"Tôi đã tìm thấy chàng trai ấy, một người vừa gặp đã yêu, gặp lại càng yêu mãnh liệt hơn. Một người có thể khiến tôi tình nguyện gắn bó cả đời. Trãi qua bao mùa xuân hạ thu đông, trãi qua bao lần xốn xang với những người con trai khác, rốt cuộc, trái tim tôi vẫn một lòng hướng về chàng trai ấy."
Ảnh minh hoạ
Chương 1: Nợ em hạ trắng
- Bánh nè!
Cô bé bàn trên ngây thơ trong bộ áo dài trắng đặt vội bao bánh chuối chiên trước mặt cậu bạn ngồi nơi bàn dưới, thẹn thùng cười rồi quay lên. Liền sau giờ học chính của cô là giờ học thêm nên lúc nào cô cũng xuất hiện trong lớp học thêm lý với bộ áo dài trắng thướt tha cùng dáng điệu nữ sinh chuẩn mực. Mái tóc đen nhánh mềm mại, dài đến thắt lưng của Nguyệt khiến người ta dễ mềm lòng say đắm. Minh thường chọn chỗ ngồi sau lưng Nguyệt chỉ để ngắm nhìn mái tóc ấy, lắm lúc hào hứng mới chạm vào đùa nghịch, thỉnh thoảng lại cho vài nhận xét khi Nguyệt cột tóc lên cao. Minh ngơ ngác nhìn dãy lụa đen mềm rũ trước mặt, rồi nhìn bao bánh nhỏ đặt trên bàn. Minh cười, thì thầm nói lời cảm ơn, ánh mắt hấp háy niềm vui giản dị. Hôm trước Nguyệt vui miệng hứa sẽ mua bánh cho Minh, không ngờ Nguyệt mua thật. Mấy cậu bạn nhanh chóng nhìn thấy, chưa kịp bàn tán thì Nguyệt đã lanh miệng bảo mình mua dùm Minh, thế là các cậu cũng nhốn nháo giả vờ nhờ vả Nguyệt mua giúp. Nguyệt cười trừ, bị chọc riết thành quen.
- Tuần sau đi học mua bánh lại cho ta nha!
Cô bé tóc dài quay xuống thì thầm với tên bàn dưới. Minh đang cắm cúi làm bài tập bỗng mắt rời trang vở, di chuyển con ngươi hướng về phía bảng, chăm chú nghe cô giảng bài, không màng đến kẻ vừa ra yêu cầu với mình, vẻ mặt điềm nhiên. Mấy tên bạn bên cạnh Minh nhìn thấy cảnh tượng đó, chẳng có ai lên tiếng nhưng có kẻ nhìn Nguyệt với ánh mắt cảm thông, kẻ lại mỉm cười trêu đùa. Nguyệt đập nhẹ tay lên bàn, đôi lông mày nhíu lại, liếc một cái rõ dài cả đám bàn dưới rồi hậm hực quay lên. Cái tên kia đúng là biết cách chọc quê người khác mà. Nguyệt thở hắt ra, lắc lắc đầu cho đỡ quê rồi cúi đầu vào vở làm bài tập.
Sms: "Ê con kia, sao hôm qua không đi học thêm?"
Sms: "Hôm qua bị đau. Quan tâm ta đó à?"
Sms: "Hôm qua mua bánh cho mi."
Sms: "Ôi cảm động quá. Buổi tới ta đi học lại đó."
Sms: "Liên quan?"
Minh là thế, tên thiếu niên mang trong mình tính cách vô cùng mâu thuẫn: có lúc ồn ào như thác đổ, khi lại yên tĩnh như mặt nước hồ thu; ở ngoài lạnh như băng nhưng trong lòng ấm như lửa.
Chàng thiếu niên ấy mặc quần tây, sơ mi trắng nhanh chóng dừng xe, bước xuống cùng quyển vở trên tay. Vóc dáng thanh mảnh nhưng cứng rắn, vững vàng chậm rãi bước đi. Thời gian như ngưng lại, những tia nắng mùa xuân rực rỡ sau lưng không làm mờ đi vẻ đẹp của khuôn mặt góc cạnh cùng những đường nét thanh tú trên gương mặt người kia. Nguyệt ngây người ngắm nhìn, tay chống cằm, miệng khẽ nở một nụ cười, ánh mắt long lanh đầy khao khát. Minh là tia nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá, là cơn mưa giữa mùa hè nóng bỏng, là cây xương rồng nở hoa giữa hoang mạc khô hạn, là cơn bão bất chợt quét qua những ngày bình yên của Nguyệt.
"Mất sổ gạo hả?" Những con chữ được dồn nén vào mảnh giấy trắng con con và vứt lạnh lùng lên bàn trên.
"Nấu cơm, mà cơm không chín..." Nguyệt chần chừ một lúc lâu mới ghi được dòng chữ đầy hàm ý. Cô không muốn Minh biết về tình trạng mối quan hệ yêu đương của mình, nhưng lại càng không biết nói thế nào để giấu diếm tâm trạng của mình.
"Để bố nấu cho ăn." Cô bé bàn trên mỉm cười đọc từng chữ. Đó là một lời đề nghị rất đáng yêu, từ một người cũng rất đáng yêu.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, nội dung tin nhắn khiến nụ cười của Nguyệt méo mó, là tin nhắn của người yêu vừa chia tay vài ngày trước. Người nói chia tay là người kia, người nói quay lại cũng là người kia, Nguyệt đã mong đợi, nhưng không phải lúc này, mà hình như cũng chẳng mong đợi gì nữa. Lý do chia tay chẳng có gì to tát, cũng chẳng liên quan gì đến cái "rung động tội lỗi" mà Nguyệt đang trải qua.
