Em đi ra ngoài đi để anh sửa. Anh ta cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Dẫu biết mỗi lần tôi quát là anh ta sợ, nhưng lần này anh ta tái xanh hết cả mặt, tôi cũng lấy làm lạ
ảnh minh họa
Cứ ngỡ cưới chồng về sẽ có người nương tựa, bảo bọc. Nào ngờ, một người phụ nữ như tôi, lấy chồng được 3 tháng đã phải gồng mình làm bờ vai vững chắc cho anh ta.
Kể ra thì cũng hơi nực cười. Tôi và Mạnh cưới nhau vì hai gia đình có quen biết, bố mẹ tôi thấy chàng rể hiền lành, làm việc nhà nước thì cũng ưng bụng. Còn tôi lúc cưới tôi đã 32 tuổi rồi, cũng không muốn kén chọn gì nữa. Mặc dù tôi là một cô gái có thể gọi là thành đạt trong công việc, nhưng cũng chính vì thế mà bỗng dưng tôi thành trụ cột cho gia đình. Mạnh làm nhà nước, lương 3 cọc 3 đồng, được cái anh làm đúng 8 tiếng thì về nhà cơm nước, giặt giũ. Còn tôi hôm nào về đến nhà cũng đã 9,10 giờ. Nhiều hôm chồng chờ tôi đến ngủ gục trên mâm cơm nhưng đến khi tôi báo anh một câu “Em đã ăn ở ngoài rồi” thì Mạnh cũng nhịn luôn bữa đó.
Có lẽ vì vậy mà tình cảm vợ chồng tôi không được thắm thiết như người ta. Mà chồng tôi, cũng thuộc dạnh ít nói, lầm lì. Vợ bảo gì làm nấy, chỉ đến khi hết tiền tiêu anh ta mới mở lời xin xỏ vợ, đâm ra nhiều khi tôi nhìn anh ta thấy thật hèn hạ và rẻ tiền. Nhưng dù sao, vẫn là chồng mình, tôi tự an ủi thôi thì có người chồng dễ bảo thế cũng tốt.
Cứ tưởng đã yên ổn mà sống, thế nhưng, sau một lần, tôi đã choáng váng hoàn toàn khi nhìn thấy một thứ của anh ta.
Đó là lần vừa đi làm về tôi chạy vội vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, chả là hôm nay công ty tổ chức tất niên, tôi uống hơi quá chén. Nông xong xuôi, tôi giật mãi cần xả nước mà không được. Giật 3,4 lần vẫn không thấy có nước, tôi bèn gọi
- Mạnh, anh vào xem hộ em cái nhà vệ sinh, tắc rồi
- Hả?
- Nhanh lên, hả cái gì.
Tôi quát chồng xong thì vài giây sau thấy anh ta lò dò đi vào
- Anh làm sao mà run bần bật thế?
- Run á? Anh có run đâu, chắc do lạnh thôi.
- Anh nằm trong nhà cả ngày, điều hòa 30 độ mà còn lạnh được à, đúng là vẽ chuyện
Anh ta không nói gì, tôi lại giục
- Anh còn đứng đó làm gì, mau sửa cái bồn cầu đi.
- Anh..anh.. à..em đi ra ngoài đi để anh sửa. – Anh ta cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Dẫu biết mỗi lần tôi quát là anh ta sợ, nhưng lần này anh ta tái xanh hết cả mặt, tôi cũng lấy làm lạ
- Sửa nhanh đi, tôi còn dùng tiếp.
Tôi nói nhẹ nhàng hơn nhưng Mạnh vẫn đứng im như bỗng. Tôi điên lên lại hét lớn
- Đúng là đồ ăn hại, đã ăn bám vợ mà mấy việc vặt vãnh này cũng không giúp tôi làm được à? Tránh ra
(ảnh minh họa)
Lời khuyên cho kẻ ngoại tình kinh niên
Nói rồi tôi đẩy anh ta ra và mở nắp bồn câu. Tôi giật cái cần gạt nước và sơ sơ trong đó kiểm tra, thì bỗng thấy 1 cái hộp, thì ra là có sợi dây chuyền bên trong. Tôi ngạc nhiên
- Ơ, dây chuyền à? Ở đâu ra thế này? – Tôi hớn hở vì tự nhiên bắt được vàng
Đột ngột chồng giật lấy trên tay tôi
- Cái này anh …anh..mua tặng..em, nhưng nó xấu quá, định đi đổi cái khác, để đấy anh đổi cái khác
Tôi vòng tay ra sau anh ta giật lại thật mạnh
- Không ngờ anh cũng lãng mạn thế này, định làm em bất ngờ hả? Haha
- Để..để anh đổi cái khác..
- Không sao, cái này đẹp mà, để đấy em đeo. Tặng quà mà cũng phải sợ
Bỗng nhiên tôi khựng lại khi nhìn rõ 3 chữ khắc trên mặt dây chuyền.
Tôi đọc to và chậm rãi “Mạnh yêu Ngọc”.
- Thế là thế nào? – Mạnh thì rõ ràng là ông chồng khù khờ của tôi nhưng Ngọc lại không phải tên tôi
- Sợi dây này anh tặng con bồ của anh sao? À tôi hiểu rồi, thấy tôi về bất ngờ nên ném vội vào đây hả? Thế mà anh dám nói tặng tôi? Anh giỏi đấy, thật không ngờ . – Tôi ném sợ dây vào thẳng bồn câu và quát lớn với chồng
- Anh..Anh…
Mạnh vẫn cứ run rẩy suốt từ lúc tôi về đến giờ
- Nói, nói ngay, Ngọc là ai?
- Ngọc..là…
Đang nói dở thì anh ta quỳ sụp dưới chân tôi
- Anh xin lỗi, chỉ vì anh cô đơn quá nên làm liều, em tha lỗi cho anh.
- Ngụy biện. Anh im ngay. Sống ở gia đình này ăn ngon mặc đẹp, có một người vợ như tôi anh còn dám lăng nhăng bồ bịch. Khốn nạn.
Lúc này không hiểu sao anh ta trở nên bình tĩnh hơn, anh đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi
- Đúng, đúng là em làm ra nhiều tiền hơn anh, em giỏi giang hơn anh. Nhưng có bao giờ em yêu thương anh thật lòng chưa? Có bao giờ em thôi khinh rẻ anh chưa? Em có coi anh là chồng không? Ở bên cô ấy anh mới thấy mình đúng là một thằng đàn ông, chở che bảo vệ cho cô ấy, được nghe cô ấy nói những lời ngọt ngào, được cô ấy nấu cho những món ăn ngon. Em có làm được không?
Mạnh nói giọng to dần. Tôi quá sốc, liền cho anh ta một bạt tai nhưng rồi lại thẫn thờ nhận ra mình hơi quá đáng
- Được, anh chê tôi? Thế thì tôi sẽ không cho anh được toại nguyện đâu, đừng hòng tôi ly hôn để anh đến với cô ta. Đừng hòng. – Tôi đay nghiến mạnh với ánh mắt lạnh lùng
Nghe xong, anh không nói chẳng rằng, mở cửa bước ra. Lúc này, tôi nhìn theo bóng lầm lũi của anh và nhận ra. Đúng là tôi chưa một ngày coi anh là chồng và cũng chưa một lần làm tròn bổn phận của người vợ. Có lẽ, dù tôi có thành đạt thế nào ngoài xã hội, đến khi về nhà tôi cũng chỉ là một bà vợ kém cỏi. Tôi òa khóc một mình.
Ông chồng bình tĩnh khi "bắt quả tang vợ ngoại tình trong nhà"