19/10/16

Em yêu anh, chàng trai xấu tính

Mày thật tót số, có được một cậu em kết nghĩa đẹp trai như vậy! Hường – con bạn chí cốt của tôi lên tiếng sau khi kết thúc tiết học kinh tế.


Em yêu anh, chàng trai xấu tính
ảnh minh họa

_Chẳng có gì sung sướng đâu?

Tôi bình thản, làm ra vẻ không quan tâm nhưng môi không kìm được nhếch lên

Nó thấy biểu tình của tôi như thế thì bĩu môi, làm động tác như muốn ói.

Tôi nhăn mặt, định giơ tay lên cốp vào đầu nó thì bất thình lình tai truyền đến tiếng hét long trời lở đất làm tôi ngã chúi xuống bàn.

Lồm cồm bò dậy, nuốt nước bọt cái ực!

“Loa phát thanh của bọn này ngày càng cao cấp!”

Con Hường cười đến nỗi đầu ngửa ra đằng sau.

“Haha…xem cái vẻ mặt mày kìa…mắc cười..haha…mắc cười chết đi được”

Mặt tôi đỏ gay, mấu nóng bắt đầu dồn lên não…

Con Hường nhìn thấy biểu hiện như muốn ăn tươi nuốt sống của tôi thì cứng người, đơ ra một hồi, bỗng nhiên mắt đảo liến thoắng một hồi rôi trợn lên chỉ ra ngoài cửa:

“Vi..Vi…”

Tôi nhìn theo tay nó, ánh mắt dừng lại ở người một chàng trai tóc vàng vừa lướt qua cửa sổ…

“A…Vi mày đi đâu đó…”
……

Aya, chân dài có khác đi nhanh thế không biết!

“Ê, Hàn Vũ…đợi chị với!!!”

Tôi hét lên, vẫy vẫy tay với anh chàng tóc vàng đi đằng trước, điều kì lạ là chàng ta không những không chịu dừng lại mà còn chạy nhanh hơn…

“Này…Này”

Tôi trợn tròn mắt, lách người qua hàng rào nữ sinh kiên cố ba chân bốn cẳng chạy theo. Chạy được một nữa bỗng nhiên vấp phải cái gì đó, lăn quay ra đường…

Hơ hơ, yaahhhh hòn đá chết tiệt kia, người làm chần bà đây chảy máu rồi!!!!!!

Tôi đưa đôi mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào mái đầu vàng rựaaysddang cố gắng chạy nhanh…

Hừ hừ..được lắm..dám thách bà đây hả? để xem ta tung chiêu cuối cùng đây…

“AAA, ẾCH CON À, SAO EM LẠI BỎ CHỊ LẠI MỘT MÌNH NHƯ THẾ!!!!!!”

Quác…Quác…Quác…

3 con quạ bay qua cổng trường đại học Thương Mại…

“Ôi, nick name của anh Vũ là ếch con sao? Dễ thương quá!”

Tiếng nói của một nữ sinh nào đó như hồi chuông cảnh tỉnh tất cả mọi người đang ngơ ngác, lập tức hàng rào nữ sinh đằng sau tôi tạo thành một trận hỗn loạn…
“Oa..oa…oa, anh Hàn Vũ có nick name dễ thương quá!”

“Phải về nhà bắt ngay một con bỏ vào bể cá mới được!”

“Em thề, từ nay về sau sẽ không ăn thịt ếch nữa…”

“…”

Quả nhiên chiêu này của tôi có độ sát thương cực lớn, bằng chứng là không chỉ làm bọn nữ sinh ở đây ngất ngây mà còn nam diễn viên chính của chúng ta giật mình nữa…

Á há há, điểm yếu của đàn ông à lòng tự trọng, Vương Hàn Vũ này thật không may, bị bà chị “Yêu già mến trẻ” này bắt được thóp!!!!

Không ngoài dự đoán của tôi, Hàn Vũ sau khi đơ một hồi thì quay lại nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn…

Há há, tên đệ đệ yêu quý này, lúc tức giận còn rất dễ thương nữa…^0^!!!!

Tôi chưa kịp vỗ tay ăn mừng thì bị một người nào đó kéo đi, không biết đã chạy được bào lâu, cho đến khi tôi tưởng chừng cái “Móng heo” của mình dường như nứt ra thì người nọ mới dừng lại.

Theo định lý chuyển động đều trong vật lí, nếu một vật đang chuyển động đột ngột bị dừng lại sẽ xảy ra những trường hợp như sau:

Trường hợp một: Lấy lại được thăng bằng, dừng lại tức thì!

Trường hợp hai: mất đà, nghiêng về phía trước!

Trường hợp 3: mất đà nghiêng về phía sau!

Tôi thấy ai nghĩ ra trường hợp thứ 2 là một thiên tài! =.=’’

“Đau quá đi mất, nhóc con, làm gì vậy chứ?”
Tôi nhăn mặt, xoa xoa đầu, nhìn cánh tay bị xước mà kinh hồn

Hàn Vũ nhìn cánh tay tôi một hồi, lông mày hơi nhíu lại, cuối cùng thở dài, đi tới, quỳ một gối xuống đất, nâng cánh tay tôi lên….

“Bị xước rồi!”

Nó buông một câu nhàn nhạt rồi lấy ra trong túi một miếng băng-gô nhỏ, thổi bụi dính trên tay tôi sau đó nhè nhẹ dán nó vào.

Tôi kêu một tiếng khe khẽ, Hàn Vũ thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn tôi:

“Đau lắm à?”

“Đương nhiên là đau rồi!” – Tôi phụng phịu – “Tại em hết, bỗng nhiên dừng lại hại chị ra nông nỗi này”

Hàn Vũ thở dài một hơi, đỡ tôi dậy, nói bằng giọng lạnh băng:

“Từ lần sau không cho chị gọi tôi là ếch xanh nữa!”

Tôi chu chu môi:

“Được thôi, nếu lần sau em không bỏ mặc chị thì chị sẽ không gọi nữa ”

Nó xì một cái rõ dài:

“Cho tôi xin, đi với chị chỉ tổ phiền phức”

Tôi vênh mặt:

“Xí, em cứ thử như vậy xem, không gọi là ếch xanh chứ gì, thì gọi là cún con..heo con…hắc hắc, hôm qua mẹ nuôi vừa nói với chị một rổ, không gọi cái này thì gọi cái kia thôi!!!”

“Chị dám…”

Hàn Vũ mím môi, tay đưa lên dứ dứ…

Tôi theo bản năng rụt người lại, mắt nhắm nghiền…

1s

2s

3s

*Mở mắt*

“Hơ…”

Tôi ngơ ngác một hồi…

Người đâu rồi????!!!!

Tròn mắt nhìn về phía đường cái, thấy cái đầu vàng vàng kiêu ngạo đó đã đi được một quãng xa, tôi hốt hoảng, vội la lên:

“NÀY…NÀY…..HEO CON ĐỢI CHỊ VỚI!!!!!”
Nếu bạn hỏi điều đặc biệt nhất của đại học Thương Mại là gì?

Câu trả lời chính là nhiều hotboy.

Nếu bạn hỏi điều đặc biệt nhất trong các hotboy là gì?

Câu trả lời chính là nhan sắc.

Nếu bạn hỏi trong các hotboy, ai là người các nữ sinh thích nhất?

Tôi dám chắc có 100 nữ sinh thì cả 100 người đó sẽ hét lên:

“Là Hàn Vũ!”

Hàn Vũ, nhân vật có độ hot nhất trong trường đại học danh tiếng này. Không chỉ có vẻ bề ngoài hớp hồn người mà còn có một gia thế vô cùng vững chắc.

Con gái gặp Hàn Vũ, điều đầu tiên nghĩ đến sẽ là bằng cách nào cưa đổ được cậu ta? Sau đó về nhà học được tuyệt chiêu “Như đỉa thần chưởng” bám theo cậu ta 24/7.

Bạn biết đấy, một anh chàng đẹp trai như thế, nhà giàu như thế, chắc chắn là ước mơ của tất cả nữ sinh…

Và tôi cũng không phải ngoại lệ !