Vẻ mệt mỏi liền quấn lấy cơ thể, Nguyệt lấy từ trong cặp ra một cái gương soi có viền màu xanh dương nhỏ tí ti, đưa lên góc trái khuôn mặt mình, nụ cười của ai đó hiện ra, hiền lành và ngọt ngào. Nguyệt bất giác đưa tay sờ vào hình ảnh bờ môi ấy trong gương, khẽ chớp mắt, Nguyệt mỉm cười đáp trả. Trong giây lát, đôi gò má nóng nỏng, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn tròn, trơn tuột. Nguyệt uể oải nằm ườn ra bàn, tâm tưởng đang đấu tranh dữ dội. Mối tình đầu tuy đã rạn nứt, nhưng làm sao có thể buông bỏ mà không đau buồn hay tiếc nuối, làm sao gạt bỏ lập tức để ở bên một người khác. Mối tình thứ hai, cũng không hẳn là mối tình, chỉ là một thứ tình cảm nảy sinh không đúng thời điểm, và bản thân người trong cuộc không dám lên tiếng thừa nhận, càng không dám cho tình cảm đó một danh phận chính nghĩa. Mệt mỏi, Nguyệt cất sách vở, đứng dậy xin phép cô giáo ra về, có kẻ ngồi sau im lặng nhìn theo, ánh mắt xen lẫn nỗi đau xót và hy vọng.
Sms: "Quay lại với người yêu của mi đi."
Sms: "Tại sao?"
Sms: "Hãy ở bên người mi yêu."
Trời chưa vào hạ, lòng người đã sang đông. Nguyệt thẫn thờ, muốn nói thật nhiều nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ buột ra được hai từ ngắn gọn.
Sms: "Tùy duyên."
Từ sau tin nhắn đó, hình dáng Minh xuất hiện trong lớp học thêm ngày một thưa dần. Đến một ngày đầu hạ, Nguyệt cho phép mình tin rằng người thiếu niên đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa. Cậu ấy không ra đi, nhưng cậu ấy không còn muốn gặp cô, có thể là cậu đã đau khổ, cũng có thể là cậu đã hạnh phúc bên một người con gái nào khác. Nguyệt quyết định nghỉ ở lớp học thêm, trước mắt cô bây giờ là một mùa hạ trắng xóa..
Chương 2: Nợ em thu vàng
Biển đêm hun hút, sâu thẳm và khó lường. Những ngọn sóng bạc đầu thi nhau xô vào bờ, tiếng sóng vỗ đều đặn hòa với tiếng gió tạo thành bản hòa tấu tuyệt vời của thiên nhiên. Vị mặn biển khơi lồng lên, thấm vào từng kẻ tóc, rít ráy và khó chịu. Nguyệt với tay ra sau kéo chiếc mũ áo trùm kín đầu rồi lắc lư theo điệu nhạc của đất trời, lén đưa mắt qua thanh niên bên cạnh. Cậu thiếu niên ngày nào giờ đã rắn rỏi khoác lên mình dáng vẻ chững chạc của người lớn. Thời gian cũng có công lớn khi giúp những đường nét trên khuôn mặt ấy ngày càng ấn tượng và thu hút. Có thể 2 năm không đủ để một con người trưởng thành nhưng cú sốc tình cảm và cú trượt đại học ở ngay tuổi 18 cũng khiến con người ta phải thay đổi ít nhiều. Minh trầm tĩnh hơn xưa, nét mặt luôn phảng phất một nỗi buồn vô hình.
- Hai đứa chia tay lâu chưa?
Nguyệt đưa mắt ra biển, chăm chú nhìn ánh sáng le lói từ ngọn hải đăng xa xa:
- Ba tháng rồi.
- 2 năm ngọt ngào vậy sao lại chia tay?
- Ngọt quá nên kiến bu vào.
Nguyệt bật cười, cậu thiếu niên ngày nào của cô vẫn còn đó, vẫn rất nhuần nhuyễn cách nói ẩn dụ. Minh quay qua nhìn cô gái nhỏ bé trong chiếc mũ trùm đầu, bóng dáng Nguyệt lọt thỏm giữa màn đêm. Nét ngây thơ ngày xưa vẫn đọng lại trong từng ánh mắt, cái nhíu mày hay vẻ mặt hờn dỗi. Vài sợi tóc vàng ngắn cũn bay ra khi Nguyệt quay đầu nhìn quanh, Minh nhớ mái tóc đen dài trước kia. Hình ảnh cô bạn bàn trên hay quay xuống líu lo đủ thứ chuyện hiện ra, rõ ràng và rành mạch.
- À này, đã chuẩn bị gì chưa?
Nguyệt chớm chớm mắt
- Nói gì dễ hiểu chút đi!
- Kỉ niệm 18 năm ngày một thiên thần chào đời.
- À. Anh sẽ tặng bé cưng một chiếc lá vàng mùa thu, chịu không?
- Thôi bỏ đi... Ê máy bay kìa!
Nguyệt reo lên, phấn khích ngửa đầu dõi theo vật sáng đang di chuyển giữa bầu trời đêm, lại thì thầm "Tặng một chiếc máy bay thì được."
- Lần đầu thấy máy bay hả? Minh nhíu mày.
- Ta thích đi máy bay. Vừa rồi bay vào Sài Gòn thi đó.
