Tình yêu đích thực là thứ mà ai cũng đang phấn đấu có được, nhưng không phải ai cũng có. Bởi vì ngoài chữ tình, còn phải có chữ nghĩa. Bởi vì có hiểu được nhau mới thương được nhau. Bởi vì gặp nhau là duyên, ở bên nhau là phận.
Ảnh minh họa
Mỗi giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, sẽ có một hoặc một vài người đến, rồi sẽ ra đi, họ để lại cho ta một bài học nào đó, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là một cảm giác mà suốt đời ta cũng không quên được.
Cuộc sống là một hành trình tìm kiếm điều mình mong muốn nhất, khi biết được thứ mình cần, và khi có trong tay nó tức là đã có trong tay được hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là thứ dễ dàng có được, phải trải qua nhiều khổ đau, nhiều nước mắt, thậm chí có người đã phải đánh đổi cả tuổi trẻ, cả cuộc đời chỉ để đi tìm thứ gọi là hạnh phúc. Những người xuất hiện trong cuộc đời bạn, đem lại cho bạn nước mắt, nỗi buồn, sự bất hạnh, sự chia ly…đó thực chất là nhiệm vụ của họ, dù có muốn hay không, họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ đó, định mệnh đã quyết định thế thì con người làm sao kháng cự được.
Đã lướt qua cuộc đời nhau, thì âu cũng là duyên số. Con người dù có ra sức níu kéo, hay lựa chọn ở bên nhau nhưng nếu duyên số không cho thì cũng đành chịu. Tình cảm và niềm tin không đủ lớn để giữ chặt lấy nhau ư? Hay sự đời nghiệt ngã cho ta gặp nhau không đúng thời điểm? Tất cả đâu phải là lí do để con người ta xa nhau. Chỉ đơn giản là định mệnh. Định mệnh mang người ấy đến trong cuộc đời, cho mình biết cảm giác yêu thương, biết nỗi đau khi cách xa, biết bản thân mình cần điều gì nhất. Khi người ấy đã hoàn thành sự mệnh, tức là chữ duyên đã hết, định mệnh mang người ấy đi. Còn mình với mình, có lúc tưởng chừng như mọi thứ sụp đỗ, vô vọng, mất niềm tin, chơi vơi, nhưng đằng sau nó thấy mình trưởng thành hơn từng ngày, có thể chịu đựng hơn những nỗi đau và mất mát khác.
Tình yêu lúc nào cũng rất đẹp, rất thiêng liêng, dù khi yêu con người ta đau đớn, nhưng họ vẫn khao khát được yêu, vì hạnh phúc mà tình yêu mang lại, đủ sức để xóa lành mọi vết thương, đủ sức để cuốn trôi hết mọi nỗi buồn, và đủ để con người ta hy sinh vì nhau. Tình yêu đích thực là thứ mà ai cũng đang phấn đấu có được, nhưng không phải ai cũng có. Bởi vì ngoài chữ tình, còn phải có chữ nghĩa. Bởi vì có hiểu được nhau mới thương được nhau. Bởi vì gặp nhau là duyên, ở bên nhau là phận. Một khi hội tụ đủ tình, nghĩa, hiểu, thương, duyên, phận, chúng ta dù cách xa nhau mấy cũng sẽ được gặp nhau, dù khó khăn thế nào cũng sẽ cùng nhau vượt qua, dù đi đến chân trời góc bể rồi cũng sẽ tìm thấy nhau.
...Tôi không oán trách người, vì tôi đã từng yêu người, hận nhau chỉ thêm sầu khổ, chỉ thêm nước mắt. Người ra đi, còn tôi ở lại, nhưng sẽ có một người phù hợp hơn xuất hiện, đến bên đời tôi. Cũng như tôi, không thể ở bên cạnh người, thì sẽ có một ai đó, tìm đến và cùng người đi tiếp chặn đường phía trước. Con đường đi tìm hạnh phúc xa xôi lắm, cảm ơn người vì đồng hành cùng tôi trên chặng đường, dù ngắn ngủi, nhưng chí ít có một khoảng thời gian tôi đã không cô đơn. Đã đến lúc tôi nên tự đi một mình, còn người hãy trở lại con đường của người và bước đi. Hai chúng ta, hai đường song song, sẽ chẳng còn cơ hội để gặp nhau lần nữa, cũng sẽ chẳng còn cơ hội để cùng nhau đi tiếp. Chúng ta chỉ có thể nhìn đối phương và cầu chúc cho nhau nhanh chóng đến đích.
Gửi người đàn ông đang chờ đợi em ở phía cuối con đường, em sẽ gạt đi nước mắt, gạt đi đau thương, can đảm, mạnh mẽ đi về phía anh, tất cả những gì mà hôm nay chịu đựng là để có được hạnh phúc mai sau bên cạnh anh phải không người? Anh cũng đã từng như em, từng trải qua cái giác đau khổ tột cùng này phải không? Nhưng rồi anh vẫn cứ tin, cứ đứng đấy để chờ đợi ngày em đến phải không anh?
Tất cả đều là thử thách, đều đã được định sẵn trước. Nhưng em vẫn không tránh được cái cảm giác đau thương này, thời gian sẽ là phương thuốc hữu hiệu nhất phải không anh, rồi thời gian sẽ xoa dịu vết thương trong em, để khi gặp anh, em có thể yêu anh được trọn vẹn, em sẽ nhanh chóng bình phục lại, dù con đường phía trước chông gai đến đâu, khó khăn gian khổ ra sao, em cũng sẽ kiến cường bước đi tìm anh. Hãy đợi em nhé!