Người ta thường nói tình yêu thì đẹp còn hôn nhân thì thực tế và quả thật tôi thấy vậy. Không hiểu có phải con gái khoa văn thường lãng mạn và đa sầu đa cảm hơn những người con gái khác không nhưng đôi lúc tôi cảm thấy cuộc sống hôn nhân thực sự không như những gì tôi kỳ vọng.
ảnh minh họa
Nhiều bạn học của tôi có lẽ cũng giống tôi nên nhiều người đã ly dị chồng hay làm mẹ đơn thân. Có lẽ bởi con gái khoa văn lý sự, sâu sắc nhưng cũng đanh đá. Bởi vậy đôi khi chỉ vì một chuyện nhỏ cũng cảm thấy tủi thân, cảm thấy bị tổn thương.
Nhiều khi tôi hỏi chồng: “Tại sao không còn những buổi trò chuyện thâu đêm suốt sáng, không còn hoa và quà. Cuộc sống hôn nhân chỉ có tiền, công việc nhà và con cái thôi sao?”. Chồng tôi nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên lắm và bảo: “Em đọc truyện nhiều quá rồi đó. Thực tế lên đi em”. Tôi chỉ biết thở dài, cảm thấy người đàn ông được gọi là chồng của tôi sao ngày càng xa tôi, dường như chúng tôi chẳng có điểm nào chung ngoài con cái. Đôi khi tôi tự hỏi phải chăng tôi đã chọn nhầm chồng?
Nhiều hôm chóng mặt, nhức đầu, tôi bảo chồng:
Bạn sẽ làm gì khi phát hiện ra chồng ngoại tình
- Em bệnh.
Tôi cứ ngỡ chồng sẽ hỏi: “Thế em có mệt không? Có cần anh mua gì ăn không?”. Thế nhưng chồng tôi chỉ điềm nhiên nói: “Uhm” rồi đóng cửa đi làm, bỏ tôi lại một mình nằm chèo queo. Buồn rơi nước mắt.
Chiều về chồng hỏi: “Em có nấu cơm không?”
Tôi gắt gỏng:
- Em bệnh, mệt gần chết sao nấu nổi.
- Uhm, vậy thôi, vậy anh đi mua cơm. Em có ăn không anh mua.
- Thôi khỏi.
Tôi nói dỗi vậy mà chồng tôi không mua thiệt. Nản kinh khủng.
Các ngày lễ, tết, sinh nhật chồng cũng chả nhớ. Từ khi có con, khoảng thời gian ngắn ngủi mà gia đình sum vầy tôi và chồng cũng chỉ xoay quanh các con, chả còn chút thời gian nào dành riêng cho nhau. Đã lâu lắm rồi, chúng tôi chẳng còn những buổi tối đèo nhau đi dạo vòng vòng Q1, ăn chè, ăn bánh tráng trộn hay đi phượt Đà Lạt, Vũng Tàu ngắm dã quỳ, ngắm những đồi chè xanh mướt…
Thế nhưng, nói thật, ngoài việc anh chẳng quan tâm nhiều đến vợ thì anh vẫn làm tốt vai trò của người chồng, người cha, vẫn chăm lo kinh tế, vẫn phụ giúp vợ chăm con, vẫn biết đường về mỗi khi nhậu nhẹt… Vì vậy, tôi chẳng có lý do gì để ca thán. Có chăng là đôi khi trong lòng vẫn cảm thấy trống trải…
Thế rồi, tôi gặp anh, một người đàn ông dịu dàng, có tâm hồn thi sỹ cùng những vần thơ thấm đượm tình yêu. Lúc đầu cũng chỉ là những lời comment về những bài thơ, bài viết của anh về những vấn đề cuộc sống, về tình yêu, về hôn nhân… Sau chúng tôi bắt đầu nói chuyện, trao đổi với nhau nhiều hơn về những cuốn sách yêu thích, những vui buồn trong cuộc sống.
Tôi cảm thấy tràn ngập niềm vui và hứng khởi. Trong những đêm chờ chồng đi nhậu về, tôi cảm thấy không còn cô đơn vì có anh bầu bạn, dù chỉ là qua những tin nhắn, đoạn chat trên Facebook. Chúng tôi dường như đồng điệu trong mọi chuyện, kể cả chuyện gia đình.
Rồi chúng tôi hẹn gặp nhau ngoài đời. Tôi rất vui, tôi thử một chiếc đầm mới, thoa một ít son lên môi – điều mà tôi đã không làm từ lâu lắm rồi. Tôi háo hức như lần đầu tiên hẹn hò với chồng, lần đầu tiên đi chơi… Bất chợt, tôi cảm thấy lo lắng với chính tâm trạng của mình. Tại sao tôi lại có cảm giác vui thích đến như vậy với một người đàn ông chưa quen biết. Thế rồi tôi ngập ngừng, tôi quay lại phòng, xóa đi vết son trên môi, thay bộ đầm đẹp bằng bộ đồ ở nhà. Rồi nhắn cho anh một tin nhắn. Tôi định viết nhiều lắm, nhưng rồi thôi, tôi chỉ nhắn vỏn vẹn: “Nhà em có chuyện đột xuất không ra được. Em xin lỗi”. Anh có vẻ trách móc tôi vì lỡ hẹn, thế nhưng tôi cũng chẳng thanh minh gì.
Một lần tình cờ, tôi vào trúng ngay hàng cơm của vợ anh. Tôi đã nghe anh nói nhiều về chị, rằng chị chỉ biết buôn bán, ít học, chẳng có tí máu văn chương nào cả. Tôi thấy chị đang bận bịu dọn dẹp, lau chùi bàn. Và kìa, ở góc quán chính là anh, y như trên avatar với khuôn mặt trí thức cùng cặp mắt kính cận. Thế nhưng, anh đang cau mày, đang cằn nhằn vợ gì đó, càm ràm chị không nhanh nhẹn, không nhanh chóng dọn dẹp, mang đồ ăn cho anh. Thấy chị vừa dọn dẹp, vừa cười lấy lòng anh, tôi chợt nhói lòng. Chẳng còn đâu hình ảnh một anh thi sĩ hiền lành, lãng mạn, tôi chỉ thấy một gã chồng thô lỗ, cộc cằn đang mải mê hạch sách vợ. Tôi quay đi, không muốn nhìn hình ảnh ấy.
Mấy hôm nay tôi bị bệnh, không ăn không ngủ được, người cứ lờ đờ như ốm nghén. Chồng tôi vẫn chẳng nói được lời nào an ủi hay hỏi han. Nhưng anh âm thầm chăm con cho tôi nghỉ ngơi, đưa đón con đi học, pha sữa cho con buổi tối. Nhìn anh hốc hác sau 3 ngày chăm con, tôi thấy thương lắm. Đêm tôi sốt, giật mình gọi chồng, thấy anh lật đật dậy, đưa nước cho tôi uống, cảm thấy có người bên cạnh thật tốt. Tôi thầm cảm ơn mình đã dừng chân kịp trước những cám dỗ ngoài kia.
Có lẽ hôn nhân quả thật không như nhiều người tưởng tượng, nhưng có lẽ chỉ cần bình an bên nhau cũng là một loại hạnh phúc.
Người đàn ông vượt nghìn cây số giết vợ ngoại tình và tình địch