Giữa lúc đang trăn trở chuyện ly hôn thì câu nói đó của anh đã khiến tôi giật mình và quyết định nhanh chóng mà không hề cảm thấy hối hận.
Sau 3 năm kết hôn, vợ chồng tôi bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn(Ảnh minh họa)
Sau khi kết hôn được 3 năm, cuộc sống vợ chồng tôi bắt đầu nảy sinh khá nhiều mâu thuẫn. Thực ra thì những xích mích và hiểu nhầm này vốn đã có từ trước. Người ta vẫn nói "Trái dấu thì hút nhau", nhưng chẳng hiểu sao tôi và chồng thì cứ mãi như "mặt trăng với mặt trời".
Cũng có thể, một phần lý do là chúng tôi kết hôn khi đã lớn tuổi. Cả hai đến với nhau do mai mối và sự vun vén của hai bên gia đình, chứ chưa có nhiều thời gian yêu đương, tìm hiểu như những cặp đôi khác.
Lúc đó, thấy tôi do dự, mọi người đã động viên nhau rằng: "Ở với nhau thì tự khắc tình cảm sẽ nảy sinh thôi, vì "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà"".
Đúng là quãng thời gian đầu, khi sống cuộc sống của hai vợ chồng son, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm từ anh và cảm thấy hạnh phúc.
Mọi việc bắt đầu thay đổi từ khi có con trai ra đời. Tôi bận rộn và suốt ngày đầu tắt mặt tối với con. Chồng có bàn với tôi chuyện thuê người giúp việc, nhưng chẳng tìm được người quen, mà vốn bị ám ảnh bởi những câu chuyện bi hài khi có ô sin trong nhà, nên tôi quyết định dành hẳn 2 năm ở nhà để chăm sóc con.
Ai ngờ từ khi tôi nghỉ việc ở nhà nội trợ là những chuyện buồn liên tục diễn ra.
Có những lúc, tôi cảm giác mình chẳng khác gì một ô sin thực thụ cho căn nhà. Chồng đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Có khi cả tuần hai bố con chỉ chơi với nhau được một lần.
Từ khi tôi ở nhà, anh dường như mặc định mọi việc từ cơm nước, nội trợ đến chăm con... là của tôi hết. Anh chỉ việc đi làm, cuối tháng về ném cho tôi... một cục tiền.
Những chuyến công tác triền miên của anh, rồi các bữa nhậu nhẹt với đối tác, có khi tôi hì hụi suốt vài tiếng đồng hồ để chuẩn bị bữa cơm tối thì đùng một cái nhận được tin nhắn: "Anh lại có việc đột xuất, không về nhà ăn đâu nhé!".
Rồi, cũng có hôm, ngồi chờ chồng đến mức ngủ gật bên mâm cơm, gọi điện thì thuê bao...
Tôi bắt đầu chán nản, thất vọng. Chẳng biết lỗi là do ai, mà vợ chồng tôi ngày càng xa cách và không hiểu nhau. Và rồi, tôi đã từng nghĩ đến chuyện xấu nhất - ly hôn.
Giữa lúc đang trăn trở suy nghĩ thì một bữa nọ, anh trở về nhà rồi nói:
- Kết hôn 3 năm rồi, em đã lãi được con trai rồi. Em hãy nuôi con đi, thả tự do cho anh...
Tôi dường như không tin vào tai mình nữa. "Thả tự do cho anh ư?", lẽ nào anh cảm thấy sống với tôi là mất tự do, ngột ngạt lắm sao? Tại sao người nói những lời đó lại không phải là tôi? Người phụ nữ suốt ngày chỉ quanh quẩn với 4 bức tường, bỉm sữa như tôi... lại khiến anh mất tự do sao?
(Ảnh minh họa)
Nước mắt giàn giụa. Và rồi con tim như thắt lại khi tôi thấy anh lải nhải trong mùi rượu nồng nặc: "Tôi lấy cô chỉ vì gia đình bắt ép, chứ cô nghĩ tôi yêu cô như vậy chắc?"
Dù rất đau khổ, nhưng tôi biết mình đã không sai lầm khi quyết định ly hôn. Tôi không thể sống mãi trong cái vỏ bọc hôn nhân như thế này được nữa. Dứt bỏ để thoải mái, tự do, sống vì con trai và cả cho bản thân mình nữa...
(Ảnh minh họa)