- Vài bữa ta vào Sài Gòn đi làm tuyển mi vô ở chung, chịu không? - Minh nháy mắt, trưng ra nụ cười đầy dụ dỗ.
- Mơ đi. - Nguyệt bĩu môi, vẫn bằng dáng điệu trẻ con năm xưa, Minh thích chí đưa tay xoa đầu. Những ngón tay thon dài, ấm áp chạm vào dải lụa mềm mại ngày xưa...
Thời gian cứ trôi đi, có những thứ tưởng như đã chìm sâu vào quên lãng, đã bị thời gian và vô số thứ khác vùi lấp, thế nhưng chỉ cần một làn gió, một cái chạm nhẹ, những thứ ấy lại hiện ra rõ mồn một, chân thực và sống động.
- Sao đi học mà còn đi làm thêm cafe cho cực vậy?
- Đi làm mới gặp lại mi chứ không đi làm sao gặp được nhau rồi ngồi đây cho mi hỏi lý do. - Nguyệt cười xòa.
- Hai năm mà vẫn chưa bớt xàm.
Nguyệt lại cười.
- Liền ba hôm nay ta đi nhậu đó, mi có thích con trai nhậu nhẹt không? - Nguyệt chưa kịp trả lời Minh đã tiếp lời. – “Mà ta như thế này có đủ tiêu chuẩn làm chồng mi chưa? Người như ta làm chồng mi mi có thích không?"
- Có thể hỏi câu nào thực tế một chút được không? Chồng con gì giờ này! Mà tự nhiên lại hỏi chuyện này?
- Hỏi vui thôi.
- Cỡ 25 tuổi mà hai đứa đều ế thì ưng nhau cũng được. - Nguyệt gật gật vẻ tâm đắc
- Thôi Nguyệt, thích ta rồi chi nữa, 25 tuổi đồ... - Minh cười thật tươi, mắt rạng rỡ như sao đêm. Nguyệt đã vài lần bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt có sức hút như hố đen vũ trụ.
- Mưa rồi!
Ánh sáng trắng lóa lên, cả vùng trời sáng rực như ban ngày, rồi đột ngột im lìm, tối tăm. ĐÙNG! Một tiếng nổ vang. Vài hạt mưa rơi lất phất, biển đêm vùng vằng dậy sóng. Nguyệt đứng dậy, chạy vội về phía xe của mình lấy ra một cái áo mưa tiện lợi màu xanh, nhỏ xíu, ngồi xuống bên cạnh Minh rồi che lên đầu cả hai, cười khúc khích đầy thích thú.
- Xí nữa mưa to hẳn về, ngồi ngắm mưa chút đi.
- Mưa về ta đau là phải mua thuốc cho ta đó nghe chưa! - Cậu thanh niên vui vẻ nói, điềm nhiên đưa một tay lên đỡ áo mưa trên đầu, một tay choàng qua vai cô gái. Biển, đêm, sóng, mưa, sấm, chớp... đẹp đến mức để ngồi ngắm như vậy chăng, hay giây phút ở bên cạnh một ai đó đẹp đến mức khiến người ta bất chấp tất cả?
Đêm đó, trời mưa thật, hôm sau, Minh đau thật. Có ai đó mua vài viên thuốc cảm lặn lội đem đến tận nhà của người bị ốm.
- Có gói bánh với hộp sữa nữa đó, ăn đi rồi uống.
- Ờ... Minh ngập ngừng. Ánh mắt mệt mỏi vì cơn cảm lạnh, quầng mắt sâu hõm, làn da nhợt nhạt dưới ánh đèn đường, Minh từ tốn cầm lấy bao bánh, thuốc. Ngần ngại cảm ơn bằng nụ cười, bằng ánh mắt và bằng cả cơ thể đang đau ốm. Một thanh niên yếu ớt, hiền lành nom như con mèo nhỏ bị bỏ đói, chẳng còn là cậu thanh niên lanh lợi, mạnh mẽ mọi khi. Trống ngực đập thình thịch. Là thương cảm nảy sinh với một loài sinh vật yếu đuối, hay thương yêu lớn lên cũng đối với sinh vật yêu đuối đó. Mặt nóng ran, bối rối, Nguyệt giữ chặt tay ga của chiếc xe, bình tĩnh cất lời "Vô nhà đi, về đã" rồi nhanh chóng phóng xe chạy đi. 3 tiếng "về cẩn thận" cứ văng vẳng bên tai.
"Không ngờ mi có lòng tốt vậy luôn đó. Dễ thương quá, cảm ơn, cảm ơn nhiều thiệt nhiều"
Nguyệt mắt chữ A miệng chữ O ríu rít cảm ơn tên bạn đã mang cho mình món quà đặc biệt vào cuối ngày sinh nhật. Cô đã mong đợi, cũng đã thất vọng khi Minh bặt vô âm tín mấy ngày nay. Rồi bất ngờ, vỡ òa khi nhìn thấy tên cậu hiển thị trên màn hình điện thoại. Minh đứng dưới tán cây hoa giấy, vòng tay trước ngực, sương đêm vương trên bờ vai săn chắc, lấp lánh dưới ánh trăng. Mắt cậu lơ đãng dõi theo những đám mây mờ ảo trên trời rồi bất chợt chuyển đến cô gái đang bước ra từ cổng hoa. Màn đêm u tịch không sao làm mờ được nét trẻ con tinh khôi trong từng chuyển động của cô. Hầu như mọi người, ai cũng muốn được sở hữu một đứa trẻ, để có thể chơi đùa, chiều chuộng và bảo vệ. Minh nghĩ thoáng qua rồi nhẹ nhàng bảo:
- Nên thiết thực hơn, gọi anh đi.
- Là người yêu mới gọi!
Nguyệt không cần phải suy nghĩ, thẳng thắn trả lời ngay, cô rõ lòng mình đang trông đợi điều gì. Cô cảm nhận được tình cảm của mình lẫn tình cảm của Minh. Nguyệt đã đợi cậu mở lời từ 2 năm trước. Lúc đó, Nguyệt đã lưỡng lự giữa Minh và mối tình đầu, nhưng cuối cùng, Nguyệt không chọn ai trong hai người đó. Cô đã chọn ở bên một người khác, rồi một người khác nữa, dẫu những cảm giác ban đầu đều không phải là tình yêu. Những mối tình chớp nhoáng dẫu chứa nhiều xúc cảm nhưng thiếu đi rung động tận đáy lòng đều trở nên vô nghĩa. Rốt cuộc, đến giờ phút này, Nguyệt vẫn chỉ một mình. Cô đơn. Khi thực sự cô đơn con người ta mới biết mình thực sự muốn ở bên cạnh ai.
Minh định cất lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nhíu mày nhìn tên người gọi rồi tắt máy không nghe. Nét mặt đanh lại rồi giãn ra, Minh mỉm cười tự nhiên:
- Nhưng bây giờ chưa muốn có người yêu.
Mặt cậu thản nhiên, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động. Minh đã đắn đo, cân nhắc trong phút chốc trước khi đưa ra câu trả lời. Minh đã lường trước hệ quả của nó. Câu nói của Minh như ca nước lạnh tạt vào một người đang bị sốt rét giữa mùa đông lạnh giá. Sự bất ngờ mang tính thất vọng lẫn thất bại hiện rõ trên mặt Nguyệt. Cô hít một hơi thật dài, khoanh tay ôm lấy mình, tự dưng thấy lạnh quá đỗi. Nguyệt đã định cất lời hỏi Minh tại sao, nhưng rồi lại thôi. Khi người ta không muốn, bất cứ lý do nào cũng đều là ngụy biện, Nguyệt nhất định không muốn nghe những lời ngụy biện. Không khí bỗng ngột ngạt. Nguyệt cuối gằm mặt nhìn món quà Minh tặng, tay mân mê, đột ngột ngước lên hỏi:
- À, lá vàng mùa thu của ta đâu?
Minh im lặng nhìn tán lá xum xuê của cây hoa giấy trên đầu, rồi nhìn Nguyệt, chậm rãi như muốn thêm từ gì đó rất quan trọng vào câu nói của mình nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nói rút gọn.
- Thích phải không? Thích thì chờ, được không?
Dường như Nguyệt đã hiểu, cô im lặng, lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Minh. Đôi chân mày rậm, đôi mắt cười hiền lành, sống mũi cao, môi trái tim, vẻ lạnh lùng quen thuộc... Nguyệt thích, đúng là cô rất thích. Nhưng chờ, vì sao phải chờ, chờ đến bao giờ? Nguyệt không muốn trì hoãn thêm bất cứ giây phút nào nữa. Tình yêu, đôi khi giống như một mầm cây đã ngủ vùi trong đất nhiều tháng ngày, tưởng sẽ không bao giờ trỗi dậy, nhưng đột nhiên lại thức tỉnh, trở mình vươn lên mạnh mẽ. Nguyệt nhón chân đặt mầm cây của mình lên môi kẻ đối diện. Gió ngừng thổi, lá cũng im lìm, cả đêm thu ngập ngụa trong sắc vàng của ngọn đèn đường. Bóng dáng hai con người u tịch và hoang sơ. Có tiếng bước chân ai vội vã. Rồi có tiếng lá vàng khô vỡ vụn dưới chân, ai đó nghe như vỡ vụn trong lòng...
Chương 3: Nợ em đông tàn
Sau khi hai họ hoàn thành các nghi lễ truyền thống, Nguyệt cùng các bạn bưng quả của nhà gái ngồi vào bàn tiệc cùng vài người của họ nhà trai. Đã gần trưa, tiệc vẫn chưa bắt đầu, bụng Nguyệt cồn cào, cô bất giác đưa tay lên xem giờ "10h..10h... Đồng hồ đứng rồi". Mặt cô trầm ngâm, đồng hồ hết pin cũng là chuyện thường, nhưng sao lại hết vào ngay lúc ấy, Nguyệt bối rối xoa xoa mặt đồng hồ như muốn nó chạy tiếp.
- Hết pin rồi hả em. - Cô gái bên cạnh Nguyệt cất tiếng hỏi, chừng 25 tuổi, xinh đẹp và duyên dáng trong tà áo dài truyền thống, ngực trái có cài một bông hoa hồng màu đỏ, khuôn mặt có nét nào đó rất quen thuộc. Nguyệt mỉm cười khẽ gật đầu, cô gái kia tiếp lời:
- Em dùng lâu chưa?
- Dạ hai năm rồi chị.
- Lâu vậy sao. Chị cũng có một cái giống hệt như em, cũng dùng từ hai năm trước nhưng năm ngoái hết pin chị cất luôn không dùng nữa.
- Cái của em chắc có thần khí nên mới chạy lâu vậy.
- Em mua ở tiệm đồng hồ TIME à? Chị mua ở đó.
- Dạ không, em được bạn tặng.
- Tặng... tặng à. Đôi chân mày cô gái kia nhíu lại, vẻ mặt đầy suy tư. "Hai năm trước chị với em trai chị đi mua đồng hồ. Nó đòi mua thêm một cái tặng sinh nhật bạn gái, rốt cuộc là mua 3 cái giống hệt nhau, nhưng cái làm quà thì có khắc chữ "Sẻ" ở mặt sau nữa.
Sẻ? Bạn gái? Nguyệt đưa mắt xuống nhìn chiếc đồng hồ - món quà Minh đã tặng cô vào ngày sinh nhật hai năm trước. Từ sau đêm đó, điều duy nhất Nguyệt nhận được chỉ là sự im lặng đáng sợ từ con người kỳ lạ kia. Rồi vài ba hôm sau, Nguyệt nhìn thấy Minh được gắn thẻ trong ảnh đại diện facebook của một cô gái xa lạ. Tấm ảnh lưu lại hình ảnh rất đỗi tình cảm của đôi nam thanh nữ tú. Nguyệt "À" một tiếng rồi bật cười. Sau giây phút đó, Nguyệt đã tự tay cắt đứt mọi con đường để liên lạc với Minh, cô nghẹn ngào chôn tất cả những kỷ niệm trẻ dại vào tận đáy lòng, hứa với chính mình sẽ quên hết. Cô nhanh chóng đến với người mới, một người, hai người rồi ba người. Có người sâu đậm, có người qua đường nhưng chẳng có cuộc tình nào dài quá 3 tháng. Sau mỗi cuộc tình dang dở, thật kì lạ, Nguyệt lại nhớ đến Minh. Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh hai người vô tình gặp lại nhau, có thể là trong một quán cafe nào đó, hay trong một buổi tiệc nào đó với những người bạn chung, cũng có khi chỉ nhìn thấy nhau trên đường trong cái thành phố bé nhỏ này. Thế nhưng, cái thành phố này cũng đủ rộng lớn để hai năm qua họ chưa từng giáp mặt với nhau lần nào. Giây phút những chiếc kim đồng hồ đột ngột dừng lại cũng chính là giây phút hai con người đầy duyên nợ gặp lại nhau. Chàng thanh niên vô cùng bảnh bao, lịch lãm trong bộ áo dài cách tân, làn da trắng, khuôn mặt điển trai cùng mái tóc rẽ ngôi lệch đúng mốt. Ai đó vừa khen ngợi vẻ đẹp của cậu giống anh ca sĩ trẻ đang nổi đình nổi đám, có người lại bảo cậu giống các "oppa Hàn Quốc". Cậu chỉ cười, nụ cười mỉm vẫn hiền lành và có tính sát thương cao như xưa. Nguyệt đứng đối diện, duyên dáng và tươi trẻ trong bộ áo dài đỏ cách tân cùng mái tóc vàng xõa ngang vai. Một bên là đàn trai, một bên là đàn gái, đều được cô dâu chú rể yêu quý giao cho "trọng trách" bưng quả. Chú rể là em họ của Minh, cô dâu là em gái của chủ quán cafe Nguyệt làm thêm. Nguyệt đưa tay nhận lấy quả trầu cau từ đối phương, đáp trả bằng nụ cười xã giao hết sức lịch sự. Giây phút ấy, tất cả ký ức đã được Nguyệt chôn cất kỹ càng kia lại vô tình bị bới tung rồi hợp thành đoạn phim tua chậm đầy chân thực, sống động. Quá khứ hiện diện trước mắt như cú tát tình cờ vào những trái tim đã trải qua giông bão.
- Ừ, bạn gái. Không biết sao cái hôm nó đem quà đi tặng xong về nó cất cái đồng hồ của nó vào hộp rồi đem theo vào Sài Gòn đi làm luôn, chưa thấy đeo lần nào. Em nhìn bên kia kìa, đó đó, em trai chị đó.
Cô gái hào hứng chỉ về hướng Minh đang ngồi, Nguyệt nhìn theo. Hạt giống tình yêu vừa nảy mầm đã gặp ngay một trận cuồng phong tưởng đã bị vùi dập, nhưng kỳ lạ thay, nó vẫn ở đó, dưới lớp cát bụi, tiếp tục ấp ủ chờ đợi một ngày có thể đâm chồi nảy lộc. Nguyệt chớp mắt, lắc nhẹ đầu một cái, định hỏi thêm vài điều nhưng rồi lại thôi, chỉ tươi cười khen em của cô gái kia thật điển trai.
- Chị, cho ngồi với. Một cô gái xúng xính trong chiếc đầm trắng tới bên cạnh chị gái của Minh, trên ngực cũng cài một bông hoa hồng màu đỏ, nũng nịu xin ngồi chung. Trông cô rất quen, hình như Nguyệt đã nhìn thấy ở đâu đó. Nguyệt chau mày, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, vận dụng toàn bộ nơ-ron thần kinh để tìm ra thông tin về cô gái này.
- Đây là em ruột của chú rể, em họ của chị. Chị của Minh nhìn cô gái kia đầy trìu mến rồi giới thiệu với Nguyệt. Nguyệt ngớ người, cô chỉ kịp dạ một tiếng trước khi sâu chuỗi hết được mớ thông tin hỗn loạn kia. Đến cuối buổi tiệc, Nguyệt vào facebook. Mở chặn rồi tìm kiếm tài khoản kia, kéo một lượt từ trên xuống, chủ tài khoản vẫn độc thân, hình ảnh Minh chụp cùng cô em họ năm xưa vẫn còn đó. Trái tim Nguyệt rung lên..
Tin nhắn facebook:
- Tí rảnh không xuống quán đưa cho cái ni.
- Ừ. Mà trời mùa đông lạnh lắm, đi làm nhớ mang áo ấm nghe.
- Đi rồi, cũng quên mang mất rồi.
- Lạnh cóng chết cho vừa.
- Ok fine.
- Mấy giờ về, để đem áo xuống cho Sẻ mượn.
Sẻ, Sẻ, lâu lắm rồi Nguyệt mới được gọi bằng cái tên thân mật như vậy từ chính miệng kẻ đã đặt tên. Ngay khi bước vào lớp học thêm Nguyệt đã để lại ấn tượng trong mắt Minh với mái tóc dài, khuôn mặt xinh xắn và dáng người nhỏ nhắn. Chưa hỏi tên Minh đã gọi Nguyệt là chim Sẻ, Nguyệt nhiều lần khó chịu ra mặt vì không thích cái tên đó nhưng bị gọi hoài nên không muốn ý kiến gì nữa.
- Gì đây? Quà hả? - Minh hoan hỉ nhận lấy hộp quà sinh nhật được gói cẩn thận từ tay Nguyệt. Không còn bối rối như lúc nhận gói thuốc cảm năm xưa, Minh mở lời cảm ơn Nguyệt đầy chân thành.
- Ơn nghĩa gì! Đưa áo đây tui mặc về, lạnh run rồi đây.
- Ờ quên. Mặc vô đi, đi dạo lát rồi về.
Tháng 12 âm lịch trời không mưa nhưng khá lạnh, không gian được bao bọc bởi lớp sương đêm mờ ảo. Nguyệt với tay vào không gian, dịu dàng nâng niu thứ vô hình nào đó, mắt mơ màng.
- Điên hả! - Minh liếc mắt, buông câu trách móc lạnh tanh. Đã nhiều năm trôi qua nhưng Minh vẫn giữ cho mình một thái độ đặc biệt đối với Nguyệt.
- Thích thế thôi. - Hình như ai đó cũng rất giống không khí, rõ ràng là ở ngay trước mắt nhưng không thể nào nhìn thấu cũng không thể nào nắm bắt được. Nguyệt vẫn tiếp tục nâng niu bầu không khí một cách đầy tình cảm. Muốn nói rất nhiều lời, muốn hỏi rất nhiều điều nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào nên đành im lặng.
- Ta rủ lên cầu đâu phải để ngắm không khí!
- Vậy là để ngắm nhau? - Nguyệt xoay người tựa một bên vào thành cầu, ngẩng đầu nhìn Minh đầy thích thú. - Ok, xoay mặt qua đây!
- Điên. Để trả nợ.
Nợ? Nợ gì? Nguyệt chưa kịp suy nghĩ ra thì phát hiện môi mình đã bị đôi môi khác phủ lên, mạnh mẽ và ấm áp. Nguyệt bất động, cô đã tưởng sẽ không bao giờ gặp lại Minh! Thời gian ngưng lại cho đến khi Minh chậm rãi rời môi cô gái, cậu mỉm cười. Minh đã dùng nụ hôn của mình để xin lỗi Nguyệt, xin lỗi vì lần quay lưng đi hai năm trước của mình. Cũng là đang trả nợ cô, trả nợ nụ hôn dũng cảm trước kia. Gió từng đợt vi vu qua thành cầu, len lỏi vào tâm hồn hai kẻ nhiều duyên nợ. Họ tâm sự với nhau về cuộc sống hiện tại: công việc, học tập hay vài vấn đề thời sự. Nhưng tuyệt nhiên không ai đả động đến những gì trong lòng mình thực sự muốn nói. Quá khứ là một trang sách có đầy đủ mị lực để khiến ta lưu luyến và nhớ nhung, nhưng chẳng có mấy ai muốn lật ra để xem xét lại. Trăng đêm nay thật đẹp, dẫu chưa tròn.
- Em làm ở đây lâu chưa? Lần đầu chị vào quán này đấy. Chị gái Minh nói rồi mỉm cười hiền lành, thân thiện, cô gái có khuôn mặt và thần thái chẳng khác Minh là bao.
- Cũng lâu rồi chị ạ. Hôm nay chị ghé quán để thăm em phải không? - Nguyệt cười đầy tinh ranh, đúng hệt như cái chất trẻ con trong người.
- Vô đây cho em có việc làm chứ thấy quán vắng mà em ngồi không cũng buồn.
- Chị này! - Nguyệt chu môi nũng nịu. Từ sau hôm hỏi giờ trong tiệc cưới, Nguyệt và chị gái Minh thường xuyên liên lạc với nhau, nói chuyện trên trời dưới đất nhưng cả hai chưa bao giờ đề cập đến Minh. Dường như ngay giây phút nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay Nguyệt, chị gái Minh đã biết Minh là một chủ đề nhạy cảm, cả Nguyệt cũng vậy. Khi chị gái Minh đã ra về, Nguyệt chợt nhớ ra từ tối hôm đó đến nay cô và Minh chẳng liên lạc với nhau, cũng không lâu, chỉ là đêm thứ 2, nhưng chừng đó đủ khiến lọng dạ của một cô gái bồn chồn khó tả. Cô nhớ cậu.
Sms: "Tí rảnh xuống nói ni."
Sms: "Có gì quan trọng không. Nói luôn đi."
Sms: "Xuống đây!"
Sms: "Đang có việc bận. Có đưa thứ gì thì xuống, không thì thôi."
