Làm dâu, sợ nhất mẹ chồng, thứ nhì em gái, cuối cùng chị dâu. Và đời tôi đây lại ngược lại, tôi chẳng ngại sợ mẹ chồng, cũng may không có em gái nhưng đã ngấm thế nào là nghe răm rắp lời chị dâu.
ảnh minh họa
Nhà chồng có hai anh em trai. Tôi là dâu út. Chị là dâu trưởng. Hai anh chị lấy nhau trước vợ chồng tôi 5 năm, sinh ra được bé trai kháu khỉnh, là cháu đích tôn của ông bà. Chị giỏi giang và chu toàn mọi chuyện. Chị hiểu sở thích và tính cách của từng thành viên trong nhà. Còn tôi mới về nhà chồng, cái gì cũng bỡ ngỡ, nếp ăn nếp uống hồi nhà mẹ đẻ vẫn chưa thể thích nghi. Khổ nỗi, tính tôi cũng chẳng vừa. Mỗi cần có giỗ chạp hay chỉ đơn giản là làm bữa cơm đại gia đình, hai chị em lại được phen “ruột để ngoài da”:
- Rau cải em luộc xanh thế! Luộc nhừ thêm tý nữa, mẹ chị thích cải nhừ!
- Xanh rau mới giữ được Vitamin với độ giòn chứ chị! Nhừ quá rau vàng nhìn mất ngon!
- Em cứ luộc nhừ cho chị! Xem có mất ngon không?
Bữa đó hậm hực, tôi không thèm động vào một cọng rau nào. Đĩa rau hết bay. Cả nhà từ bố mẹ đến anh chồng tôi vẫn ăn ngon ơ. Bụng nhẩm nghĩ: “Cả gia đình ai cũng lạ lùng!”.
Chưa hết, tôi với chị đã không ưa gì nhau mà mẹ chồng suốt ngày tạo cơ hội cho hai đứa qua lại. Bà phó thác cho hai chị em đưa bà đi siêu thị sắm Tết. Dâu trưởng và mẹ chồng khoác tay nhau quấn quýt lựa đồ, còn đứa dâu út lóc cóc đẩy xe theo sau. Lắm lúc nghĩ: “Phận dâu út thiệt thòi đủ đường!”. Tôi cũng chẳng cam, cố hòa vào cuộc nói chuyện:
- Mẹ! Mẹ! Mua cà phê này đang giảm giá đó! Trước mẹ bảo mẹ thích cà phê mà!
Chị dâu quay ra liếc tôi sâu hoắm, ghé sát tai tôi mà nói: “Cà phê sẽ làm mẹ mất ngủ! Không tốt cho người có tuổi! Lần sau mua gì, làm gì, nhớ phải hỏi chị trước nghe chưa!”
Dâu trưởng không đồng ý, mẹ chồng cũng ừ ừ gật gật cho qua. Chị nói gì cũng đẹp, cũng hay. Cò tôi mở miệng ra là bị gạt. Ba máu sáu cơn nổi lên, sôi sùng sục trong lòng, tôi thề nguyền: “Tết này sẽ chứng minh cho bà dâu trưởng sáng mắt ra! Mua gì, làm gì đều phải hỏi ý chị á? Không đời nào!”
Tết đến, ngay từ trong năm, tôi tất tưởi kiếm quà Tết để biếu ông bà. Năm nay là năm đầu tiên có dâu út trong nhà, mọi chuyện phải khác, không thể cứ theo nếp cũ mèm, cổ hủ của bà dâu trưởng được. Tôi lên mạng tìm xem cái gì Hot nhất thì mua, hỏi han mấy chị trong công ty nổi tiếng “biết ăn chơi” chuyện mua gì, biếu gì. Tính bốc đồng cộng với máu shopping sôi sùng sục, nhìn cái gì cũng thích, cũng muốn. Mua được món nào là tôi hả hê món đó. Toàn những của ngon vật lạ của Nga, Pháp, Nhật đủ cả. Món nào cũng long lanh, lấp lánh thế này cho bố mẹ chồng thấy độ “chịu chơi” của con dâu thứ. 30 Tết đem biếu ông bà, mẹ chồng tôi hoa hết cả mắt nhìn quanh, cứ nâng lên hạ xuống. Bà ra vẻ dè chừng tìm kiếm:
- Thế có ô mai, mứt Tết không con?
- Ôi! Đồ Tây nó không có mấy cái đó đâu mẹ ơi! Tết năm nào cũng ăn thứ đó rồi! Con sắm cho ông bà toàn đồ lạ cho đổi mới! Mẹ thích không?
- Thích! Cơ mà vẫn phải có ô mai, mứt Tết để thắp hương. Thôi giờ đèo mẹ ra mua mấy hộp để cúng ông bà!
Kịp may, chị dâu trưởng cùng lúc đưa cháu đến biếu Tết ông bà. Tôi khoái chí vô cùng, độ oách của tôi nay cũng có dịp thể hiện. Rồi xem chị ấy cũng sẽ lác mắt trước mấy món tôi biếu ông bà! Nhưng cái sự khoái chí ấy chẳng được bao lâu vì… Chị dâu tôi mang đến đúng những thứ mẹ tôi cần.
- Hoa đến rồi hả con, mẹ đang bảo My đèo ra mua đồ thắp Hương. May mà con mang đến luôn. My nó mua nhiều đồ toàn tiếng Tây, tiếng Tàu ngon nhưng không cúng ông bà được. Thế vẫn 11 Hàng Đường chứ con?
- Vâng nãy con đi qua mua cho mẹ, mua cho cả chồng đi Tết sếp luôn!
- Ừ ở đấy uy tín cứ ra mà mua!
Rồi bà quay sang tôi:
- Thôi thôi chai rượu đẹp thế này thì để trưng trong tủ kính, không uống đâu! Bố mày đang bị gan, phải kiêng. Bánh kẹo thì mẹ ăn vào sợ tiểu đường tái phát, đem chia hết cho trẻ con làng xóm!
Và chị dâu tôi đã thắng.
- Mà My nhé! Lần sau con chớ quà cáp tốn tiền con nhé! Mẹ già rồi có dùng được đâu! Thôi hai chị em lên dọn dẹp ban thờ với mẹ còn cúng đón giao thừa!
Tôi thua một cú đau, xấu hổ không thốt lên lời, e rằng sau pha này chị dâu là càng được lên mặt. Bữa cơm tất niên tối nay tưởng xem chừng khó nuốt thì chị dâu mới chạy ra đưa cho tôi cái chổi lông gà rồi thủ thỉ:
- Lần sau em làm gì hay mua gì thì cũng nên hỏi qua chị! Không phải chị muốn lên mặt gì như em nghĩ đâu, chỉ là đôi khi chị nói em hơi khô khan khiến em hiểu nhầm. Nay mới có cơ hội nói chuyện để giải thích cho em.
Rồi chị bắt đầu kể lại những ngày đầu về làm dâu của chị. Chị cũng như tôi vậy, bị mẹ nhắc nhở nhiều nên cũng không muốn tôi lặp lại vết xe đổ của chị. Rau có nhà luộc xanh, luộc nhừ; cha mẹ có tuổi nên thích ăn nhừ, với lại nhập gia tùy tục là thế. Nếu chị không quả quyết, bưng ra đĩa rau xanh rì thì có phải mẹ trách cả chị lẫn em không? Cà phê hay trà, bánh kẹo hay mứt tết, ô mai cũng vậy? Nếp nhà mình xưa vẫn chẳng thể nào thiếu mấy món cổ truyền đó. Chị bảo tôi còn trẻ nên chưa hiểu hết được ý nghĩa tâm linh của nó, ô mai – mứt Tết với nhà mình nó như là bát hương, nén nhang phải có trên ban thờ vậy.
Xấu hổ lắm, tôi mới đùa lại chị:
- Nãy nhìn em chắc buồn cười lắm chị nhỉ?
- Ừ! Làm chị lại buồn cười chị của mấy năm về trước!
- Thế sau này em nghe chị. Cái gì cũng nghe chị thôi!
Hai chị em dâu tôi không ngờ lại có ngày cười nói với nhau thân thiết đến thế. Đến giờ thì dâu út phục dâu trưởng thực sự. Qủa thật là về độ tinh quái và chu đáo của dâu trưởng thì mẹ chồng cũng phải mến, mà nếu cô em “giặc Ngô” cũng phải phục chứ chẳng nói gì đến dâu út như tôi.