Cô trót dại, cô biết chứ. Nhưng hậu quả của lần trót dại đó, cô không thể nhẫn tâm bỏ đi được. Dù cho cái gã mà thề trăng thề sao yêu mình cô, cuối cùng phát hiện cô có thai, gã cũng cao chạy xa bay theo mây gió luôn. Khi ấy, cái thai trong bụng cô đã đươc 3 tháng. Cô sợ hãi, không dám về nhà, cô nói cô bận học nhưng thực chất là cô đang chạy trốn bố mẹ, gia đình.
ảnh minh họa
Bố mẹ mà biết chuyện đứa con gái ngoan hiền mà họ vẫn luôn tin tưởng, hy vọng làm ra những chuyện như thế này thì chắc họ không sống nổi mất. Còn họ hàng, làng xóm nữa, sẽ chẳng ai bỏ qua cho cô đâu. Rồi thì sinh con ra, cô sẽ lấy đâu ra tiền mà lo cho nó. Hai mẹ con cô sẽ ôm nhau chết đói hay sao.
Việc học hành của cô vẫn còn đang dang dở. Tiền nhà gửi lên cũng đâu được đáng bao nhiêu. Sinh hoạt phí gần như đều do cô đi làm mà có được. Mà cũng từ lúc có thai đến giờ, cô gần như chẳng dám ra ngoài vì xấu hổ, vì sợ người ta đàm tiếu. Cô đành sống dựa vào những đồng tiền ít ỏi mà cô đã cố gắng tích cóp được. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu.
Mang bầu đến tháng thứ 9, cô buộc phải ra ngoài đi bán chút đồ để lấy tiền chuẩn bị sinh nở. Đôi bông tai cô đeo đã lâu, chắc cũng chẳng được mấy giá. Nhưng cô đã chẳng còn con đường nào khác rồi. Giờ trong túi cô chỉ còn vừa đủ 7 ngàn đi xe buýt nên dù mệt mỏi, buồn nôn khi ngửi mùi xe, cô vẫn buộc phải bước lên.
Nhưng vừa ngồi xuống thì một bà cụ già rách rưới bước lên xe. Anh phụ xe thương tình nên để bà cụ lên chứ không đuổi bà cụ xuống. Nhưng xe đã chật kín hết chỗ ngồi và ai cũng nhìn bà cụ với ánh mắt ái ngại. Người này có muốn nhường thì người kia cũng sẽ đứng dậy thôi vì chẳng ai muốn ngồi cạnh một bà cụ rách rưới hết. Thấy bà cụ sắp đứng không vững nữa, cô nhanh chóng đứng dậy, mặc cho chiếc bụng bầu lớn, cô vẫn mời bà cụ ngồi xuống ghế của mình.
- Cụ ơi, cụ ngồi xuống đây cho đỡ mỏi!! – Cô lễ phép
- Nhưng cháu đang có thai. – Bà cụ phân vân
- Cháu không sao đâu ạ, cháu cũng xuống bây giờ ấy mà. Cụ cứ ngồi đi ạ!! – Cô mỉm cười
Bà cụ vừa ngồi xuống ghế, có một người cũng vừa đứng dậy nhường ghế cho cô thì…
Rầm…
Mọi người nhào về phía trước, một người sang đường không nhìn làm lái xe phanh gấp. Nhìn xuống sàn nhà, cô, người duy nhất ngã dúi dụi, bụng cô đập mạnh xuống sàn xe. Mọi người nhào lên đỡ cô dậy nhưng kìa. Cô thấy bụng mình đau như có dao đâm. Một người phụ nữ hốt hoảng hét lên:
- Cô ấy vỡ ối rồi, trời ơi, mau gọi cấp cứu đi!!
Mọi người cuống cuồng, giục giã nhau gọi cấp cứu. Nhưng cô đau đớn lắm, nhìn cô, người ta sợ rồi cô chẳng cầm cự được đến lúc xe cấp cứu đến.
- Mọi người đứng xa ra cho cháu ấy thở, để tôi. – Bà cụ già rách rưới lên tiếng
Mọi người quay ra nhìn bà, một người khó chịu:
- Cụ già rồi, không giúp được gì thì ngồi im đấy đi!!
Không nhường ghế xe bus cho người già và cái kết
Bà cụ chẳng nói gì, tiến lại gần cô. Bà nói với cô đừng kêu la nhiều mất sức, dặn cô thở đều. Và mọi người chẳng ai dám tin vào cái điều bà cụ già rách rưới đó đang làm. Bà đang đỡ đẻ cho cô. Ai cũng sợ bà sẽ làm chết mẹ con cô nên có người ngăn cả bà. Nhưng nhìn bà không hề có vẻ gì lúng túng, mọi người lại dặn nhau tin ở bà vì bây giờ, không tin ở bà, họ cũng không biết làm gì nữa.
Đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời thì xe cứu thương cũng vừa đến. Từ ánh mắt coi thường ban đầu, ai nấy đều nhìn bà ngưỡng mộ, cảm phục. Người ta nói không được đánh giá con người ta qua ngoại hình bên ngoài quả là không sai mà. Cô ôm con vào lòng, mỉm cười nhìn bà nói câu cảm ơn. Mọi người trên xe nhìn hoàn cảnh của hai người rồi chẳng ai bảo ai, mỗi người quyên góp một chút tiền cho hai người vào viện. Bà cụ nhìn cô, nhẹ nhàng:
- Về nhà đi con ạ, chẳng có bố mẹ nào bỏ con, bỏ cháu đâu. Tin lời bác đi con ạ, về nhà đi nhé!!
- Con hiểu rồi bà ơi!! Con cảm ơn bà nhiều lắm!!
Cô rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay bà cụ. Cuộc sống này, đúng là con nhiều điều kì diệu lắm. Hãy giúp đỡ người khác khi có thể, thấy hoạn nạn đừng ngoảnh mặt làm ngơ. Giúp người rồi người giúp lại mình, ông trời luôn có mắt hết mà.
Thanh niên bị 3 ông già đánh hội đồng vì không nhường ghế xe buýt