Và rồi, nàng nhẹ nhàng hôn lên môi của anh. Khoảng khắc chỉ chưa đến một giây, nhưng cả người anh như hóa đá tại chỗ. Đến một hồi, anh nhận ra rằng mình vừa hôn lên đôi môi mềm mại mà mình hằng ao ước của nàng…
Ảnh minh họa
Tuổi trẻ của mỗi người luôn tràn đầy lòng nhiệt huyết trong tim. Từ ước mơ luôn muốn bay cao, đến khám phá những nơi mình chưa bao giờ đặt chân đến, và đến cả tình yêu mãnh liệt dù cho có bao nhiêu rào cản đi chăng nữa. Có người chỉ để dành cả cuộc đời mình, chỉ vì một cái nhìn yêu thương, hay một nụ cười luôn nở trên môi của ai đó. Nhưng, liệu còn mấy ai như vậy ? Và liệu còn mấy ai chỉ để dành cả đời của mình, chỉ để yêu một người chỉ từng yêu mình không nhỉ ?
Một chiều mưa, len lỏi theo những con hẻm nhỏ, và dừng chân ở tiệm cafe thân thuộc của mình, sau khi giữ xe, Long dẫn người bạn gái của mình chạy thật nhanh vào trong tiệm, vì trời lúc này đang đổ mưa ngâu khá lớn. Cánh cửa mở ra, chị chủ quán đã đứng bên trong cửa chào đón hai người :
– Chào hai người bạn của quán, trời mưa như vầy vẫn đến đây luôn nhỉ. Thôi vào trong ngồi rồi làm hai ly ca cao cho ấm người nhé – Long và người bạn gái này là khách quen ở đây.
– Không sao, cho em hai ly như bình thường đi – Long đá lông nheo vơi cô, cười nói.
Rồi cả hai lựa một chỗ và ngồi xuống. Thoạt đầu nhìn Long với cô bạn gái của mình cứ như hai chị em với nhau. Cô bạn gái của anh tên Vân, và nàng lớn hơn anh đến bảy tuổi. Mang trong mình sự chân thành đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, dám nghĩ dám làm, khi anh nói yêu nàng, nàng vẫn nghỉ anh chỉ là đứa nhóc, và cũng đùa với anh thôi. Nhưng có lẽ do sự thành thật của anh, mà không biết từ bao giờ, trái tim của nàng đã không thể thiếu hình bóng của anh rồi. Tình yêu không hề phân biệt tuổi tác, và bất kỳ rào cản nào, và nàng đã yêu anh. Mỗi ngày trải qua trong cuộc sống họ, là một ngày vui khi họ được ở cạnh nhau, tâm sự với nhau, nói về cuộc sống sau này của cả hai. Họ hẹn ước, sau này, anh sẽ chỉ yêu mình nàng và lấy nàng làm vợ thôi. Thời gian bên nhau tính đếm hôm nay đã được ba tháng, mỗi cuối tuần, họ đều vào đây để thưởng thức loại thức uống ưa thích của mình. Nhưng, sao hôm nay có gì không như những ngày khác, anh đã nói rất nhiều, và nàng cứ im lặng, không nở lấy một nụ cười trên đôi môi hồng của mình. Đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào anh không rời, cứ như sau hôm nay, nàng sẽ xa anh mãi mãi, không bao giờ gặp được. “Nàng có muốn nhóc đàn cho nàng nghe một bài như mọi khi không” – anh nói với nàng. “Ừ…” – nàng gượng gạo trả lời.
Anh ngồi dậy và bước tới cây đàn piano đặt giữa tiệm – cây piano này để được cô chủ mua để dành cho những người anh khi bước vào quán. Anh chẳng biết tý gì về nhạc cụ cả, nhưng vì nàng muốn nghe piano, cứ mỗi khi nào rãnh, anh đều lên đây và xin chị chủ quán cho anh ngồi vào cây đàn để tập. Và đương nhiên là chị ấy sẵn sàng với điều kiện, hãy đàn cho chị ấy nghe khi đã tập xong một bài nhạc nào đó. Và rồi, anh bắt đầu trình diễn ca khúc hay nhất của mình, anh chỉ tập duy nhất một bài River flow in you của nghệ sĩ Yiruma mà thôi. Với một người mới chơi đàn lần dầu như anh, việc này quả là không đơn giản chút nào cả, nhưng có lẽ do ngày nào anh cũng nghe đi nghe lại khúc nhạc này, nó như thấm và con người anh. Tiếng đàn của anh như một dòng chảy, lúc nhanh lúc chậm, lúc thì như cơn sóng lớn, lúc thì lại dịu nhẹ như những con sông, như dòng chảy của cuộc sống, và dòng chảy âm nhạc. Tiếng đàn cuốn hút mọi thứ xung quanh, đến cả ai đều chú ý lấy chàng trai này, nhưng anh vẫn tập trung, anh vẫn chơi được khúc nhạc mà anh cho là hay nhất ấy. Nó khiến mọi người gợi nhớ lại những quá khứ xưa cũ đã từng xảy ra, về những kỷ niệm tươi đẹp nhất của mình, và nó khiến anh luôn nhớ tới nàng, người yêu của anh.
Khi tiếng đàn chậm dần, đến khi dừng hẳn, không còn gì nữa. Anh thở phào một hơi và nhìn về phía của nàng, mặc cho mọi người vỗ tay tán thưởng, nhưng nàng vẫn nhìn vào anh với ánh mắt buồn da diết như vậy. Rồi nàng đứng dậy, và bước về phía anh, nàng nói chỉ đủ anh nghe :
– Nhóc à, mình chia tay đi…
Anh như biết được sự việc này sớm muộn gì cũng xảy ra, nụ cười của anh vụt tắt, cổ họng anh như nghẹn lại, chẳng nói nên lời. Đôi mắt cứ cay, nàng bước ra cửa, mặc cho trời mưa. Nàng biết mình không thể đứng ở trong được, vì mọi người sẽ thấy rằng nàng đang khóc. Mưa như cuốn trôi đi những giọt nước mắt, nàng đứng trước cửa quán, nước mắt cứ rơi nhưng chẳng ai thấy, nàng đang khóc. Và rồi anh đã ở sau lưng nàng, anh ôm lấy nàng từ đằng sau, dù trời mưa đang càng lúc lớn, nhưng nàng như nhận được hơi ấm từ cái ôm từ anh. “Hãy ngồi sau xe của nhóc, lần nữa nhé” – anh nói với nàng. “Ừ… nhóc, chở tui đi đi, đến nơi nào đó xa đi, đừng ở đây nữa…” – nàng quay lại ôm lấy anh, vừa khóc vừa nói.
Cả hai rời quán cafe, rồi anh chở nàng đi một vòng trên chiếc xe máy của mình, mặc cho trời mưa, nàng vẫn ôm anh thật chặt, vì sợ khi anh dừng lại, và nàng buông tay ra, nàng sẽ không bao giờ gặp được anh nữa, người con trai mà nàng đã dành hết trái tim của mình cho anh. Dù trời đang mưa, anh vẫn biết rằng nàng đang khóc trên vai mình. Còn anh, anh chẳng rơi lệ, khuôn mặt anh vẫn như ngày thường, có điều đây là lần đầu tiên anh im lặng nhưng chẳng có lấy một nụ cười nào cả. Và rồi, xe dừng lại, không phải là nơi nào xa lạ với cả hai, là trước chung cư nhà nàng, nhưng nàng vẫn chưa buông lấy bờ vai của anh, nàng cứ ôm mãi như thế, đến khi nàng nhận ra, có những lựa chọn không bao giờ là của mình, nàng bước xuống xe, nhìn anh. Anh quay xe, như muốn chạy đi thật nhanh, anh không bao giờ muốn mình phải đối diện với những giây phút chia lìa những người quan trọng nhất của mình lần nào nữa. Nhưng rồi, anh vẫn dừng lại, bước xuống xe ôm lấy nàng và thì thầm vào tai :
– Tại sao, mình vẫn còn yêu nhau mà, sao nàng bắt nhóc phải xa nàng. Nhóc chưa bao giờ, làm việc gì có lỗi với nàng cả…
Anh bật khóc. Anh từng là một võ sĩ, và từ nhỏ, anh nuôi lấy ước mơ của mình từ rất lâu, anh luôn muốn đứng ở sàn đấu quốc tế, và anh luôn cố gắng luyện tập, dù có bao trở ngại, khó khăn, anh không hề nản chí, và vẫn tiếp tục ước mơ của mình. Hơn mười năm luyện tập, nhưng anh vẫn cố gắng, để rồi chỉ vì không muốn nàng lo lắng về những vết thương của anh, và anh lại muốn dành nhiều thời gian của mình chỉ để được ở bên nàng, anh đã từ bỏ cả giấc mơ. Anh không còn đến sân tập của mình, anh xin nghỉ. Anh đã bỏ tất cả, chỉ vì một người con gái, anh không hề hối hận về những quyết định của mình, bởi vì nếu anh có sai, thì đó cũng là do anh chọn.
Anh chưa bao giờ phải rơi lệ vì ai nữa, với anh, nước mắt chỉ dành cho kẻ yếu, và anh không muốn bất kỳ ai nhìn thấy anh yếu đuối trước mặt của họ, nhất là những người quan trọng nhất của mình. Từ lúc chẳng còn ba và mẹ trên đời, anh luôn sống một mình trong căn nhà rộng lớn họ để lại, anh đã phải tự lo cho cuộc sống của mình. Dù biết hoàn cảnh của anh, nàng vẫn chấp nhận con người của anh, và vẫn yêu anh. Trước khi quen nàng, nàng đi xe máy, còn anh thì vờ đi xe đạp, nhưng dù nhà nàng có cách xa anh tới tận đâu, anh vẫn có thể đi tới nàng mọi lúc nàng cần có anh. Khoảng cách bảy năm có lẽ không lớn cũng không nhỏ, nhưng nàng vẫn có thể bỏ qua, và tiếp tục yêu anh. Tình yêu của họ xuất phát từ trái tim, tình cảm thật họ trao cho nhau và chẳng hề có rào cản có thể ngăn được họ yêu nhau cả. Cho đến khi, gia đình của nàng biết được, họ đã cấm không cho nàng tiếp tục với anh, và nàng đã chọn nghe theo gia đình. Anh rất yêu thương nàng, và chẳng bao giờ làm trái ý nàng cả, anh rất sợ phải làm nàng buồn vì anh, nhưng xa nàng mới là điều anh sợ nhất. Anh đã mất quá nhiều thứ quan trọng trong cuộc sống rồi, đã từ lâu chẳng ai ngoài nàng đã mang lại cho anh cảm giác được quan tâm, được yêu thương, và chẳng còn ai ngoài nàng để anh làm tất cả vì họ cả.
Hôm nay, là ngày cuối cùng mà anh gặp nàng, anh đã cố gắng không phải khóc, che đi những giọt nước mắt chỉ bằng nụ cười của mình, và anh muốn nàng không phải buồn vì anh nữa. Thế nhưng, đến bây giờ, anh lại ôm nàng và khóc như sắp phải chia xa nàng vĩnh viễn. Ở dưới cơn mưa đang rơi như trút nước, nàng đặt hai tay lên má của anh, hôn lấy đôi môi của anh lần cuối, rồi thì thầm vào tai anh, cơn mưa như ngừng rơi chỉ vì nó muốn anh nghe rõ những lời nói cuối của nàng dành cho anh :
– Nhóc này, đi về đi, dù nhóc có đứng đây thì, cũng chẳng thây đổi được gì cả. Có nhiều chuyện chẳng thể bao giờ thay đổi được. Hãy đi về đi, chỉ cảm lạnh nếu cứ ở đây mãi như vậy…
– Nhóc chưa làm chuyện gì sai cả, tại sao… – anh nghẹn lại ở cổ.
– Làm ơn, hãy vì em lần này, đừng để em phải suy nghĩ nữa, hãy xem em là người có lỗi trước, em xin anh hãy về đi, em xin anh…
Rồi nàng bước đi thật nhanh trong cơn mưa, mặc anh vẫn đứng nhìn theo nàng từ xa, đến khi cơn mưa cuốn trôi đi hình ảnh của nàng, cứ khuất dần, và rồi nàng đã thật sự rời xa anh. Một lần nữa, anh lại chứng kiến những người quan trọng nhất của mình, cứ dẩn rời xa mình, và cho đến bây giờ, anh thật sự, chẳng còn lại gì cả. Anh chạy xe thật nhanh về nhà, mặc cho trời mưa, anh vẫn chạy và chẳng dừng lại, và rồi anh đã về với mái nhà của mình. Anh dẫn xe vào trong nhà, không cần phải thay quần áo, anh nằm gục trên chiếc ghế sa lông, rồi anh nhớ lại những kỷ niệm trước kia của anh với nàng, những ký ức mà anh cho là đẹp nhất. Tình yêu của anh gắn liền với những cơn mưa, ngày đầu tiên anh gặp nàng, đó cũng là một ngày mưa. Rồi đến với ngày đầu tiên anh cùng nào đi chơi, đó cũng là một ngày mưa. Ngày đầu mà anh chở nàng trên chiếc xe máy của mình, đó cũng là một ngày mưa. Và ngày mà anh đặt nụ hôn đầu tiền của mình lên môi nàng, đó cũng là một ngày mưa. Cơn mưa như là nhân chứng cho tình yêu của họ, luôn dõi theo họ mọi lúc. Cho đến khi mỗi người mỗi ngả, cơn mưa vẫn ở đây, như khóc thay cho tình yêu của họ.
Mưa như trút xuống, càng lúc càng nhanh, và rồi anh biết, có những chuyện sẽ không bao giờ như ý muốn của mình. Anh cứ nghĩ mãi, anh tìm kiếm một đáp án cho riêng mình. Cho đến khi anh nhận ra, mình lại khóc, nước mắt cứ tuôn ra, anh chụp ngay cái điện thoại, gọi điện cho nàng, chỉ muốn nghe thấy giọng của nàng vang lên từ bên kia. Nhưng rồi, nàng không bắt máy, nàng không nghe cuộc gọi của anh. Rồi anh mệt mỏi, lại nằm gục lại trên ghế sa lông, anh cứ khóc, đến khi ngủ thiếp.
Khi anh tỉnh dậy, thì cơn mưa đã dứt từ lâu. Anh quơ tay, muốn cầm ngay cái điện thoại, để xem nàng có gọi lại cho anh không. Trong lúc mơ màng, vô tình anh làm rơi chiếc cốc mà nàng tặng cho anh từ tuần trước. Và rồi vỡ tan, anh ngồi dậy, nhìn vào chiếc cốc, và tự trách mình, đó như món quà cuối cùng của nàng, nhưng anh lại chẳng giữ nổi. Anh thẩn người, suy nghĩ thật lâu. Anh chẳng biết phải làm gì ngay bây giờ, và vào lúc này. Rồi anh thay bộ quần áo khác, vào phòng của mình rồi nằm thiếp đi, một giấc ngủ dài, anh ước gì mình có thể ngủ mà không bao giờ tỉnh lại, chỉ có thể mới giúp anh thoát được suy nghĩ và hình ảnh của nàng khỏi tâm trí của mình.
Đến sáng hôm sau, anh mở mắt dậy, anh lại nghĩ ngay về nàng. Anh tự hỏi mình đã làm điều gì sai, cớ sao cuộc sống cứ thay phiên lấy đi những người quan trọng nhất ra khỏi cuộc sống của anh, tại sao anh lại luôn phải cô độc như vậy cơ chứ. Và rồi anh nghĩ rằng, chuyện gì đã qua rồi, cũng đừng nên giữ lại, vì cuộc sống vốn là dành cho tương lai.
Anh chạy xe, đến nơi công viên đầu tiên mà cả anh và nàng gặp nhau lần đầu. Anh gửi xe ở ngoài rồi đi vào bên trong, anh nhìn thấy hàng ghế mà nàng đã ngồi đợi anh ở đó, anh vẫn mong rằng, nàng sẽ lại ở đó, và chờ đợi anh. Nhưng khi anh bước đến, thì chẳng có ai cả, chỉ là cái ghế trống. Anh ngồi xuống, nhớ lại ngày đầu tiên, anh và nàng hẹn nhau ở tại nơi đây, rồi anh đã gặp được nàng. Trời lúc đó rất nắng, nhưng khi anh tiến đến gần nàng, đã đổ được vài giọt mưa, và càng lúc càng lớn. Đến khi anh mời nàng vào quán nước gần đó để trú. Cả hai vẫn cười nói rất vui vẻ, đến khi ra về, khi thấy anh dắt chiếc xe đạp ra, nàng vẫn cười nhưng không hề chê bai gì anh cả, anh lại tự nhủ và vui vì điều đó. Đối với anh, việc chở một người đi bằng xe đạp không có gì xấu hổ, và chỉ xấu hổ khi anh chở lầm một người trên suốt chặng đường cuộc sống mà thôi.
Sau vài lần gặp mặt, và đến khi anh thấy tin tưởng nàng, anh đã mới bắt đầu đi bằng xe máy. Và tối hôm đó, anh đã chở nàng trên xe của mình, rong ruổi khắp cả buổi tối. Chẳng biết thế nào, lúc đi thì chẳng sao, nhưng trên đường đi về, trời lại đổ mưa rào. Nàng ngồi từ đằng sau, ôm lấy người anh, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ nàng dù trời đang rất lạnh. Và anh vẫn chạy tiếp.
Rồi đến tối hôm đó, anh dừng gần nhà của nàng. Đây cũng là lúc mà anh nàng đã hôn anh lần đầu tiên. Khi xuống xe, anh nán lại một tý, nói với nàng :
– Khoan về đã, nhóc có cái trò ảo thuật hay nè, coi thử đi rồi về, vài phút thôi, hông có lâu đâu.
– Hả ? Sao nữa, giờ gần khuya rồi, về trễ là chị với má tui la đó !
– Rồi lẹ mà, giờ nàng thử nhắm mắt lại đi, lẹ lắm.
– Có gạt hông vậy ? Sao… thấy nghi quá à.
– Hông có đâu, thử nhắm mắt đi, coi xong rồi về.
Và rồi nàng nhắm mắt, anh cười thầm, sao mà dễ dụ nàng ghê. Rồi anh chỉ nhẹ nhàng, hôn lên má của nàng. Khi biết mình bị gạt, nàng vừa giận, vừa cười, bảo anh :
– Trời, sao hôm nay ăn gì mà… gan quá vậy.
– Đùa tý thôi mà, thôi về đi, trễ rồi, nhóc về nghỉ sớm nghen, mai đi làm chiều đi học nữa.
– Từ từ, giờ tới nhóc thử coi nè, nhắm mắt lại, mau !
– Hả ? Sao nữa, giận thiệt hả trời !
– Nghe không hả ?
– Nghe mà, nhắm rồi nè…
Và rồi, nàng nhẹ nhàng hôn lên môi của anh. Khoảng khắc chỉ chưa đến một giây, nhưng cả người anh như hóa đá tại chỗ. Đến một hồi, anh nhận ra rằng mình vừa hôn lên đôi môi mềm mại mà mình hằng ao ước của nàng…
Thế nhưng đó là những chuyện đã qua, thật sự nơi đây chỉ còn anh với hàng ghế đá ngày nào. Nụ hôn xưa anh vẫn giữ trên môi, trái tim này anh chỉ yêu mình nàng, nhưng đến giờ cái mà anh nhận được, đã không còn ở bên anh, đó là tình yêu của nàng dành cho anh, một tình yêu mà anh luôn muốn có.
Anh đi vài vòng trong công viên, rồi lại bắt đầu đến nơi khác, là chung cư nơi nàng sống. Anh biết hôm nay, nàng không có ở nhà, lúc bấy giờ, anh đi lên sân thượng. Anh tìm lại nơi mà anh với nàng từng ngắm sao, cũng là thời gian mà nàng và anh từng nghĩ về những về tương lai. Nàng mong muốn có một đứa con với anh, rồi nói về tên con của mình sau này. Anh còn dự định, sau này anh sẽ học làm bánh, anh sẽ mở một cửa hiệu cho riêng mình, rồi loại bánh đặt biệt mang tên nàng trên đó. Sau khi có cơ ngơi, cả hai sẽ cùng nhau đi du lịch, nàng muốn thấy tuyết, và anh cũng vậy, cả hai dự định sẽ đến một nơi để thấy được tuyết rơi, những bông tuyết trắng mà anh chưa bao giờ nhìn thấy được.
Anh còn nhớ, có lần, nàng lại bảo rằng mình không vui, nàng tự mua cho mình vài lon bia để trong tủ, và uống vào mỗi tối. Anh chẳng hề thích tý nào, nên đến một tối, anh mua sáu lon bia ướp lạnh, rồi bảo nàng thử sức với anh. Với nàng, chỉ chưa đến hết hai lon, nàng đã gục mất trên vai anh rồi, dù đã ngà ngà hơi men, nhưng anh vẫn biết mình đang làm gì. Anh ngắm nhìn khuôn mặt của nàng lúc ngủ, với anh, nàng bấy giờ trông chẳng khác gì một thiên thần cả. Rồi anh để nàng dựa vào vai của mình ngủ, đến cả buổi tối rất khuya, nàng mới tỉnh dậy được và vào nhà. Lúc này, anh dõi theo nàng từ xa, đến khi nàng thật sự vào nhà an toàn, anh mới chạy xe về nhà. Và khi đã đến được cái giường ngủ thân thương của mình, anh gục và ngủ đến sáng ngày mai.
Anh lại ngắm nhìn mọi thứ từ trên sân thượng chung cư, nơi này anh vẫn cùng nàng vui đùa. Và rồi, đến một tối, khi anh chở nàng về, đã bị gia đình của nàng biết được. Họ bắt nàng về nhà, anh không biết mình phải làm gì lúc bấy giờ nữa, anh thấy người mình yêu bị tổn thương nhưng không làm gì được, bởi họ là người thân của nàng. Anh không biết nên chạy về nhà hay là ở lại, mọi suy nghĩ cứ rối tung lên lúc này. Rồi anh đã chọn ở lại, vì với anh, nếu anh đã chạy trốn một lần, anh có thể sẽ chỉ là một thằng con trai chỉ được cái nói suông. Anh đã xin lỗi gia đình nàng rất nhiều, và nhận mọi rắc rối là do mình gây ra. Anh rất giận, nhưng vẫn cúi đầu để xin lỗi, mặc dù anh chẳng có lỗi gì cả, và cũng chưa bao giờ phải cúi đầu xin lỗi như thế này. Còn họ chỉ coi anh là một thằng nhóc, lo chưa xong cái ăn cái mặc, chẳng làm gì được cho con gái họ sau này, họ còn bảo rằng nàng không thấy ngượng khi phải yêu một người nhỏ hơn mình đến bảy tuổi. Nhưng tình yêu thì nào biết trước, và vài hôm sau, nàng đã chia tay với anh.
Những ký ức xưa cũ cùng nàng ùa về, anh chẳng thể khóc được nữa, vì anh đã quá đau rồi. Từ khi mẹ mất, chỉ còn có nàng là người con gái mà anh khóc, cũng là người yêu anh trừ bản thân của mình ra. Anh chẳng bao giờ phải khóc, nhưng anh xin lần này, hãy cho phép anh làm kẻ hèn nhát, cho nước mắt được nghỉ ngơi…
Vài năm nữa, rồi anh sẽ ra sao ? Anh thực hiện được ước mơ của mình, anh mở một tiệm bánh hay một tiệm cafe ? Hay anh chỉ là chàng nhân viên quèn trong một công ty tư nhân nào đó ? Cũng có thể lắm chứ, nhưng cuộc sống chẳng bao giờ biết trước được, và anh cũng vậy. Ước mơ được đứng ở sàn đấu quốc tế, dù chỉ một lần, nó theo anh đã bao lâu, nhưng anh cũng từ bỏ vì nàng, anh không hề hối hận. Anh vẫn sống và làm quen những ngày tháng như trước kia, chẳng có nàng ở bên. Anh sẽ cố gắng, anh sẽ làm được những điều mà mình nói, anh sẽ cho những người đã từng coi thường anh phải biết rằng chính họ đã sai khi làm vậy. Anh sẽ sống tốt hơn những gì họ đã nghĩ, anh sẽ làm được những điều mà anh đã nói với nàng. Và rồi sau đó, anh vẫn hi vọng nàng có thể một lần nữa, ngồi phía sau xe của anh, hãy để một lần nữa để anh được yêu thương, chăm sóc nàng. Và năm tháng trôi qua, bao mùa mưa đi, rồi mưa lại đến, nó như nhắc nhở anh, rằng không bao giờ được quên đi lời hứa năm nào, dặn anh rằng, đừng bao giờ được phép ngừng yêu thương…