22/1/17

‘Con gái đẻ được thì đẻ, không thì cứ cho nó chết trong bụng cũng được!’

Ngày chị theo anh về nhà chồng, anh nắm tay chị hứa hẹn: “Đời này anh sẽ luôn yêu thương và trân trọng em”. Chị mỉm cười hạnh phúc tự nói với chính mình và người mẹ hiền nơi chín suối: “Rồi con gái mẹ sẽ hạnh phúc thồi, mẹ hãy yên tâm mẹ nhé”.


‘Con gái đẻ được thì đẻ, không thì cứ cho nó chết trong bụng cũng được!’
ảnh minh họa

Hồi đó kinh tế còn khó khăn nhưng anh chị vẫn hạnh phúc. Ngày ngày họ phấn đấu cố gắng tích góp cho tương lai. Cưới nhau được tròn 1 năm thì chị mang bầu, chờ mãi mới có con nên anh chị hạnh phúc lắm. Lúc đó anh bảo trai hay gái gì anh cũng yêu miễn mẹ con khỏe mạnh là được. Chị nhìn chồng nở nụ cười hạnh phúc.

Khi con chị tròn 2 tuổi anh đã mua được 1 căn hộ chung cư đủ để cả nhà sống. Chị hãnh diện về chồng vô cùng, cứ ngỡ gia đình mình sẽ luôn hạnh phúc như vậy cho đến khi chị mang bầu bé thứ 2. Làn này anh mong là 1 cậu con trai nhưng bác sĩ lại bảo đó là cô công chúa. Chị buồn hụt hẫng khi thấy ánh mắt thất vọng của chồng.

Kể từ ngày đó anh không còn quan tâm mẹ con chị như trước nữa. Lúc nào anh cũng tập trung công việc, nhiều đêm con ngủ rồi chị ôm bụng bầu khệ nệ ngồi chờ chồng. Đến khi mâm cơm nguội lạnh chị ngủ thiếp đi trên ghế sofa anh vẫn chưa chịu về. Chị lặng lẽ dọn cơm lặng lẽ khóc. Chị không biết làm sao để níu kéo hạnh phúc gia đình. Anh dường như biến thành 1 con người khác.

Sinh con thứ 2 xong 2 năm sau chị lại có bầu tiếp, lần này chị uống đủ thứ thuốc để có con trai nhưng kết quả vẫn là con gái. Vì con của mình nên chị không nỡ bỏ con đi, còn anh, anh nhếch mép:

– Nhà này vịt giời cả đoàn, vợ con gì có mỗi đẻ cũng không biết, đúng là vô dụng.
Chị bật khóc không nói nên lời. Anh cứ nghĩ nếu lần này đứa con kia là con trai thì anh sẽ thôi không cặp với cô bồ kia nữa. Nhưng kết quả vẫn là con gái nên anh càng ít về nhà.
Nhà 4 mẹ con cứ quanh quẩn bên nhau, đứa lớn đã đi học đứa bé thì gửi trẻ. Chị 1 mình vật lộn với công việc ở cơ quan, việc nhà rồi chăm con. Anh chẳng đoái hoài gì theo đúng kiểu: “Sống chết mặc bay”.

Lần đó chị bầu đến tháng thứ 6 thì anh về nhà hùng hồn tuyên bố:

– Con trai tôi sẽ nhờ người khác đẻ, cô cứ đẻ con gái của cô rồi tự đi mà nuôi.
– Nó là con của cả hai sao anh ăn nói vô trách nhiệm vậy? Từ bao giờ mà anh thay đổi chóng mặt thế, tình cảm vợ chồng đâu hết rồi.
– Tại cô không biết đẻ còn trách ai nữa, không đẻ được thì để cho người khác đẻ ngồi đấy mà lắm mồm.

Chị nhìn cái bụng cay đắng vô cùng, các con chị đâu có lỗi, đẻ con gái hay con trai chị cũng đâu quyết định được. Anh suốt ngày qua nhà cô bồ ở, mẹ con chị sống trong tủi hờn với nhau. Nhiều khi con hỏi bố đâu chị lại nghẹn ngào nói dối: “Bố đi công tác”. Thời gian sắp sinh chị gửi con về quê ngoại để còn dễ bề xoay xở. Chị nói với anh:

NGOẠI TÌNH

XEM VIDEO CLIP:

– Em sắp sinh rồi, dạo này anh chăm ở nhà đi, đừng đi đêm nữa.
– Tôi đi là việc của tôi cô quản được à?
– Anh bị làm sao vậy, anh xem đây chỉ là cái nhà trọ thôi à?
– Ừ nhà trọ đấy thì làm sao nào?

Anh trợn mắt lên nói những lời cay đắng khiến chị cay đắng vô cùng. Nhiều đêm chuột rút không ngủ được chị ra phòng khách vừa bóp chân vừa khóc. Chị thấy thương cho con thưng cho chính mình còn anh cứ đặt lưng là ngáy quên trời đất chẳng bao giờ quan tâm vơ con thế nào, anh sống vô trách nhiệm, vô tâm khiến chị rùng mình.

Còn 1 tuần nữa mới sinh nhưng đêm đó chị thấy đau bụng, đau đến mức hoa mắt chóng mặt. Chị thấy như mình sắp trở dạ, liền với tay gọi cho chồng, chị nằm vật vã trên sàn nước mắt ứa ra gọi chồng trong vô vọng. Đến cú thứ 5 anh mới nghe:

– Có chuyện gì?
– Em… em đau bụng quá, hình như là sắp sinh. Anh về đưa em đến bệnh viện với.
– Đẻ đái gì giờ này mà bầu con gái, đẻ thì đẻ không đẻ thì cứ cho nó chết luôn trong bụng cũng được đúng là đồ đàn bà rách việc.
– Chị đau đơn buốt giá cả con tim, anh tắt máy ôm lấy cô bồ:
– Chị ta trở dạ hả anh?
– Ừ kệ nó đi em.
– Thôi anh về đi, mặc kệ sao được.
– Không sao đâu 2 lần trước cũng thế mà có đẻ liền đâu, toàn đau giả vờ ấy mà.

Nói rồi họ rúc vào nhau cười khúc khích, còn chị vật lộn với nỗi đau. Chị cố gọi số cấp cứu, nhưng khi họ nhấc máy chị đã không còn sức để nói. Chị cố sinh con 1 mình đứa bé, người mẹ ấy đã lấy hết dũng khí để đứa bé được lọt lòng. Nhưng điều không thể tin nổi đó là đứa bé không phải con gái mà là con trai. Chị cười trong nước mắt:

– Ôi con của mẹ, con thiệt thòi quá, cảm ơn con đã đến bên mẹ.

Chị quấn con trong chăn, máu cứ thể chảy chị cố cho con bú rồi lịm dần đi. Sáng mai anh ngủ dậy chợt nhớ đến vụ tối qua, anh không lên công ty liền mà chạy về nhà xem vợ thế nào. Về đến nơi thì vợ anh đã chết cứng máu chảy ướt chăn và sàn nhà, còn mỗi đứa con khóc oe oe. Anh hốt hoảng chạy đến ôm lấy con rồi lay lay vợ:

– Em ơi, em tỉnh lại đi Phượng ơi em sao thế này?

Anh run rẩy bế con trong tay lật chăn ra anh sững sờ khi thấy nó là con trai chứ không phải là con gái như bác sĩ phán hồi 12 tuần. Vì anh thiếu quan tâm chị lại quá bận và quá buồn nên sau đó chị ít đi siêu âm. Anh ôm con ôm vợ gào khóc thì đã quá muộn. Chị đã ra đi mãi mãi, chị ra đi vì sự vô tâm lạnh lùng của 1 người chồng như anh. Giờ anh có ân hận có van xin chị tha thứ thì cũng đã không còn cơ hội, chị đã không còn trên cõi đòi này nữa.

THAY ĐỔI

XEM VIDEO CLIP:

Related Posts: