5/2/17

Cứ nghĩ mẹ không thương mình nên con gái mặc kệ cho anh trai và chị dâu chăm mẹ và cái kết

Cầm tờ di chúc của mẹ lên đọc, Lê run rẩy mắt không ngừng rơi nước mắt. Trời ơi, vậy là bao lâu nay cô đã hiểu lầm về mẹ rồi ư? Bỏ nó xuống cô chạy thật nhanh đi tìm mẹ để nói lời xin lỗi nhưng…


 Mẹ ơi, mẹ không thể như thế được (ảnh minh họa)
Mẹ ơi, mẹ không thể như thế được (ảnh minh họa)

Là con út trong gia đình nhưng Lê lúc nào cũng cảm thấy mình là người thừa trong nhà không bằng ấy. Mẹ lúc nào cũng quan tâm, thương yêu anh trai đủ kiểu còn riêng cô thì mẹ mặc kệ. Cô muốn làm gì thì làm, mẹ chẳng quan tâm hay hỏi han gì. Nhiều lúc Lê ghen tỵ với anh trai mình và nghĩ mẹ thích con trai hơn nên mới bỏ rơi cô như thế này.

Rồi 1 ngày nọ mẹ cô đi làm ăn xa, bà để cô lại cho con trai và con dâu chăm sóc. Trước khi mẹ lên xe khách đi xa, Lê níu tay mẹ khóc lóc mếu máo.

- Mẹ, có phải mẹ ghét con lắm không? Chỉ vì con là con gái mà mẹ đối xử với con như người thừa trong nhà thế sao? Mẹ thừa biết là con không thích ở với chị dâu và anh trai cơ mà. Mẹ, mẹ cho con đi theo với mẹ đi. Con là con gái của mẹ cơ mà.

- Con bé này, nhũng nhiễu quá đấy. Ở nhà với anh trai thì có gì mà không được chứ? Mày định làm mẹ mày phát điên lên đấy à? Buông tay ra mẹ còn đi không xe nó chạy bây giờ.

Vì cô là con gái nên mẹ không thương cô ư? (ảnh minh họa)

Cứ thế mẹ hất tay Lê ra bỏ mặc cô khóc mếu máo ở bến xe trước bao ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn về hướng cô. Bỏ về nhà, Lê cứ thu mình không căn phòng tối om khóc thút thít, mặc cho anh trai chị dâu dỗ thế nào cũng không chịu ra ăn cơm các kiểu.

Lâu dần Lê trở nên tự kỷ, cô ít nói ít cười với mọi người hơn. Thậm chí cô còn gắt gỏng, thái độ với anh chị mình chỉ vì tức tối khi bị mẹ bỏ rơi, mẹ không yêu thương mình như anh trai. Nửa năm kể từ ngày mẹ đi làm ăn xa đến giờ, Lê không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay bức thư nào của mẹ gửi cho mình cả. Lẽ nào mẹ đã quên cô rồi thật ư? Hay mẹ không cần cô nữa, cô không phải là con của mẹ cho tới 1 ngày…

Hôm đấy đang ôn thi về nhà, Lê chết sững khi nghe được anh trai và chị dâu ôm nhau khóc nức nở tay cầm tờ giấy gì đó.

- Vậy là mẹ sắp chết rồi sao anh? Sao có thể nhanh như thế?

- Anh không biết nữa, nhưng mẹ bị ung thư giai đoạn cuối rồi. Mấy bữa trước lên thăm mẹ, thấy mẹ đau đớn mà anh ứa nước mắt thương mẹ.

- Mình có nên cho cô Lê biết chuyện này không anh? Con bé nên được biết trước khi mẹ mất chứ?

- Anh sợ nó sốc không chịu nổi đâu. Để lựa rồi anh tính, nhưng mẹ đã lập di chúc cho con bé rồi mà lại không cho nó gặp mẹ  vì sợ con bé đau lòng mà anh thấy thương con bé lắm.

Nghe những lời đó từ anh trai, Lê phi thẳng vào trong nhà giựt lấy tờ giấy anh trai đang cầm mà đọc. Trời ơi, gì thế này mẹ cô đã viết gì trong di chúc thế này: “Lê à, con gái yêu của mẹ. Có lẽ lúc con đọc được những dòng này thì mẹ đã mất rồi. Mẹ xin lỗi vì đã giấu con chuyện mẹ bị ung thư, để con ở nhà với anh chị. Nhưng mẹ không muốn con gái mẹ yếu đuối, khóc lóc như thế. Lê à, mẹ yêu con nhiều lắm. Mẹ chỉ mong thấy anh em tụi con hòa thuận, sống tốt là mẹ vui rồi. Đất đai, tài sản mẹ đã chia đều cho 2 anh em rồi, tụi con nhớ phải thay mẹ chăm sóc nhau nhé!”.

- Anh, mẹ sắp chết là sao? Sao mẹ và anh lại giấu em chứ? Mẹ đang nằm viện nào.

- Anh xin lỗi, nhưng mẹ không muốn cho em biết sợ em đau lòng. Mẹ muốn em tập trung vào kỳ thi sắp tới. Đó là tâm nguyện của mẹ.

Bật khóc nức nở Lê chạy đi bắt xe khách lên bệnh viện mẹ nằm ngay lập tức. Thì ra bao lâu nay cô đã hiểu lầm mẹ rồi. Mẹ cô không hề ghét bỏ gì cô cả, mẹ lo cho cô nhiều lắm vậy mà cô lại cứ nghĩ xấu về mẹ. Cô phải đến với mẹ nhanh, thật nhanh mới được.

Vừa tới bệnh viện, vừa tìm được phòng mẹ nằm Lê đã ngã khụy khi tấm khăn trắng phủ kín người mẹ cô. Trời đất, căn bệnh ung thư quái ác kia đã cướp mất mẹ cô sao? Ôm lấy mẹ, Lê khóc, khóc nấc lên trong nỗi đau quằn quại. Gía như cô hiểu cho mẹ, cô không hờn dỗi, suy nghĩ trẻ con thì có lẽ giờ đây cô đã nói với mẹ lời xin lỗi được rồi.

Related Posts: