10/1/17

Cầm bó rau nát của mẹ trên tay, cô con gái ném thẳng nó vào sọt rác mà không biết rằng...

Đang rung chân nghe nhạc trong quán cafe thì Mai nhận được cuộc gọi từ số lạ. Nghe xong, Mai lao nhanh đến bệnh viện thì bà đã được phủ khăn trắng, chuyển ra ngoài.


 Nhìn cảnh bà tay xách nách mang lên thăm Mai, ai cũng chạnh lòng. (Ảnh minh họa)
Nhìn cảnh bà tay xách nách mang lên thăm Mai, ai cũng chạnh lòng. (Ảnh minh họa)

- Mọi người đừng nói nữa, anh ấy sẽ sống mãi trong trái tim tôi, không một người đàn ông nào có thể thay thế được. Tôi sẽ dồn hết tâm huyết của mình cho cô con gái nhỏ này, chăm sóc, nuôi dạy nó thật tốt để anh lúc nào cũng có thể mỉm cười khi nhìn xuống mẹ con tôi.

Quyết định của bà khiến tất cả sửng sốt. Mai, cô con gái nhỏ cứ bám chặt lấy mẹ khi thấy ánh mắt của mọi người cứ chĩa về hai mẹ con mình. Mai khi ấy còn quá nhỏ để hiểu được những lời mẹ nói, Mai chỉ biết bố Mai đã mất, được hơn một năm rồi. Không có bố, Mai cũng thấy tủi thân lắm, những lúc nào cũng có mẹ ở bên cạnh động viên, an ủi, che chở cho Mai nên nỗi cô đơn, trống vắng kia cũng nguôi ngoai đi phần nào.

Về phía bà, mẹ của Mai, dù rằng chỉ làm nghề lượm ve chai nhưng chưa bao giờ để Mai phải thiếu thốn bất cứ thứ gì. Bà luôn cố gắng nhất để cho Mai một cuộc sống đầy đủ. Còn bản thân mình, 3 năm chưa có được một manh áo mới cũng không phải là chuyện gì to tát.

Càng lớn, Mai càng xinh đẹp, chỉ có điều quen được mẹ nuông chiều từ bé nên tính tình có phần đỏng đảnh. Mai chỉ lễ phép với người lớn tuổi hơn mình, còn với đám bạn cùng trang lứa hoặc những đứa nhỏ tuổi hơn, Mai vô cùng kiêu ngạo và tỏ ý coi thường chúng. Bà biết chuyện, cũng đã nhắc nhở con gái nhưng Mai không nghe. Mai nói rằng:

- Con lễ phép là được rồi, còn chuyện kiêu hay không là chuyện của con, con giỏi hơn chúng nó, con có quyền.

Còn bản thân mình, 3 năm chưa có được một manh áo mới cũng không phải là chuyện gì to tát. (Ảnh minh họa)

Clip cảm động rơi nước mắt về tình mẹ

XEM VIDEO CLIP:

Đáng lẽ ra bà phải giáo dục con cái khắt khe hơn, dạy nó biết quý trọng cả những điều đơn giản nhất thì bà lại thương con, sợ làm con tủi thân, làm con buồn nên chiều chuộng con. Để rồi…

Mai đỗ đại học, bà mừng lắm. Cuối cùng thì cái mơ ước lớn nhất của đời và ông cũng thành hiện thực. Chỉ có học thì mới thoát khổ, bà đã động viên Mai như vậy.

- Con biết rồi, mẹ không phải nói nhiều, chỉ cần hàng tháng mẹ gửi đủ tiền cho con là được.

Mai đi học, dù trường chỉ cách nhà 60 chục cây số nhưng đã 3 tháng rồi, kể từ ngày nhập học, Mai vẫn chưa về thăm bà. Mai nói Mai bận học, mới năm đầu, đâu có phải học nhiều như vậy. Thời gian của Mai bây giờ chỉ dành vào mấy việc đàn đúm bạn bè. Khoản tiền mẹ gửi lên, Mai toàn dùng vào để ăn uống, mua sắm, nhảy nhót chứ có học gì đâu. Rồi khi thiếu, Mai vay chỗ này, đập chỗ nọ, đúng ngày thì gọi điện về đòi tiền mẹ.

Còn bà, vì thương con, sợ con thiệt thòi nên bà chẳng dám trách móc, chỉ cố gắng đáp ứng đủ các yêu cầu của con. Ốm bà cũng không gọi Mai về. Tiền kiếm được, bà gửi hết cho Mai, còn mình thì thế nào cũng xong. Đáng lẽ ra, Mai phải biết trân trọng điều ấy thì Mai lại…

Mai gọi điện báo mình được khỏe, xin thêm bà tiền mua thuốc rồi kêu bà gửi tiền lên. Con ốm, lòng bà như có lửa đốt. Bà làm sao mà gửi tiền lên không được. Nhà có thứ gì đáng giá, bà bán đi để thêm tiền vào mua thuốc cho con. Rồi sợ con ăn uống bên ngoài không sạch lại ốm thêm, bà còn hái cả rau mình tự trồng, khăn gói lên thăm con. Nhìn cảnh bà tay xách nách mang lên thăm Mai, ai cũng chạnh lòng.

Mai không đón được nên bà phải tự về nhà Mai. Đường đi chuyển nhiều xe do bà chẳng biết đường nên rau dập hết cả. Bà gõ cửa mãi, Mai mới ra mở cửa. Nhìn thấy mẹ mồ hôi nhễ nhại, tay xách theo đống đồ, Mai khó chịu:

- Ai bảo mẹ lên làm gì. Con bảo mẹ cứ gửi tiền lên thôi mà. Mẹ đưa tiền đây rồi về đi vì con phải đi học bây giờ.

Bà khi ấy chỉ muốn rơi nước mắt vì con lạnh lùng với mình như vậy. Bà đi lên, con không hỏi bà được một câu, tủi thân làm sao. Đưa tiền cho con xong, dặn dò con giữ sức khỏe, bà quay ra đón xe về quê. Mai, chắc chẳng nhìn thấy giọt nước mắt rơi vội ấy đâu.

Nhìn đống đồ mẹ cầm lên có mấy bó rau nát, Mai cầm nó lên, lẩm bẩm:

- Chỉ tổ rác nhà!

Dứt lời thì Mai cũng ném thẳng nó vào sọt rác. Mai chẳng thể ngờ được rằng, trong những bó rau nát ấy, lại có thứ quý giá mà cả đời Mai kiếm cũng không thấy được.

Đang rung chân nghe nhạc trong quán cafe thì Mai nhận được cuộc gọi từ số lạ. Nghe xong, Mai lao nhanh đến bệnh viện thì bà đã được phủ khăn trắng, chuyển ra ngoài. Trên đường ra bến xe, bà đã gặp phải tại nạn và chẳng thể qua khỏi. Mai trợn trừng mắt, chẳng dám tin những gì mình đang được nhìn thấy là sự thật.

Mẹ chỉ trong một cái chớp mắt đã rời xa Mai. Giờ thì có gào khóc thảm thiết cũng nghĩa lý gì khi chính Mai là người có lỗi. Sự vô tâm, ích kỉ, sự kiêu ngạo quá đáng, coi thường những thứ mình đang có đã đẩy Mai mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời mình. Những bó rau nát kia cũng như chính tấm lòng, tình cảm của mẹ dành cho Mai. Nếu như Mai không vứt những bó rau nát kia đi, Mai giữ nó lại, nấu một bữa cơm canh để cả hai mẹ con cùng ăn thì đã không có chuyện gì xảy ra. Đã quá muộn để Mai nhận ra tất cả rồi!

Cảm động về tình cảm của cha mẹ dành cho cho con cái

XEM VIDEO CLIP:

Related Posts: