Tôi vẫn mãi nghĩ đến cái quyết định sai lầm của mình chỉ vì quá ham muốn vật chất và cái mác công tử của chàng người yêu của đứa bạn thân để rồi phải nhận quả đắng.
Ảnh minh họa
Tôi cùng với Nguyệt chơi với nhau từ bé. Sinh ra ở quê nhưng Nguyệt lại sở hữu nước da trắng trong khi tôi thì hơi ngăm đen. Nhìn Nguyệt và tôi thì thật sự hai đứa hoàn toàn khác nhau cả về bề ngoài lẫn học thức.
Nguyệt xinh đẹp học giỏi bao nhiêu thì tôi lại kém cạnh bấy nhiêu. Nhưng vì gần nhà nên chơi với nhau từ nhỏ nên thành thân. Bất kể lúc nào tôi cũng tự ti về mình và cảm thấy ghen tỵ với cô bạn thân của mình. Chỉ vì xung quanh cô ấy không khi nào là hết người theo đuổi cả. Tôi cùng cô ấy chơi thân mà tôi thì không một ma nào ngó, còn cô ấy ngay hồi học cấp 3 đã có được cả tá anh chàng đẹp trai nhà giàu tán tỉnh.
Cô bạn ấy không yêu ai cho đến ngày học đại học. Chúng tôi học khác trường nhưng lại gần nhau nên vẫn thân nhau như trước. Hai đứa quyết định ở trọ chung cho đỡ tiền phòng và sống với nhau như chị em ruột trong nhà vậy. Cuộc sống của hai đứa nhà quê cũng khá vất vả vì số tiền mà bố mẹ gửi cho phải chi tiêu rất chắt bóp mới đủ.
(Ảnh minh họa)
Sau đó Nguyệt đồng ý yêu một anh học cùng trường đại học và học trên hai khóa. Nhìn vào tình yêu của cô ấy chỉ khiến tôi ghen tỵ. Tôi đã nhìn cô ấy hi vọng kiếm được cho mình một anh chàng nào đó tử tế. Nhưng không, tất cả đối với tôi chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tôi tự thấy ông trời quá ưu ái cô bạn thân của mình. Cho cô ấy có những thứ cô ấy muốn. Trong khi tôi thì chưa có lấy một lần có được thứ mình mong.
Cuối cùng, khi hai người họ bàn tính chuyện cưới xin thì sự uât ức của tôi đối với cô bạn thân ngày càng lên đến đỉnh điểm. Sau khi suy tính kĩ. Lòng ích kỉ càng nổi lên khiến tôi có dã tâm. Tôi bất chấp dùng thủ đoạn để cho Luân, anh người yêu của Nguyệt khi đó chú ý đến mình. Nhưng gần như chưa khi nào anh ấy chú ý đến tôi cả. Tôi đã hi vọng sẽ có một ngày được hoán đổi vị trí với cô bạn thân của mình. Để rồi đến ngày tôi đạt được ước muốn tôi mới sững sờ hiểu ra lý do.
Tôi cùng với Nguyệt và anh Luân vẫn đi chơi cùng nhau. Nhìn một bộ ba như thế chắc hẳn ai cũng đang hiểu tôi là kì đà cản mũi của hai người họ. Thế nhưng biết sao được. Tôi cứ đi theo như thế vì nếu ở nhà tôi cũng không biết phải làm gì.
Vậy rồi, trong một đợt đi chơi. Nguyệt cùng với anh ấy cãi nhau. Tôi không biết lý do là gì. Nhưng đây coi như là một cơ hội trời cho dành cho tôi. Tôi ra sức nói không tốt về Nguyệt với Luân để anh chú ý mình hơn. Trong lúc hai người cãi nhau tôi là người ở giữa và giả vờ an ủi cả hai trong khi đó lại là khích bác người này bỏ người kia.
Tôi không biết vấn đề của bọn họ nằm ở đâu. Sau đó tôi hạ kế sách cuối cùng. Tôi dùng thủ đoạn chuốc cho Luân uống say rồi giả vờ nằm cạnh anh bày lên một hiện trường giả rồi gọi cho Nguyệt đến. Cô ấy vừa thấy thế lập tức khóc rồi bỏ đi. Sau đó không thèm liên lạc với Luân nữa. Tôi cũng đã nghĩ mình đã đạt được ước muốn, cô ấy khóc tôi cũng chỉ an ủi cho qua rồi về.
Không ngờ Luân lại nói muốn làm đám cưới với tôi. Tôi tất nhiên đồng ý rồi. Vui vẻ lắm, hào hứng lắm để rồi khi vừa bước vào phòng tân hôn tôi đã chết điếng khi nhận được quả báo ngay lập tức. Còn chưa kịp động phòng tôi đã bị hai gã đàn ông lạ mặt xông vào cưỡng bức. Còn anh thì bỏ đi. Đến sáng ra mới về. Lúc anh về tôi nước mắt giàn dụa hỏi anh:
- Sao anh lại đối xử với tôi như thế?
- Chẳng phải đấy là thứ cô muốn à? Cô thích tôi lắm cơ mà, được làm vợ tôi rồi cô có vui không?
- Anh, anh đang trả thù tôi sao?
- Giờ cô mới biết à? Liệu có muộn quá không?
- Anh, anh thật tàn nhẫn.
- Thế cô không tàn nhẫn với tôi à? Cướp được chồng sắp cưới của bạn thân giờ cô hài lòng với những gì mình có chưa?
Tôi chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở. Thật đau đớn, có nỗi đau nào hơn thế nữa. Để có được anh tôi đã bất chấp thủ đoạn. Cuối cùng thứ mà tôi nhận được chỉ là một người đàn ông không hề yêu thương tôi. Tôi nên làm gì đây, sống những ngày tiếp theo thế nào. Thật sự tôi thấy mình bế tắc quá.