Cái gì? Cái gì mà có đưa thứ gì mới xuống còn không thì thôi chứ! Vậy ra tối hôm trước biết là sinh nhật sẽ được tặng quà nên vừa nói đã xuống liền còn giờ thì không xuống. Ham vật chất ư? Nghĩ vậy, Nguyệt tức giận, mặt phừng phừng.
Sms: "Vậy thôi."
Nguyệt muốn chấm dứt câu chuyện tức khắc.
Sms: "Ta ghét nhất là cái kiểu ni á nghe!"
Chưa bao giờ Minh dùng từ "ghét" với Nguyệt. Bình thường chỉ là mấy từ điên khùng, hoặc có gì khó chịu lắm thì im lặng luôn. Nguyệt hơi chột dạ. Có khi nào Minh ghét mình không? Nguyệt lo sợ tự hỏi chính mình nhưng càng không hiểu được nguyên nhân vấn đề cô lại càng làm cơn phẫn uất của mình dâng lên.
Sms: "Ghét cái chi mà ghét. Bảo xuống không chịu xuống còn la lối! Làm gì làm đi."
Sms: "Ờ".
Vẫn là từ ờ quen thuộc, Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Sao lại chỉ ờ, mình đã sai sao? Mình đã cư xử không đúng, đã nói những lời không hay khiến Minh giận sao? Vậy giờ mình phải làm sao, làm sao?? Đắn đo một lúc Nguyệt quyết định nhắn tin cho Minh.
Sms: "Bạn N chân thành xin lỗi bạn M, xin lỗi vì đã khiến bạn M khó chịu."
Im lặng...im lặng...vẫn là im lặng. Chiếc điện thoại im lìm không tiếng động. Nguyệt thất thểu về nhà. Đêm đông, sương lạnh thấu da, Nguyệt bất giác đưa tay chạm nhẹ vào bờ môi, hơi ấm vẫn còn nóng hổi. Hai bên đường cây cối lặng thinh nép mình vào bóng đêm, phố im lìm, chẳng còn tiếng động cơ hay tiếng nói cười ồn ã. Mới lúc nãy còn đông đúc mà bây giờ đã xác xơ. Phố đã vãn, chuyện vui cũng đã vãn...
Chương 4: Trả em xuân ngàn
Một sân khấu hoành tráng, quy mô, âm thanh chất lượng cao, ca sĩ là các ngôi sao trẻ hàng đầu, các tiết mục được đầu tư công phu. Người ta đứng sát nhau, không chừa bất cứ milimet đất trống nào. Người ta chen, lấn, xô, đẩy chỉ để được nhích lên phía trước một chút, được gần sân khấu thêm một chút. Phía trước là người, phía sau là người, trái phải xung quanh cũng toàn là người. Không khí hỗn loạn, nóng bức nhưng sôi động và vô cùng hào hứng. "Á!" Chị gái của Minh đau đớn kêu lên, có ai đó vừa dẫm phải chân cô. Là một cô gái, đúng, là một cô gái, cô ta mang giày cao gót. "Đi đứng cho cẩn thận." Minh lên tiếng. Dù đó là một cô gái hay bất kỳ một ai khác cậu cũng không ngần ngại, một khi động đến người thân yêu của cậu thì cậu không thể im lặng. Cô gái mang giày cao gót đanh đá đáp lại "Không biết tránh ra à?" Minh nhìn cô ta, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, khẽ nhíu mày rồi cười nhạt. Cậu không muốn nhiều lời với loại con gái ngang ngược không biết điều. Thanh niên đi cùng với cô gái mang giày cao gót giữ tay cô ta lại, mặt đầy chân thành: "Xin lỗi chị, xin lỗi anh bạn." Minh nhìn anh ta, đúng là oan gia ngõ hẹp, cậu cười lịch thiệp đáp trả.
- Người yêu cậu đấy à?
- Không, chị gái.
Minh lùi về sau, để chị đứng phía trước, ôm lấy chị tránh để không ai chạm vào nữa. Anh thanh niên kia hỏi thêm gì đó nhưng đã bị tiếng nhạc ồn ào át đi. Minh không hỏi lại, cậu không muốn nói chuyện với người đã từng khiến mình trở nên nhu nhược. Câu nói hơn 4 năm trước của anh ta lại vang lên trong trí óc Minh.
"Tôi biết cô ấy có chút tình cảm với cậu, nhưng thích và yêu là hai chuyện khác nhau. Tôi là người đến trước, cậu là người đến sau, nhưng mà điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là cô ấy chọn ai. Chúng ta công bằng nhé, cho cô ấy tự lựa chọn người cô ấy yêu. À, xin cậu nhớ dùm tôi một điều rằng: nếu lúc này cô ấy không chọn cậu thì nghĩa là sau này, nếu cô ấy có thay đổi quyết định mà chọn cậu thì cậu cũng chỉ là một sự thay thế."
