
“Hưm. Hưm. Mình thực sự rất yêu anh ấy, muốn cưới anh ấy đến chết mất, mình thật chỉ muốn trốn ở nơi đây sinh cho anh ấy 1,2,3... Ồ mình chẳng biết bao nhiêu cho vừa ý, chắc phải cả một tiểu đội í nhỉ. Haha”
Giữa biển đêm tĩnh lặng có 2 cái bóng hòa vào màn đêm khiến người ta thích thú, khiến người ta vui mắt, khiến cho họ nghĩ về những ngày tháng thanh xuân đã qua thật tuyệt vời.
Hôm nay ở trạm xá cô nghe người ta bảo sắp có bác sĩ mới tới đây, nghe nói rất có tài năng và rất đẹp trai nữa, cô kể với anh với cái giọng điệu nghe có vẻ rất hứng thú
“Đẹp trai, có tài sao lại đến nơi đây, chắc cũng đầu óc bã đậu.” - Anh chế giễu.
“Họ có tấm lòng tốt, muốn giúp đỡ mọi người, muốn làm việc tốt, đâu phải như anh lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác.” - Cô tự đắc
“Có khi nào họ biết ở đây có điều dưỡng em xinh xắn đáng yêu như này mới đồng ý tới đây làm quen không?” - Cô nói mà cười tủm tỉm.
Anh xoa xoa đầu cô:
“Em nằm mơ à?”
“Từ ngày mai, ngày nào đi làm em cũng phải mặc đồ thật đẹp, trang điểm thật đẹp mới được.”
“Ngày mai qua nhà anh ở đi, không ở đó nữa.”
“Lỡ anh ta thích em thì sao?” - Anh nhăn nhó.
“Vậy thì em chọn anh ta, bỏ anh.”
“Không được nói như thế, anh buồn thật.”
“Em xin lỗi. hihi.”
***

Bác sĩ mới tới, tới nhanh hơn cô tưởng, cô cũng như mọi người cũng háo hức nhìn xem người đó như thế nào.
Là anh. Là người con trai đó, rất bất ngờ, rất hoang mang, rất khó để diễn tả thành lời giây phút cô đối mặt với anh. Cũng đã tưởng tượng rất nhiều lần giây phút gặp lại cô sẽ nở một nụ cười xã giao, hay là giả như không quen, hay là... cô thực sự rất bối rối mà không biết nên phải nói gì.
“Chào cô, đã từng gặp cô ở bệnh viện 1 năm trước.”
“Vâng.” - Cô cười nhạt nhẽo.
Chợt nhớ rằng anh ấy đã không còn nhớ gì nữa, vậy cũng tốt, chẳng còn nhớ gì về cô vậy thì còn gì cô phải lo lắng, phải hoang mang chứ, cứ bình thường như mọi ngày thôi, cũng chẳng còn là gì của nhau nữa. Nhưng vẫn thắc mắc vì sao anh lại tới nơi đây mà không phải là một nơi nào khác.
Có một bác sĩ mới công việc có vẻ thuận tiện hơn nhiều. Tuy ở đây là một hòn đảo nhỏ, chỉ hơn 50 hộ sinh sống tuy nhiên bệnh tật thì không chừa một ai mà. Có khi gặp bệnh sốt lạ hệ thống xét nghiệm cũng không được như đất liền anh em cũng rất vất vả, những đứa trẻ đuối nước, những anh lính bị thương, phụ nữ sinh nở... có những buổi giáo dục sức khỏe, có thêm người giỏi có sức thuyết phục rất nhiều.
“Cô quen tôi như thế nào?”
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, vẫn tiếp tục với luống rau đang trồng dở:
"Ở trường Đại học."
“Có thân thiết không?”
“Không thân.” Cô cười.
“Ừ.”
Cô cùng anh ấy vẫn nô đùa trên biển, họ vẫn thường mơ về tương lai của cả 2, sẽ có ngôi nhà nhỏ và những vườn hoa, anh sẽ về mỗi lúc không ở đơn vị, cô sẽ ở nhà đợi những ngày cơm chung, sẽ có những đứa trẻ lon ton khăp sân nhà, nó sẽ giống em, không giống anh, giống cả 2 là tốt nhất. Cuộc sống sẽ gắn liền với biển cho đến khi họ già đi, những đứa trẻ có thể đi tìm ước mơ đi tìm tình yêu, anh và cô vẫn sẽ luôn ở đây nhìn ngắm chúng trưởng thành rồi cùng già đi.
"Anh ta có làm khó gì em không?”
“Không anh.”
“Anh ta sẽ ở lại bao lâu?”
“Chỉ 1 năm thôi anh.”
“Uk.”
“Ghen à, người ta cũng sắp có vợ rồi, với lại cũng không còn nhớ gì cả.”
“Anh lo cho em thôi.”
“Em không sao, không phải em có anh rồi sao.”
“Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” - Họ cũng chỉ cần như thế là đủ.
Thỉnh thoảng cô bắt gặp ánh mắt của anh nhìn cô thật kỳ lạ, rất giống ánh mắt trìu mến ngày xưa, cũng có những lúc anh thơ thẩn nhìn ra biển 1 mình rất cô đơn, cũng thấy thật lạ nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Cũng có lúc anh cùng cô đến nhà người dân hướng dẫn họ cách phòng bệnh, cũng có lúc họ cùng giúp bà con kéo lưới vào bờ, cùng nhau chăm sóc vườn rau mà cô vẫn thường nuông chiều.
***

“Cô thích hoa xương rồng?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Rất xinh đẹp, rất kiên cường.”
“Nó giống cô.” Anh nói
Cô hơi bất ngờ, nhìn anh
“Rất xinh đẹp, rất kiên cường, nhưng gai đâm thì rất đau, muốn chạm tới là có thể chảy máu.”
Cô là vậy sao, vậy nên lúc đó anh tránh xa cô là đúng rồi.
***

Anh ấy phải đi biển một thời gian, cũng hơi lâu. Cô chẳng thích những ngày thiếu anh một chút nào, rất buồn, cô phải một mình trên biển, một mình với nỗi nhớ. Cô lủi thủi ở trạm xá, chẳng vui chút nào, hôm nay cũng không có bệnh nhân, chẳng có việc gì làm.
“Không vui sao?” Anh hỏi.
“Vâng.”
“Hôm nay không thấy anh ta tới.”
“Vâng, anh ấy đi biển.”
“Ừ, có vẻ không biết nói gì nữa.”
“Có muốn đi biển bắt ốc không?”
“Anh có kinh nghiệm?”
“Chưa từng thử qua.” Anh thờ ơ.
Loay hoay cả buổi chiều cũng được một rổ ốc biển và chép chép. Trời tự nhiên lại đổ cơn mưa, 2 đứa lăng xăng như 2 đứa trẻ chạy dưới mưa, cô vẫn luôn thích mưa, luôn luôn là như vậy.
Anh bị sốt, có lẽ 1 chàng công tử không nên tới nơi đây chịu khổ như vậy, vấn là thành phố xa hoa phù hợp với anh, vẫn là phòng điều hòa, phòng tắm có bình nóng lạnh phù hợp với anh, vẫn là cô ấy phù hợp với anh. Anh không nên ở đây chịu cái nắng cháy da, cùng cô tắm mưa rào. Có một chút lo lắng tuy đã quen với chăm sóc bệnh nhân thế này. Anh có vẻ mệt mỏi, gầy hơn xưa, có đen 1 chút nhưng mà như thế càng thấy nam tính và mạnh mẽ hơn. Trong cơn sốt anh có nói vài lời làm cô tò mò, liên tục xin lỗi cô gái nào đó. Cũng không biết nữa, cô vẫn ở bên cạnh những ngày anh ốm, chăm sóc rất nhiệt tình.

“Em yêu cậu ta à?” - Anh hỏi
“Ai cơ?”
“Cậu lính hải quân đó.”
Anh hỏi làm cô nghĩ tới anh ấy bất giác nở nụ cười hạnh phúc, giống ánh nắng sớm mai, rất dễ làm người nhìn phải nheo mắt:
“Vâng.”
“Anh ấy là gia đình, là cả thế giới, rất giống biển, rất bình yên. Anh cũng có người đang chờ đợi chứ?
Anh cười nhếch môi kiểu lười nhác:
“Ừ.”
Anh ấy trở về cô lại ríu rít như con chim non, nói chuyện không ngừng.
Anh với cả anh ấy có vẻ đã nói chuyện gì đó với nhau mà cô không biết, họ có vẻ không thích nhau cho lắm, nhắc đến là có vẻ không vui, vậy thôi cô cũng không hỏi. Anh giúp đỡ cô nhiều trong công việc, dạy cô nhiều thứ chuyên môn cô cần khi ở đây, cho cô vài quyển sách cô thích. Cô lại nhớ những ngày đầu tiên. Cô gặp anh, họ cùng đạp xe dưới cơn mưa, cùng giành nhau quyển sách, cô hỏi anh về căn bệnh nào đó cô không rõ, anh vẫn ân cần như vậy giảng giải rất kĩ càng, còn bảo cô thông minh... Vậy mà đến giờ cũng chỉ mình cô nhớ, nếu lúc đó chỉ là bạn như bây giờ thì tốt quá nhỉ.
Anh sắp trở lại thành phố, cô làm tặng anh 1 cái chuông gió từ vỏ ốc biển, anh lại đòi thêm 1 chậu xương rồng nhỏ, họ có buổi chia tay nho nhỏ, có cả anh ấy, anh ấy hát và cô lại say sưa, Anh nhìn cô thật lâu sợ rằng qua giây phút đó sẽ không còn trùng phùng được nữa.
Có vài người tới đón anh trở về, hình như có cả cô ấy. Cô ấy thấy cô có vẻ bất ngờ, anh níu tay cô ấy không biết nói gì, cô chào cô ấy, cũng chào lại không nói câu gì, cũng không hỏi tại sao. Cô và mọi người tiễn anh, anh bất ngờ ôm lấy cô, rất chặt giống như 1 năm qua anh đã dồn nén rất nhiều, rất đau đớn, cô đẩy anh ra, mọi người ai cũng ngạc nhiên.
“Hãy sống thật hạnh phúc nhé, tạm biệt em.”
“Ừ, anh cũng sống thật hạnh phúc.”
Giây phút đó cô chẳng nghĩ gì cả cứ sợ anh ấy nhìn thấy sẽ tức giận sẽ rất buồn, vậy đó. Anh đi rồi có vài người tò mò, vài người thắc mắc, cô cười trả lời qua loa.
Cô tìm anh ấy, cô sà vào lòng anh khóc nức nở, anh chẳng hiểu gì lo lắng. Thì ra có nhiều thứ rất sợ đối mặt đến khi đối mặt rồi mới thấy nó chẳng đáng sợ nhiều như mình nghĩ, cũng có người đã từng yêu thương đến mức chết đi sống lại đến lúc đã không còn yêu thì cũng như gió thoảng qua, thứ cô cần là hiện tại, là tình yêu đối với anh, không hoang mang, không nghi ngại chắc chắn là bến đỗ của trái tim cô, là hạnh phúc có thể sờ thấy, có thể chạm vào, thuộc về riêng cô, không cần cô lựa chọn không cần cô trả giá, nó hiển nhiên là vậy.
Có những bí mật một ngày nào đó cô cũng sẽ phát hiện ra, cũng có thể ai đó đang từng ngày vì cô mà trả giá, tuy nhiên thứ cô cần lại không nhiều đến thế, cô cần những ai luôn bên cạnh mình, cần ai đó biết cô đang muốn khóc để cho cô mượn bờ vai, biết cô muốn cười nên làm chú hề cho cô cười, biết cô sợ cô đơn nên không bao giờ ra khỏi tầm mắt cô cả. Cô chẳng sợ những sự thật phũ phàng có ngày trở về làm cô đau đớn, cô cũng không sợ phát hiện có người yêu cô nên mới rời xa cô nhiều năm như vậy, cũng không sợ quá khứ có ngày trở về làm cô mệt mỏi, bởi vì cô bây giờ chỉ có một lựa chọn duy nhất là anh ấy, cho dù thế nào hạnh phúc của cô cũng ở nơi đây, sẽ không buông tay, cũng không cần tìm mọi cách để giữ lấy, cũng không điên cuồng cho đi, chỉ bình yên thế thôi, cô muốn, cô hạnh phúc.
Có một đám cười trên bờ biển, có tiếng cười của lũ trẻ thơ, lời chúc phúc của những cụ già, của ba mẹ, của bạn bè của người thân thật chân thành. Có tiếng chân trẻ con lon ton khắp sân nhà, có loài hoa nở mùi thơm hòa trong gió, cô dựa vai anh ngắm hoàng hôn, vẫn là một màu đỏ rực trên đại dương, vẫn luôn luôn là thế, mặt trời hòa vào biển là một, cô vẫn luôn thích khung cảnh lúc này, rất tuyệt đẹp.

Related Posts:

  • Tình hình gia đình khi ‘mẹ vắng nhà’Khi mẹ vắng nhà và các ông bố được giao nhiệm vụ trông trẻ, kết quả là biến thành như thế này đây. Ảnh minh họa Tình hình gia đình khi "mẹ vắng nhà" XEM VIDEO CLIP: » Tuổi nào thích hợp cho việc lên giường? » Chung kết C… Read More
  • 24 câu nói sâu sắc về cuộc sống giúp bạn sống vui vẻ mỗi ngày"Cuộc sống quá sâu để diễn tả bằng lời". Nhưng những câu nói này sẽ giúp bạn hiểu thêm phần nào về cuộc sống muôn màu ấy. ảnh minh họa 1. Đời sẽ dịu dàng hơn biết mấy, khi con người biết đặt mình vào vị trí của nhau. 2. Đừng… Read More
  • Điền sai nội dungĐại Cương bị thất nghiệp, mãi không tìm được việc làm nên phải nằm dài ở nhà đã lâu. Hôm đó, anh ta nghe nói có nhà máy ở gần nhà đang cần tuyển thợ nên phấn khởi chạy đến ghi tên dự tuyển, không ngờ đến nơi rồi mới biết là n… Read More
  • Truyện cổ tích công chúa ếchNgày xửa ngày xưa, có một vị quốc vương già. Ngài có ba người con trai. Ba chàng hoàng t..ử đều rất khôi ngô tuấn tú. Họ còn rất giỏi cưỡi ngựa, săn b.ắ.n, đặc biệt là b.ắ.n cung, cho dù chim có bay cao bay xa đến thế nào, họ… Read More
  • Thương vụ ái tình (Phần 3) : Diệu Hoa chần chừDiệu Hoa chần chừ. Cô không thể biết được liệu anh ta nói dối hay nói thật. Nhưng tấm hình đó khiến lòng cô chộn rộn. Hưởng rất có thể đang gặp nguy hiểm. Anh còn vay tiền của xã hội đen. Trời ơi, cả hai anh em cô đều ngu ngố… Read More