Nói thế nào nhỉ? Nếu không phải tình cờ biết được cậu ta kém mình một tuổi và là cậu con trai quý tử của chị em tốt của mẹ tôi thì có lẽ tôi đã không an phận làm một bà chị nuôi của cậu ta.

Hàn Vũ, cái tên em trai nuôi đáng chết này, luôn dùng cái giọng điệu bất cần đời để phản bác lại tôi, làm dập tắt cái ý chí quyết tâm làm một bà chị tốt của tôi…

“Chào em, chị tên là Vi!”

“Cô bao nhiêu tuổi?”

“20!”

“Nhìn như một bà cô già 27 tuổi!”

Đó là cuộc đối thoại đầu tiên của chúng tôi. Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo nếu không phải mẹ nuôi đang ở đó, tôi sẵn sang đập cái ba lô khủng bố của mình vào mặt cậu ta…

Bạn biết đó, nếu mua một con mèo hoang về nhà, nếu biết nuông chiều nó, cho nó ăn, chăm bẵm cho nó thì nhất định nó sẽ trở thành một con mèo titki thực thụ. Trường hợp của tôi và Hàn Vũ cũng như vậy, sau khi nghiên cứu kĩ sở thích, giờ giấc sinh hoạt của cậu ta, tôi bắt đầu ngày ngày theo đuôi cậu ta, cậu ta khát thì đưa nước, nóng thì đưa quạt, đói thì đưa cơm,…. Hành động đó kéo dài được hai tháng, cuối cùng cậu ta cũng miễn cưỡng gọi tôi một tiếng “chị”!

Đúng vậy, Hàn Vũ tuy rất khó chiều nhưng lại là một đứa em trai dễ thương! ^0^

“Này..này đợi chị với!”

Tôi thở dốc, vì quá mệt mà ngồi bệt xuống đất

Hàn Vũ hơi quay người lại, tay phải đút túi quần, tay trái vắt chiếc cặp qua vai, từ góc độ này thấy dáng hơi nghiêng, dưới ánh chiều tà mái tóc vàng óng của Hàn Vũ ánh lên một màu vàng nâu dễ chịu, không quá chói sáng nhưng lại rất hút hồn…

“Nhanh lên, mẹ không nhìn thấy chị đi với tôi lại làm ầm lên cho coi”

Tôi bị lời nói của Hàn Vũ làm cho bừng tỉnh.

Đúng rồi, hôm nay mẹ nuôi có hẹn mình ăn cơm!

Tôi mở cặp, lấy cái đồng hồ ra…

Chết cha 5 ! Phải đến đó ngay mới được!

Tôi lồm cồm bò dậy, chưa kịp để Hàn Vũ nói thêm câu gì đã ba chân bốn cằng kéo cậu ta chạy đi thật nhanh… Cầu trời, mong sao vẫn chưa muôn!

2 tiếng sau…

Sau khi lú lớ với cái lỗ tai vẫn chưa hồi phục, tôi trân trối nhìn bát cơm đang chất đầy thức ăn, cười hì hì nhìn mẹ nuôi đang thao thao bất tuyệt:

“Bọn trẻ con thời nay thật là, chẳng đúng giờ giấc gì cả…”

“Aya, nghĩ đến hồi mẹ còn trẻ….”

Tôi & Hàn Vũ: ….!

Tôi ười trừ, véo một cái vào tay tên em trai đang ngồi ăn cơm ngon lành:

< Nhóc con, em phải cứu chị>

Nó liếm môi

< Để làm gì?>

< Chị sẽ không tùy tiện gọi em là ếch xanh nữa!>

< Còn nữa…>

< Hừm, không gọi em là heo con nữa>

Hàn Vũ ngẩng đầu lên, tay với lấy một miếng khăn giấy, giọng nhàn nhạt:

“Muộn rồi, con đưa chị Vi về nhà”

Mẹ nuôi choàng tỉnh, vội nhìn đồng hồ…

“Mới có 8 rưỡi về sớm làm gì?”

Tôi vội chen chân:

“A, thực ra con còn rất nhiều bài tập!!!”

Mẹ nuôi nhíu mày:

“Sinh viên đại học cũng có bài tập à?”

Tôi nhất thời đơ người, trong đầu lướt qua một suy nghĩ: Có một người mẹ tài học tinh thông không phải lúc nào cũng tốt.

“Chị ấy còn bài luận chưa làm hết…”

Hàn Vũ nhả ra một câu , lười nhác đứng dậy, kéo tay tôi bước ra khỏi cửa

Mẹ nuôi tròn mắt nhìn con trai cướp họng, chỉ biết đừng trơ ra đó…

“NÀY, CON CÒN CHƯA MANG Ô MÀ, SẮP MƯA RỒI ĐÓ”
….

Tôi và Hàn Vũ sóng vai nhau đi trên con đường dẫn ra trạm xe bus, mẹ nuôi có nói sẽ đưa tôi về bằng xe ô tô riêng nhưng tôi không chịu, có lẽ đã quá quen với những tác phong bình thường rồi nên không thể thích nghi được với cuộc sống xa hoa trong mơ đó…

Thế giới của tôi và Hàn Vũ là hai thế giới trái ngược chẳng thể dung hòa, chẳng thể chạm tay đến…

Nói cách khác tôi và Hàn Vũ chỉ như hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau tại một thời điểm rồi sẽ chẳng bao giờ chạm mặt nữa…

“Đến nơi rồi!”

Tiếng nói của Hàn Vũ đánh thức tôi khỏi mớ suy nghĩ đó, tôi lấy lại vẻ tươi tỉnh, nở một nụ cười thật tươi:

“Vậy chị đi đây!”

“Ừ!”

Hức, chia tay phũ phàng zậy sao? T______T

Tôi quay người chạy vào trong bến xe bus, ngáp một cái rồi ngồi xuống cái ghế băng dài,mắt lơ đãng nhìn về phía cuối con đường nhỏ, chỉ thấy một chấm nhỏ xa dần…xa dần rồi biến mất trong màn đêm mù mịt!

Mi mắt cụp xuống…

Hai thái cực…mãi mãi chẳng thể dung hòa….

Ánh đèn xe bus làm tôi bất giác nhíu mày, đờ dẫn nhìn mọi ngườ chạy lên đó một lúc mới thở một hơi, thong thả đi lên….

15’ sau

Chết tiệt, tôi đã nói tôi ghét mưa chưa nhỉ?

Nếu tôi chưa nói thì bây giờ tôi nói đây: Tôi vô cùng vô cùng ghét mưa~~~~ A…a…a I very very hate rain!!!! >0< Nhất là vào bây giờ khi tôi đang ở trong một cửa hiệu tạp hóa, nhìn màn mưa trắng xóa mà thở không ra hơi… Kí túc xá cách trạm xe bus này khoảng 15’ đi đường, bạn hỏi nó thì có ý nghĩa gì ư? Đương nhiên là nó rất ý nghĩa, tức là tôi sẽ phải dầm mưa trong 15’!!! Tôi thở dài một hơi, thấy bà chủ cửa hàng nhìn tôi với con mắt chẳng mấy thiện cảm, có lẽ bà ta coi thường một con bé mua một cái kẹo cao-su 500đ mà ở lại tiệm này đến cả nửa tiếng! Bác à, thời buổi kinh tế thị trường mà, phải biết thông cảm cho người ta chứ! Tôi suy đi tính lại một hồi, cuối cùng quyết định mình nên gọi điện cho con Hường, bảo nó mang ô tới! Nghĩ là làm, tôi với tay lấy cái ba-lô vừa đặt trên bàn, bới bên này, lục bên kia, tìm mãi cũng chẳng thấy “dế yêu” của mình đâu, tức quá liền xốc nó xuống… Cốp Trên bàn rải rác sách vở và đồ ăn vặt, tôi lấy từ trong đống đồ đó một cái túi hình trụ nhỏ… Quái lạ, mình có mang theo cái này đâu nhỉ? Tuốt cái nút thắt trên đầu cái túi ra, tôi kinh ngạc khi vừa phát hiện ra đồ vật trong túi… A, một chiếc ô!!! Hay thật, đây là ô của mẹ nuôi mà, từ nãy đến giờ Hàn Vũ cầm túi cho tôi suốt, làm sao mẹ nuôi để vào được???? Không nghĩ nữa, việc cấp bách bây giờ là phải đi về thôi! Tôi nhanh tay đút đống đồ bừa bãi đấy vào túi, xách cái ba-lô nặng trịch trên người, thong thả cầm ô bước ra, trong lòng vô cùng vui vẻ… Tôi đã nói tôi ghét Hàn Vũ chưa nhỉ? Nếu tôi nói rồi vậy thì bây giờ tôi sửa lại: Tôi vô cùng vô cùng thích Hàn Vũ….Em trai nuôi thật là dễ thương!!!! ^0^!!! ( au: =.=’’) Bốp Bỗng nhiên tôi tông vào một người nào đó, bị người đó hại ngã lăn ra đất “A” Au ui, đau quá đi… Tôi nhăn mặt, ném ánh mắt hình viên đạn về phía người đó Cái…cái gì thế này…. Wow, mĩ nam…. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt mà quên luôn cả việc mình đang ngã chỏng quay dưới đất và bị mưa xối vào… Trời, chàng trai này thật là hút hồn, tóc đen nhánh cắt tỉa gọn gàng, khuân mặt góc cạnh mê hồn…còn chưa tính đến chuyện chàng ta còn có bò-đy siêu siêu chuẩn nữa~~~ Nhất thời tôi bị chàng mĩ nam làm cho mê muội, môi không biết tại sao lại mấp mái ra ba chữ: “Đep trai quá!” “Hả?” Chàng trai nghe thấy câu này của tôi thì đờ người ra, một lúc sau môi hơi nhếch lên, nói một câu tràn đầy thích thú: “Cô bé thật là dễ thương!” “?!” Tôi bắt đầu nhận ra hành động của mình, mặt đỏ gay gắt. Ông trời ơi, ông mau mau bảo thiên lôi làm cho con một cái hố để con chui xuống đi! Chàng trai nhoẻn miệng cười, phì ra một hơi, đưa tay ra: “Cô bé này, định ngồi đây cả buổi sao?” “À” Tôi ngượng chín mặt, cúi đầu, nắm lấy tay anh chàng đẹp trai ấy… A…tay anh ấy thật to, mà cũng rất ấm nữa… “A…em…em…” Miệng lưỡi tôi bắt đầu cứng đờ, chẳng biết nói cái gì… Anh chàng đẹp trai đưa tay lên che miệng, một lúc sau mới nói: “Hưm, xin lỗi vì đã đâm vào em, cũng tại vì anh chạy nhanh quá!” Không sao đâu, nếu được em còn muốn anh đâm vào em nhiều nữa kia >0< “Không sao! Lần sau anh nên cẩn thận” Tôi lấy tay che miệng cười, điệu bộ rất chi là thục nữ… “À, nhà em đâu, để anh đưa em về, con gái mà đi buổi đêm một mình là nguy hiểm lắm đó!” Được chứ…được chứ, đương nhiên là được rồi!! “A, em cũng sắp đến nơi rồi, không cần phiền anh!” Anh chàng đẹp trai gật đầu một cái: “Vậy anh đi trước đây, em đi cẩn thận nhé!” Tôi đờ đẫn nhìn bóng anh chàng ấy xa dần, trong đầu chất đầy hình ảnh ấy… Một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Ái chà, anh ta còn đẹp trai hơn cả Hàn Vũ nữa” Hì hục…. Hì hục… Hì hục… Nếu bạn có vô tình bước ngang qua giảng đường lớn nhất đại học Thương Mại, chắc chắn sẽ phải chú ý đến hình ảnh một cô gái nhỏ đang ra sức…ra sức…ra sức…. Ra sức làm gì nhỉ? Thật là…đương nhiên là ra sức viết lách rồi… Nói thế nào nhỉ? Viết lách thật sự không phải sở trường của tôi. Nếu được, tôi muốn giành thời gian này cho việc lên mạng lướt wed chơi gunny hơn! Nhưng đời này không tồn tại từ “Nếu…” Như bây giờ, trong khi bạn bè cùng lứa đang vui vẻ tám chuyện, ăn ô mai, bim bim, nói về mấy cái thứ vớ vẩn trên trời xuống đất thì tôi lại đang vò đầu bứt tai, ôm cái quyển từ điển dày cộp mà khóc không ra nước mắt… Amazing là….Infortable là… “Á…Á…Á” Cốp Hức, ai đời sinh viên Thương Mại khoa kinh tế lại đi dịch Tiếng Anh thế này…. “Này…” Tôi bê ngay khuân mặt ủ rũ của mình ngước lên nhìn con Hường…. “Hazzz, bà mẹ nuôi của mày lại bắt đầu dở chứng à?” Đừng nhắc đến nỗi khổ của tôi nữa…. Tôi đã nói chưa? Có một bà mẹ nuôi “Tài học vô song” vô cùng là đau khổ… Nhất là khi có một bà mẹ tốt nghiệp khoa tiếng anh của trường đại học Ngoại Thương với tấm bằng loại ưu…. ….10h30p ngày 20/6/2012…. “I like tobe anything you want…hey girl” Cốp… < Alô~~~>

Ngáp….

Giờ này sao vẫn còn người gọi chớ?

< Vi hả? mẹ nuôi nè~~~>

Hớ? mẹ nuôi

< À, mẹ có mấy tờ hồ sơ định nhờ con dịch giúp..>

< Hồ sơ gì mà cần phải dịch ạ?>

< Là hồ sơ tiếng anh ^0^>

Ngay lúc đó tôi liên tưởng tới nụ cười mờ ám của mẹ nuôi…

…8h30p ngày 21 tháng 6 năm 2012…

“Không sao không sao, coi như là một hình thức luyện tập”

Con Hường biểu tình đồng cảm, vỗ vỗ vai tôi…

Tôi đưa hai con mắt cún con lên nhìn nó:

“Bạn thân~~~~”

Con Hường không hiểu vì sao giật mình một cái, đơ ra một lúc, sao đó ngay lập tức đứng cách xa tôi 5 mét

“Never, never and never”

Sau đó cắp *** chạy đi…

Gì vậy chứ? Tôi chỉ muốn nó lấy hộ cái bút thôi mà có nói nó dịch giúp đâu…

Chán như con gián….

Trong khi tôi tiếp tục ôm quyển từ điển tự kỉ cùng cái bút hết mực thì “Cộp” một cái, bên cạnh nhanh chóng đã có một người ngồi xuống…

Hình dung của tôi về người này là gì?

Là một tên con trai biết cách ăn chơi, mặc áo ba lỗ đen có in hình một cái đầu lâu, quần ngố bạc trông rất bụi, đội cái mũ lưỡi trai lụp xụp che gần hết khuân mặt, chỉ để người ta nhìn rõ khóe môi mỏng ngạo mạn…

Oa, có lẽ đây là một dân chơi có hạng, nhìn cái khuyên tai thánh giá của anh ta kìa, là kim cương hay sao ấy….

Vi à, bây giờ mày còn thời gian để bình luận sao? =.=’’!

Tôi lắc lắc đầu mấy cái, làm hành động cố lên rồi tiếp tục hì hục tra từ điển…

Ủa, có cái gì đó lạ quá….

Nóng…Nóng…Nóng…

Không khí quanh tôi bỗng đột ngột thay đổi, tôi có cảm giác khí lạnh truyền từ sống lưng đến, bên má hải nóng bừng bừng….

Theo phản xạ, tôi giật mình quanh sang…

Bùng…..

Ngay lập tức đập vào mắt tôi là cái mũ lưỡi trai màu đen bị phóng đại và khuân mặt không nhìn rõ của anh chàng kia, anh ta đang dí sát đầu vào mặt tôi, người hơi nghiêng, tay phải chống lấy thành ghế của tôi , tay trái gập lại, đặt trên bàn….

Theo cách nói của tiểu thuyết cổ đại có thể nói tư thế này vô cùng ám muội….

Hơ hơ, cái kiểu này phát sinh rất là nhiều vấn đề đó nha…

“A ha ha…bạn gì đó ơi…hình như bạn có hơi…”

Tôi cố nặn ra một nụ cười trông vô cùng ngốc nghếch, không kìm chế được nuốt nước miếng một cái…

Khóe môi anh ta hơi nhếch lên…

Á, cái điệu cười này quen quen, đã gặp ở đâu rồi thì phải!?

Trong khi tôi đang lục lại bộ nhớ của mình thì bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc vươn qua, đến lúc tôi kịp hoàn hồn lại thì mấy tờ hồ sơ tiếng anh của mẹ nuôi đã nằm gọn trong tay anh chàng “Dân chơi” kia…

Người gì mà vô duyên thế!
“Bạn gì đó ơi…cái đó là của mình mà!”

Anh ta dường như không để ý đến câu nói của tôi, cầm xấp hồ sơ đó, xem xét một lúc rồi bất thình lình lên tiếng:

“Bút!”

“Hả?”

Tôi ú ớ không hiểu

“Bút!”

Anh ta rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

À…

Tôi bị tư thế vô cùng nghiêm túc của anh ta mê hoặc, tay theo lệnh lấy từ trong cặp ra một cái bút, cung kính đưa cho anh ta.

Anh chàng này rất tự nhiên cầm lấy cây bút của tôi, không một lời cảm ơn, bắt đầu cắm cúi viết…

Trong trường hợp này không phải con trai sẽ lịch sự nói “Cảm ơn!” hay sao?

Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu dậy, nhấc cánh tay trái lên, gõ gõ vào mặt thủy tinh của chiếc đồng hồ bạc, môi mấp máy, sau đó đưa cho tôi một sấp giấy chi chit chữ…

Tôi tò mò nhận lấy chúng…

Wow, đây không phải là hồ sơ tiếng anh mẹ nuôi bắt tôi dịch sao? Điều quan trọng là tất cả những con chữ tiếng anh khó nhằn ấy ngay lập tức đã hóa Vietnamese rồi!!!!

Oa những từ chuyên môn khó hiểu con được gạch bút đỏ nữa…..

Ngay lập tức tôi nhìn anh ta bằng con mắt khâm phục…

Anh chàng chỉ nhếch môi tỏ vẻ kiêu ngạo, sau đó nói một câu:

“No problem!”

Rồi cầm lấy cặp sách, thong dong đi ra ngoài…

?!

Tôi đơ ra một lúc, mắt liếc quyển từ điển trên tay nãy giờ…
A….No problem là gì zậy trời??????
Người ta nói : Nhận sự giúp đỡ cuả người khác cũng chẳng dễ chịu gì!

Trong suốt 22 năm thiếu nữ của mình, hôm nay là lần đầu tiên tôi ý thức được thâm ý sâu xa trong câu nói đó…

Nói về chuyện này phải quay về thời điểm vài tiếng trước….

Lúc đó tôi đang hí hửng đưa tập hồ sơ đã dịch cho Hàn Vũ….

“Chị dịch?”

Tôi mắt long la long lanh, gật gật đầu.

Nó nhíu mày, tiếp tục cắm đầu vào đó, đợi cả nửa ngày, nó mới phun ra một câu:

“Chữ chị bắt đầu đẹp như thế từ khi nào vậy?”

Hả?!

0______________0

Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, lúc đó ngay lập tức tôi muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào…

Huhu chữ mình bình thường xấu đến thế sao?!

Và thế là buổi chiều hôm ấy, tôi mang tâm trạng quyết tâm giành chiến thắng đến tìm mẹ nuôi…

“Con dịch?”

Tôi gật gật đầu, nhìn mẹ nuôi đầy chờ đợi…

“Chữ con bắt đầu đẹp như thế từ khi nào vậy?”

=.=’’

Đúng là mẹ con!!!! Một từ cũng không sai!

Từ giây phút đó, tôi đã hiểu như thế nào là mẹ con đồng lòng.

Nói thế nào nhỉ? Cho dù tập hồ sơ này không phải do tôi dịch, chữ cũng không phải do tôi viết nhưng bỏ công mình trông đợi được mọi người tán thưởng mà cuối cùng lại chẳng được gì, có hơi hụt hẫng…

Trường hợp này như khi bạn vào một quán mì với bạn thân của bạn, bạn thân của bạn gọi một tô mì hành cho mình, mặc dù bạn mỏi cổ chờ đợi nhưng đến cuối cùng một cọng hành cũng chẳng được ăn, cảm giác đương nhiên sẽ rất phẫn nộ…

À, đương nhiên tiền mì là do người bạn đó trả!

Vì vậy, dù được chàng trai dân chơi kia tận tình giúp đỡ, tôi cũng chẳng muốn được trả ơn anh ta, thậm chí còn cầu nguyện cho anh ta đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi đem tâm nguyện này truyền đạt lại cho con Hường…

Lúc đó chúng tôi đang ngồi ăn Osar trong kí túc xá….

“Mày thật là một đứa vong ân bội nghĩa!”

Tôi lè lưỡi, tiện tay bốc một miếng khoai tây bỏ vào miệng trong lòng thầm nghĩ:

Nó bắt đầu biết sử dụng thành ngữ 4 tiếng từ bao giờ vậy?

“Hôm nay có quán gà rán mới khai trương, mày có muốn đi ăn không?”

Con Hường nói với tôi trong khi tôi đang nhóp nhép gần hết gói bimbim.

“Có chứ!”

Tôi gật đầu lia lịa.

Con Hường làm mặt nghiêm lại:

“50/50”

“Không”

Tôi lắc đầu, giơ 3 ngón tay:

“30/70”

Một nửa mặt nó đen lại, tôi cười hì hì:

“Đương nhiên tao 30 mày 70!”

Cuối cùng tôi chỉ kịp nhận ra, có một vật thể lạ được phóng ra từ tay con Hường, đạp một cái “Bốp” sau đó tôi đã ở trong tình trạng “quay-cu-đơ”!!!

Related Posts:

  • Những cơn mưa buồnCơn mưa chiều nay lại tới bất chợt, mưa rơi, dòng người đang hối hả chạy mưa, có người mẹ trẻ nắm tay con rồi hai mẹ con cùng chạy vào một góc quán để trú mưa. Khoảnh khắc ấy làm cô thấy nơi sống mũi cay cay khóe mắt ướt nhèm… Read More
  • Truyện ngắn: Vàng phai hoàng yếnĐi qua cầu Long Biên là đến khu này, người từ các nơi đổ về thành phố vẫn hay qua đây tìm nhà trọ. Minh họa: Quỳnh Hoa. Nhiều người đồn nhau rằng ở gần chợ có một ngôi nhà bị bỏ hoang, đã lâu năm không thấy người ở. Thậm chí… Read More
  • Cười không ngậm được hàm với màn trả thù bá đạo của các bà vợ đáo để khi chồng say xỉnEm đi làm cả ngày mệt phờ phạc rồi mà vẫn phải cố đón con, tắm rửa cho con rồi tranh thủ nấu nướng. Đến lúc mâm cơm sẵn sàng thì chồng gọi về nói gọn lỏn 1 câu: “Hai mẹ con ăn trước đi nhé, anh đi nhậu với mấy người bạn, chắc… Read More
  • Ảnh chế về nỗi lòng của những FA mùa Trung thuTrung thu đang tới gần và những ai chưa có người yêu lại trở nên phiền lòng, nhất là khi mọi người đang nườm nượp đi chơi Trung thu.  Và lập đàn cầu mưa.  Kệ người ta đi. Miệng mỉm cười mà lòng mề đau n… Read More
  • Sự trùng hợp mà bạn không thể tin vào mắt mìnhTrên đời này có những sự trùng hợp tình cờ đến bất ngờ mà bạn không thể tin nổi vào mắt mình đâu. Kiểu này thì không bao giờ sợ đói đâu nhỉ? Thế tóm lại là từ người tạc ra tượng, hay từ tượng tạc ra người đây. Cái gì, sao … Read More