Ông chẳng hiểu sau, nhìn nó như vậy, ông lại quên ngay đi được việc nó trộm tiền của ông. Mắt ông nhòe đi, ông chưa kịp lên tiếng thì nó phát hiện ra ông, nhìn ông, nó co rúm người lại, ôm chặt lấy em nó...
Nó ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. (Ảnh minh họa)
Bố đưa hai anh em nó từ vùng quê nghèo khó lên thành phố kiếm sống. Mẹ mất rồi, bố nói ở đó mãi rồi thì cả 3 bố con sẽ chết đói mất nên cần phải đi nơi khác kiếm sống. Nó không hề muốn xa bạn bè một chút nào, cũng không muốn rời xa họ hàng nhưng nó lại càng không thể rời xa bố và cô em gái nhỏ. Ngày 3 bố con nó dắt tay nhau đi, phía sau lưng và cả trước mặt trời nổi giông bão mịt mù như báo trước một tương lai sẽ không hề thuận lợi.
Ba bố con nó thuê một căn phòng trọ nhỏ hẹp trong một khu ổ chuột. Nó nhìn, diện tích căn phòng có khi còn chẳng bằng căn bếp ở quê nhưng không có nhiều tiền, bố nó buộc phải làm như vậy. Ban ngày, bố nó đi làm, tới tối mịt mới về. Ở nhà hai anh em nó tự chăm sóc cho nhau. Nó mới 10 tuổi thôi nhưng đã tháo vát, nhanh nhẹn lắm, lo việc nhà, cho em ăn đâu ra đấy. Nó còn đòi bố cho nó đi nhặt rác với lũ trẻ cùng xóm để kiếm thêm chút thu nhập phụ giúp bố nhưng bố nó không cho vì nó còn quá nhỏ. Hơn nữa nó đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho em gái nó, con bé mới 4 tuổi.
Cách đó chừng 5 cây số là một cuộc sống hoàn toàn khác biệt, một thế giới phồn hoa, nhộn nhịp, khác hẳn với cái không khí ảm đạm, đầy mùi ẩm mốc nơi đây. Ông, vừa bước qua ngưỡng 60, điều kiện kinh tế đầy đủ nhưng lại sống cảnh cô đơn một mình. Hai đứa con của ông, ai cũng sợ ông làm phiền đến cuộc sống riêng của chúng nên không muốn ông ở cùng với chúng. Ông ngẫm mà thấy cay đắng quá, ông đã dành cả cuộc đời mình, vợ mất cũng không đi bước nữa để chăm sóc cho hai đứa con. Vậy mà khi về già, chưa đến mức chúng phải hầu hạ ông mà chúng đã muốn chối bỏ trách nhiệm với ông rồi. Đúng là cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể, con nuôi cha mẹ, con tính tháng kể ngày. Ông rơi nước mắt.
Bất giác, ông rút ra trong ví tờ 10 ngàn cho cậu bé. (Ảnh minh họa)
Đóng giả làm người ăn xin đến thử lòng con rể tương lai và cái kết bất ngờ
Rồi số phận lại đưa đẩy như thế nào…
Người ta khiêng bố nó về nhà. Bố nó bị tai nạn, đột ngột qua đời, kẻ gây tai nạn đã bỏ trốn. Nó và em nó ngơ ngác rồi cả hai cùng gào lên, khóc nức nở. Nhìn cảnh hai đưa trẻ cứ bám chặt, lay gọi mà bố không mở mắt ra nhìn chúng nó, ai cũng rơi nước mắt. Không có tiền, hàng xóm xung quanh thương tình mỗi người đóng góp một ít lo ma chay cho bố nó. Nhìn hai đứa trẻ mắt sưng bọng, ai cũng xót xa vì tương lai của chúng thật mịt mờ.
Giờ thì về quê, hai anh em nó cũng chẳng thể sống nổi. Nó quyết định ở lại nơi đây, kiếm sống nuôi em nó. Căn phòng trọ, bà chủ nhà thương tình nên sẽ không lấy tiền trọ trong một thời gian, nhưng còn tiền sinh hoạt, hai đứa sẽ phải tự lo nấy. Một thằng bé 10 tuổi và một đứa em 4 tuổi biết làm gì để kiếm sống đây. Nó đành dắt em nó đi xin ăn. Người thương thì cho, người cho là giả vờ thì đánh đuổi. Nó thì không sao nhưng em nó đang bệnh. Nó sợ, nó thực sự rất sợ em nó sẽ giống như bố, bỏ nó mà đi. Nó ôm lấy em nó mà khóc. Để em ở nhà, nó quyết kiếm đủ tiền mua thuốc cho em nó.
Trời đưa đường thế nào, nó lại gặp ông. Ông bị ngã, nó chạy lại đỡ ông dậy, còn lấy áo lau giày cho ông:
- Ông có đau không ạ?
- Ông không đau, cháu làm gì ở đây thế này? – Ông mỉm cười hiền lành nhìn nó
- Cháu… Cháu đi xin ăn ông ạ! – Nó ngập ngừng, cúi gằm mặt xuống
Bất giác, ông rút ra trong ví tờ 10 ngàn cho cậu bé. Vì trong ví ông lúc này toàn tiền mệnh giá lớn mà thôi. Hơn nữa, ông vẫn chưa tin lắm rằng nó nói thật. Để rồi…
Quay ra quay vào, ông làm rơi ví. Ông đang định quay lại nhặt thì nó nhanh tay hơn, nó nhét ngay ví của ông vào túi, chạy thẳng. Ông chẳng hiểu sao miệng ông không la có cướp, có trộm, mà ông lại im lặng đuổi theo nó. Nó chạy chậm, rất chậm. Còn ngừng lại thở dốc. Hình như nó không biết ông đuổi theo nó vì nó nghĩ ông không phát hiện ra nó trộm ví của ông. Còn ông, bộ dạng thảm thương, ánh mắt hiền lành, trong veo của nó, cả lúc nó đỡ ông ngã và cúi đầu nói nó ăn xin, ông không nghĩ nó là người xấu nên ông mới đuổi theo nó. Rồi mắt ông tối sầm lại, mắt mờ đi. Căn nhà nó đến, chật chội, mùi ẩm mốc, hôi hám sộc thẳng vào mũi. Nó đỡ một bé gái dậy:
- Anh có tiền rồi, anh sẽ mua thuốc cho em. Cố gắng lên em, đừng bỏ anh!
Ông chẳng hiểu sau, nhìn nó như vậy, ông lại quên ngay đi được việc nó trộm tiền của ông. Mắt ông nhòe đi, ông chưa kịp lên tiếng thì nó phát hiện ra ông, nhìn ông, nó co rúm người lại, ôm chặt lấy em nó:
- Xin ông đừng bắt cháu đi, cháu…. Chỉ muốn em cháu sống thôi…
Ông bước lại gần, mặt nó tái mét. Nó giơ chiếc ví của ông lên, run rẩy. Ông nhìn nó, mỉm cười:
- Ông không tới bắt cháu. Ông tới để giúp cháu. Về nhà với ông nhé! Ông sẽ chăm sóc cho hai đứa cháu, được không?
Nó ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi người cũng kéo đến, chứng kiến cảnh đầy tình người này, ai cũng rơi nước mắt. Nó hiểu, nó đã hiểu, ông chính là quý nhân bố và mẹ đã mất đưa đến để giúp nó. Nó cúi gập người, cảm ơn ông. Ông ôm hai anh em nó vào lòng, từ nay, hai đứa sẽ là cháu ruột của ông.
Giả vờ cụt chân đi xin ăn bị lật tẩy