Lúc đấy, khi bảo Nguyệt hãy chọn người Nguyệt yêu, Minh đã rất hy vọng cô chọn mình, cũng chắc chắn phần nào đó mình sẽ là lựa chọn của Nguyệt. Nhưng kết quả là Nguyệt đã không chọn Minh, vào thời điểm vô cùng đặc biệt ấy. Thất vọng, hụt hẫng hay vài ba từ khác để miêu tả tâm trạng Minh lúc đó vẫn chưa đủ. Cậu đã nhiều lần đến lớp học thêm, đứng trước cổng nhìn vào rồi lại quay xe đi về, cậu không dám gặp, cũng không muốn chạm mặt người con gái trong kia, cảm giác thua cuộc khiến một người con trai trở nên hèn nhát. Rồi Minh chọn một cô gái khác, mang đến cho Minh những điều ngọt ngào hạnh phúc và cả đau khổ nhất. Có một thời gian, cậu thiếu niên kia thả mình vào khoảng không đầy mông lung của tình yêu, đau khổ nhận ra bản thân mình mãi chỉ là kẻ thất bại. Rồi Minh gặp lại Nguyệt, những cảm xúc ban đầu ùa về khiến cậu hân hoan vui sướng đến mức những nỗi đau đã trãi qua đều tan thành tro bụi. Cho đến đêm tặng quà sinh nhật cho Nguyệt, người yêu cũ Minh liên tục nhắn tin, gọi điện cho cậu. Cô gái ở bên cậu hai năm trời đã phản bội cậu để trở về với người yêu cũ nay quay lại tha thiết níu kéo. Cảm giác sợ hãi dấy lên, mạnh mẽ khuấy đảo những rung động vừa mon men đến gần... 3 tiếng "người thay thế" cùng lúc văng vẳng bên tai khiến Minh yếu đuối bỏ chạy.
- Chị thấy cô gái lúc nãy quen lắm. Hình như gặp rồi.
- Ở đâu?
- Quán cafe bé Nguyệt làm thì phải. Hôm đó chị ghé chơi nói chuyện thì gặp cô gái này vào mua cafe mang đi, còn cậu kia đứng ở ngoài chờ.
- Vậy hả...
Minh đứng bất động, cậu ngước nhìn lên vầng trăng, đống tơ vò trong lòng hình như đã được gỡ bỏ, trái tim lại đập những nhịp dịu dàng. Trăng đêm nay đẹp lạ thường, không như đêm trăng mờ ảo kia, đêm Minh tới quán Nguyệt đem cho cô chút đồ ăn để gây bất ngờ thì gặp phải người yêu cũ của cô đứng trước quán chờ đợi, trên tay cũng đang cầm một gói đồ ăn.
Sms: "Đang ở đâu đó? Ta có chuyện muốn nói?"
Sms: "Đang ở lễ hội Heneiken."
Sms: "Đứng ở đâu?"
Sms: "Mi ở chỗ nào để ta đi tìm."
Nguyệt vội vã đến chỗ Minh, nhưng chẳng thấy cậu đâu, xung quanh toàn là những kẻ xa lạ. Không khí cô đặc, lạnh lẽo, cảm giác bơ vơ xâm chiếm từng tế bào. Nguyệt quay đầu nhìn quanh, cố gắng nhìn thật chậm, thật kỹ, nhón chân để nhìn xa hơn nhưng vẫn vô ích. Trên sân khấu MC đang giới thiệu phần trình diễn tiếp theo của ca sĩ Erik. Mọi người vỗ tay hào hứng, Nguyệt chẳng buồn liếc mắt lên xem. "Hay là thằng ôn dịch kia lừa mình? Mình có điên không, tự dưng gọi là chạy ra liền" Nguyệt thì thầm với chính mình, cảm giác mình thật ngu ngốc. Bỗng có một bàn tay đặt trên vai Nguyệt, cô giật thót người quay lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên rồi chuyển dần sang quen thuộc, trìu mến. Mưa rơi lất phất, không gian im ắng, đám đông cũng im lặng lạ thường, cảm giác hồi hộp khiến Nguyệt khó thở, có gì đó bất chợt... Minh ôm lấy Nguyệt. Sân khấu bỗng vang lên tiếng hát của Erik "Sau tất cả, mình lại trở về với nhau, tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen. Sau tất cả, lòng chẳng hề đổi thay, từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi và ta lại gần nhau hơn nữa...."
50 năm sau
Trên ban công có hai cụ già đang ngồi uống trà với nhau, dưới đường có một đôi trẻ đang ôm nhau, vẫn là cái không khí náo nhiệt của đêm lễ hội âm nhạc đường phố.
"Đêm hôm đó, em đã đợi chỉ để nói với anh rằng em nhớ anh, nhưng anh không đến. Lúc đó em đã định sẽ không thích anh nữa, nhưng em không làm được."
- Hình như tôi nghe được hai đứa dưới kia nói chuyện bà ạ.
"Vì yếu đuối mà anh đã bỏ chạy, nhưng thật may vì định mệnh đã đưa anh quay lại đây. Xin lỗi vì từng có ý định bỏ rơi em."
- Tôi cũng vậy.
"Tại sao anh lại tìm em, lại bất chợt ôm em như vậy? Có phải đã đến lúc anh muốn ở bên cạnh em rồi không?"
- Này, bà chưa từng thắc mắc vì sao đêm đó tôi lại đi tìm bà rồi lại ôm bà như vậy à?
"Anh đã tự hỏi mình rất nhiều lần rằng có yêu em không, câu trả lời luôn là có. Anh cũng đã tự hỏi rất nhiều lần rằng anh có muốn ở bên cạnh em suốt đời không, ngay giờ phút này, câu trả lời của anh là có. Em đừng hỏi anh vì sao lại như thế, vì đó là định mệnh. Cũng như em đã yêu vài người khác nhưng cuối cùng vẫn chọn anh."
- Đã từng thắc mắc nhưng giờ không muốn biết nữa. Có những chuyện không nhất thiết phải tìm hiểu lý do cũng không nhất thiết phải làm rõ trắng đen, kết quả tốt đẹp là được rồi.
"Ngoại trừ anh, tất cả chỉ là một phép thử, em đã thử nhiều, em không muốn thử nữa, em muốn thật, em muốn anh."