“Mẹ ơi, mẹ cho con uống sữa thừa của em nhé. Con đói lắm, từ sáng đến giờ con không được ăn cái gì cả” để rồi…
Con đói lắm (ảnh minh họa)
Từ ngày đẻ đứa thứ 2 là thằng cu ra 1 cái, bé Chíp bị bỏ mẹ bỏ lửng chẳng thèm quan tâm thật chí còn đối xử tệ bạc với nó. Suốt ngày quát bé Chíp thế này thế kia khiến hàng xóm phải hỏi vợ chồng Toàn:
- Mày đi đẻ thuê con Chíp hay sao mà vợ chồng mày hắt hủi nó thế. Đứa thì cưng nựng hơn cả vàng đứa thì như đồ bỏ đi vậy.
- Ôi giời, con gái thì phải chịu thôi. Vợ chồng em chỉ thích con trai thôi, con gái thì là con người ta mà.
- Tao cũng đến cạn lời với vợ chồng mày. Chỉ tội con bé thôi.
5 tuổi mà bé Chíp gầy, bé xíu cân nặng không cả bằng đứa 3 tuổi. Từ ngày em ra đời lúc nào bé Chíp cũng lủi thủi 1 mình trong căn phòng chật hẹp mà chẳng bao giờ được bố mẹ hỏi thăm lấy 1 câu. Nhiều khi nhìn em được bố mẹ chăm sóc cẩn thật, mua cho không biết bao nhiêu quần áo, sữa sủng nhưng nó thì ngược lại. Có khi cả năm bố mẹ mới mua cho nó được 1 bộ rẻ tiền, còn không toàn mặc quần áo chật ních, bật chỉ và rách đủ chỗ.
Nó khóc, vợ chồng Toàn biết nhưng anh chị phớt lờ như chẳng có chuyện gì. Lúc nào mà bé Chíp khóc to quá hay vô tình làm đổ vỡ cái gì đấy y như rằng không Toàn thì vợ lại lôi con bé lên giường đánh cho đỏ ửng hết mông lên mà đe nẹt các kiệt.
Lâu dần bé Chíp gần như tự kỷ (ảnh minh họa)
Lâu dần bé Chíp gần như tự kỷ, nó cứ 1 mình lầm lũi và vô hình trong căn nhà không có tình thương ấy. Con bé chẳng biết tâm sự cùng ai. Nhiều khi nhìn em, nó chỉ ước được 1/10 của em thôi nhưng không được. Đã nhiều lúc nó ghét, ghét em nhiều lắm. Ngày trước khi chưa có em thì nó được bố mẹ cưng nựng thế này thế kia còn bây giờ thì ngược lại.
Thế rồi 1 hôm vợ chồng Toàn đưa thằng cu thứ 2 đi ăn tiệc ở khách sạn đến mãi 10h tối mới về để bé Chíp ở nhà chẳng đoái hoài gì đến nó. Vừa mở cửa ra thấy bé Chíp mi mắt đẫm nước mắt chạy tới run run hỏi mẹ.
- Mẹ ơi, mẹ cho con uống sữa thừa của em nhé. Con đói lắm, từ sáng đến giờ con không được ăn cái gì cả.
- Uống cái gì mà uống. Mày nghĩ gì mà đòi uống sữa thừa của em. Vào vét cơm nguội mà ăn. Hình như tối qua ăn vẫn còn đấy.
- Nhưng cơm có mùi gì chua lắm mẹ ạ. Mẹ cho con uống sữa thừa của em đi, con đói và thèm lắm.
- Đòi hỏi. Cơm đấy, mày không ăn thì nhịn.
Nói rồi mẹ tát nó 1 cái thật đau rồi bé em vào nhà dỗ dành nó uống sữa, ăn cháo dinh dưỡng các kiểu. Nó lại chui vào chăn khóc, khóc nức nở vì bị bố mẹ bỏ rơi. Nhiều lúc nó tự hỏi nó có phải con của bố mẹ không nữa. Có thể do bị bố mẹ bỏ rơi nên nó đã biết suy nghĩ và lớn hơn những đứa trẻ bằng tuổi. Nửa đêm đói quá, nó cố xuống bếp bốc cơm ăn nhưng nó bốc mùi chua quá con bé không ăn được. Thế rồi nó mở cửa bỏ ra ngoài đường giữa đêm lạnh buốt mà nước mắt ngắn nước mắt dài.
Đang ngủ, bỗng chuông điện thoại kêu ing ỏi. Toàn nhăn nhó nghe điện thì tá hỏa thấy chú bảo vệ ở tòa chung cư báo bé Chíp bị ô tô đâm nặng lắm. Mơ hồ vì nửa đêm con đang ngủ trong phòng mà, sao lại tai nạn được Toàn cố hỏi chú bảo vệ xem có nhầm không thì ông ấy hét lên: “Mày có xuống đưa con mày đi viện không, nó đang chảy nhiều máu lắm!”.
Vợ chồng Toàn vội lao xuống dưới thì chết ngất thấy bé Chíp đang nằm trên vũng máu. Run rẩy vợ chồng Toàn lao vào bế, gọi tên con khiến bao người xót thương.
- Chíp, Chíp tỉnh dậy đi con. Bố mẹ đây rồi, bố mẹ sẽ đưa con đi bệnh viện. Cố lên con gái yêu của bố mẹ.
Gọi mãi, gọi mãi con bé mới lờ đờ mở mắt ra nhìn bố mẹ mà nó chảy nước mắt cố hỏi bố mẹ 1 câu rồi ngất lịm đi khiến tất cả chết sững.
- Có phải bố mẹ ghét con lắm phải không?
- Không, không con là con của bố mẹ sao bố mẹ lại ghét con được chứ. Tỉnh dậy đi con yêu, dậy đi con yêu. Xin con, xin con đừng làm bố mẹ sợ.
Hòa cứ gào khóc khản cả tiếng nhưng con bé vẫn nhắm chặt mắt lại. Đưa con tới bệnh viện cấp thì bác sĩ bảo nó đã qua cơn nguy kịch nhưng sẽ phải sống đời sống thực vật khiến Hòa (vợ Toàn) ngất luôn tại chỗ. Con bị như thế, vợ chồng Toàn mới suy nghĩ về thời gian qua anh chị đã đối xử tệ bạc với con bé như thế nào. Chỉ vì trọng nam khinh nữ mà anh chị đẩy con vào chuyện này.
Con nằm 1 chỗ như thế khiến vợ chồng Toàn chịu nhiều chỉ trích của dư luận lắm. Ai cũng nói tại vợ chồng anh bỏ rơi, đối xử tệ bạc với con bé nên mới ra cơ sự này. Giờ nhìn con, Hòa mới biết con mình gầy và có gương mặt buồn thế nào. Tại anh chị không làm tròn trách nhiệm của cha/mẹ nên mới thế này. Giờ hối hận thì mọi thứ đã muộn rồi.
Vậy nên các ông bố/ bà mẹ hãy luôn quan tâm con cái 1 cách đối đa nhất. Đừng chỉ có biết đẻ nó ra rồi để mặc nó tự khôn lớn như thế nào. Sống trong 1 gia đình nhưng lại bị bố mẹ ghẻ lạnh chúng buồn và hay suy nghĩ tiêu cực lắm. Hãy để lũ trẻ tự hào vì làm con bạn. Đừng để mọi thứ đi quá xa rồi mới thức tỉnh thì đã quá muộn rồi.