20/4/17

B... Bố… Bố ơi! con gái tự kỉ 3 năm chưa mở miệng cất tiếng gọi bố lần đầu ti

"Chồng ơi, anh có nghe thấy không? Con gái gọi bố kìa" chị biết, nếu anh có linh thiêng, ở trên trời có thể nghe thấy con gái đang gọi mình như thế, anh nhất định cũng sẽ mỉm cười hạnh phúc.


B... Bố… Bố ơi! con gái tự kỉ 3 năm chưa mở miệng cất tiếng gọi bố lần đầu ti
ảnh minh họa

- Con ơi, gọi mẹ đi nào! Nói m…m…e….ẹ… điiii

- Nào, gọi mẹ đi con.

Dù anh chị có cố gắng cách mấy, con gái vẫn không chịu mở miệng nói tiếng nào. Anh chị lấy nhau khi tuổi đã vào xế chiều, chạy chữa mãi mới có thể sinh được một mụn con gái, nên hai người cưng chiều con hết sức. Vậy mà, con lớn lên phát triển bình thường nhưng mãi con không chịu nói.

Anh chị đã đưa con đi gặp hết bệnh viện này, cầu cứu bác sĩ nọ nhưng ai cũng nói cháu vẫn phát triển hết sức bình thường, có chăng chỉ bị bệnh chậm nói. Cực chẳng đã, anh chị đành mang bé đến bác sĩ tâm lý để khám bệnh thì chết sững khi nghe kết quả của con. Hóa ra, con bị tự kỉ ám thị giai đoạn 2 dẫn đến không thể nói chuyện.

2 tuổi mà con vẫn không chịu nói tiếng nào, nhìn con nhà người ta đứa nhanh đã nói vanh vách được cả câu dài, đứa chậm cũng biết gọi mẹ, gọi cha, gọi bà. Thế mà con mình, cả ngày chỉ ngồi quay mặt vào bức tường rồi ngồi chơi một mình chả nói chả rằng. Mỗi lần nhìn con như thế, chị như ứa nước mắt.

Không biết mình đã tạo nghiệt gì mà để giờ đây con phải chịu nỗi khổ như vậy. Nhưng, dù anh chị có cố gắng thế nào, nỗ lực ra sao, con vẫn chỉ biết nhìn trân trân vào trần nhà cười khành khạch. Chồng chị nhìn con như thế cũng thấy chán nản, anh bỏ ra ngoài uống rượu rồi trở về nhà ôm con khóc lóc.

- Nào, gọi bố đi con. Bố, gọi bố đi con.

- Thôi, anh say rồi thì vào nhà nghỉ đi.

- Anh không say, anh không có say. Anh say bao giờ. Anh mà say thì anh đã nghe thấy con gái nó gọi bố ơi rồi. Nhưng anh vẫn không nghe thấy gì hết thì làm sao anh say được.

- Anh bỏ con ra đi, không nó sợ đấy.

Nhìn con co ro, sợ hãi khi thấy bố nó miệng đầy hơi rượu đang lè nhè bắt nó nói chuyện mà chị thấy xót con vô cùng. Chị cũng biết anh buồn, anh xót con nhưng chị càng không muốn thấy anh như thế này.

(ảnh minh họa)

3 năm sau, con năm nay đã lên 5, con vẫn không nói một lời. Nhìn xung quanh, con cái của người ta suốt ngày líu líu lo lo mà con chị chỉ biết chỉ chỉ, aaa…aaa vài câu vô nghĩa. Hôm đấy, vợ chồng chị đưa con ra ngoại ô chơi để con thay đổi không khí cho thoải mái theo lời khuyên của bác sĩ.

Được ra ngoài, chị thấy con rất vui, con cứ giương đôi mắt trong veo của mình nhìn hết cái nào đến cái kia, thấy thứ gì thú vị là con lại giơ ngón tay chỉ chỉ rồi a…a vài tiếng. Chị cảm thấy mừng vì đã thấy sự chuyển biến trong tâm lý của con. Cả gia đình chị lần đầu tiên cũng cười nói vui vẻ như thế này suốt 5 năm qua, lâu lắm rồi chị mới lại được thấy nụ cười của chồng.

Nhưng chị càng không ngờ, đây lại là lần cuối cùng chị thấy anh cười. Trong lúc chị quay vào xe để cất đồ đạc chuẩn bị trở về thì con gái mải chạy theo con bướm mà vô ý chạy ra ngoài đường lúc nào không hay biết. Bỗng, thấy nghe chồng chị hét lên một tiếng “Con ơi, cẩn thận!”, chị chưa kị chạy ra thì đã thấy anh lao ra đẩy con bé vào rồi một tiếng “Rầm” phát ra. Chồng chị nằm ngất lịm dưới đất, bất động.

Con gái thấy cảnh ấy, sợ hãi, mắt trào nước mắt nhưng miệng cũng chỉ có thể “A…A…” thật lớn. Ôm chặt lấy con, thấy con không sao chị chạy đến chỗ chồng thì thấy chồng đã bất tỉnh, người anh chảy đầy máu. Chị ngồi thụp xuống mặt đường khóc giàn giụa, trời ơi, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Một lúc sau, xe cấp cứu đến, chị bế con lên theo chồng vào bệnh viện.

- Con…con gái đâu, con gái không sao chứ!

- Con không sao, con không sao hết, anh phải sống, anh nhất định phải gắng lên. Chúng ta đã hẹn nhau sẽ sống chờ ngày con nói tiếng đầu tiên mà. Anh đã hứa sẽ ở bên cạnh em đến già mà.

- Anh… anh xin lỗi.

- Anh đừng xin lỗi, bé Gia Linh của chúng ta đang nhìn anh này, anh nhìn con đi. Anh hãy cố lên, chồng ơi! Đừng bỏ mẹ con em lại một mình. Đừng mà…

Thấy chồng cố gắng với tay lên sờ vào má con gái “Con gái à… gọi bố… đi!” chưa nói xong thì tay anh buông thõng xuống. “Chồng ơi….”. Chồng chị đã không qua khỏi khi còn chưa kịp đến bệnh viện. Chị ngất lịm đi, tỉnh lại, bố mẹ 2 nhà đứng xung quanh đầu giường. Chị nghe thấy tiếng mẹ chị nói bên tai “Con ơi, con phải cố lên, đừng bỏ lại cái Linh con ơi. Tỉnh lại đi. Mẹ xin con!”.

Phải rồi, chị còn con gái mà, chị nhất định phải sống, chị không thể cứ thế mà chết đi theo anh được. Thế rồi, chị cố gắng thật chậm, thật chậm mở mắt ra. Chị phải tỉnh lại thôi, con gái còn đang chờ chị nữa. Đám tang của chồng được diễn ra sau đó mấy ngày, không khí tang tóc bao trùm khắp căn nhà chị.

Thấy Gia Linh đứng bên cạnh ngơ ngác, giương đôi mắt trong veo nhìn lên di ảnh của chồng chằm chằm, chị bế con lại gần rồi nói: “Gia Linh ngoan, nhìn bố lần cuối đi con”

Bỗng nhiên, thấy con bé giơ cánh tay nhỏ nhắn của nó lên, chạm vào di ảnh của anh, cả căn phòng chợt im lặng, không ai dám thở mạnh… “B…Bố… Bố ơi!” nghe những tiếng nói đầu tiên con cất lên gọi bố thành lời mà chị như chết sững, nước mắt rơi không ngừng.

Chị bật khóc, cuối cùng thì con gái cũng nói được rồi, cuối cùng thì con gái cũng biết gọi bố rồi.

- Chồng ơi, anh có nghe thấy không, Gia Linh của chúng ta vừa gọi bố rồi. Con gái gọi bố rồi, anh ơi.

- Anh tỉnh dậy nghe con gọi Bố đi anh. Anh tỉnh lại đi anh….

- Bố… Bố…

Con gái cứ thế, bập bẹ liên tục mấy tiếng "bố" rõ ràng. Lúc này, cả căn phòng ai cũng giàn giụa nước mắt. Tuy hơi trễ nhưng chắc em cũng nghe thấy rồi, ở nơi chín suối cũng cảm thấy an lòng.

Related Posts: