21/9/16

Không còn hoa cúc

Anh nhìn về phía bàn Thùy . Vắng tanh . Ánh nắng hắt chéo từ khung cửa sổ làm sáng lên những cành cúc trắng trong chiếc bình thủy tinh , viên sỏi trắng cô dùng chặn giấy nằm chỏng lơ như lim dim ngủ … .


Không còn hoa cúc
ảnh minh họa

Anh đến bên cửa sổ phía sau chỗ cô thường ngồi , nhìn xuống đường .. Giá mà anh được nhìn lần nữa dáng cô lướt qua góc đường , tay cầm bó cúc trắng , vai đeo cái túi xách màu đen to quá khổ người nhỏ nhắn của cô , thỉnh thoảng cô đưa tay vuốt lọn tóc rũ xuống trán , vượt qua dòng xe xuôi ngược để bước vào tòa nhà rộng , tiếng giầy nện đều trên những dãy hành lang và mở cửa bước vào văn phòng .

Mọi cái vẫn còn nguyên đấy, trừ cô … Ba ngày cô rời khỏi đây chỉ với một tin nhắn ngắn gọn vào máy anh buổi sáng sớm : “Em nghỉ việc . Hôm nay em đi xa. Em xin lỗi .”, ba ngày những đóa cúc trắng vẫn chưa tàn và anh thì chừng như chưa quen với sự vắng mặt của cô trong cái không gian quen thuộc này . Thỉnh thoảng anh luôn có cảm giác khó thở khi tưởng tượng cô một mình ở một nơi nào đó rất xa anh.

Anh ngồi xuống chỗ ngồi của Thùy lặng lẽ nhìn những đóa cúc trắng .. Anh nhớ cô . ..thì vẫn luôn thế , anh luôn có cảm giác nhớ cô ngay những buổi chiều khi cô rời văn phòng và đứng đón chuyến xe bus trở về căn phòng nhỏ của mình trong một con hẻm nhỏ thơm mùi hoa ngọc lan… Những buổi tối có dịp đưa cô về sau những giờ mệt nhoài với công việc đột xuất của công ty ..anh thường chậm lại vài phút , nhìn cô khuất sau cánh cổng sắt màu xám và hít mùi hoa ngọc lan thoang thoảng từ cuối con hẻm theo gió đêm đưa lại . Chưa bao giờ anh nói với cô điều ấy rằng anh đã luôn nhớ cô , cái điều anh có cảm giác dường như cô hiểu , dường như nó làm dạo sau này cô trở nên lặng lẽ và cố tránh xa anh hơn khi có thể .

Có lần cô hỏi khi anh chở cô trên chiếc xe máy của anh đi gặp khách hàng :“Có bao giờ chị nhà thấy và hiểu lầm không anh ?” Anh lắc đầu trấn an cô và cũng tự trấn an mình .
Anh đã quá quen với những càm ràm quen thuộc của Hảo .Không Thùy thì cũng là cô Lan cô Huệ nào đó trong số những khách hàng anh thường liên hệ vì công việc , có thêm Thùy trong danh sách ghen bóng ghen gió của Hảo cũng không có gì khác đi . Đôi khi anh không nhận ra Hảo ,cái người đàn bà anh đã từng yêu và chung sống hơn mười năm .Lâu ngày anh quen dần với khuôn mặt cau có xét nét của Hảo , anh thường lấy xe chở hai đứa nhóc đi vòng quanh thành phố buổi chiều trước khi ngồi vào bữa cơm nặng nề mà anh thường cố nói nhiều hơn để không khí bớt căng thẳng. Anh phát hiện ra khoảng cách của anh và Hảo càng xa thì nỗi nhớ Thùy lại càng dày hơn trong anh ..

Dường như Thùy cũng hiểu điều đó nhưng cô cố giả lơ để có thể bên anh một cách bình thường . Cô cũng hiểu giữa anh và cô là bức tường rào kiên cố mà cô không đủ sức vượt qua . Cuộc hôn nhân gẫy đổ một cách chóng vánh vừa qua lại càng làm cô sống khép kín hơn . Bạn bè vẫn thường bảo cô : “hai năm đủ để vết thương lành rồi chứ Thùy , không phải tất cả đàn ông đều trăng hoa như thế đâu đấy , mi định sống thế suốt đời à ?”.

Cô không biết , cô là người thường có những bước chậm trong tình yêu …. Không hẳn đó là sự thận trọng nhưng cộ sợ cái chỉ là hình như , tình yêu với cô luôn là thứ ảo ảnh dễ làm người ta choáng ngợp và tự lừa gạt chính mình .Cô đã tự lừa gạt mình một lần và như con thú bị thương cô luôn co người lại .. Cô tin anh , tin ngay lần đầu bước vào cái văn phòng nhỏ lổn nhổn giấy má này .Gần một năm lòng tin biến chuyển thành cái thứ tình cảm đôi khi làm trái tim cô thót lại . Thỉnh thoảng phải đi công tác ngồi sau lưng anh, cô luôn có cảm giác thèm được đặt tay lên tấm lưng rộng ấy , cái cảm giác được chở che là cái cảm giác từ lâu cô không cảm thấy, bây giờ nó luôn luôn có mỗi lần ngồi phía sau lưng anh dù luôn luôn cô thận trọng với một khoảng cách cần có trên cái yên xe bé nhỏ. Và cô hiểu chuyện rời xa anh là điều tốt nhất cô cần chọn.
Anh im lặng lấy bao thuốc lá bỏ vào túi áo rồi lấy xe ra khỏi nhà bỏ lại Hảo ngồi rấm rứt khóc sau cơn thịnh nộ trút vào anh bao lời cay độc . Đêm ,đường phố vắng, không khí thoáng đãng khác hẳn cái vẻ vội vàng ,bon chen ban ngày .Anh chạy xe dọc theo những con đường vắng .Lâu lắm anh mới đi ra khỏi nhà vào buổi tối thế này , lâu lắm anh mới có thời gian đi chậm lại hít thở cái không khí thoáng đãng của Saigon về đêm .

Anh cho xe dừng lại trên quãng đường vắng , châm điếu thuốc và hít thở mùi hương của lá cây ban đêm . Anh luôn yêu cái tĩnh lặng của những con đường ban đêm ở thành phố này từ những ngày trai trẻ .Tự dưng ,anh nhớ cái ngõ nhỏ thơm mùi hoa ngọc lan của Thùy, cánh cổng xám đóng kín ,cái bóng bé nhỏ của cô lách qua và để lại nụ cười lấp loáng ánh đèn không còn đó nữa . Thùy rời thành phố này được hơn một tuần …và anh không thể nào liên lạc được với cô .Tự dưng anh buồn kinh khủng .

Sáng nay một cô gái tóc ngắn với chiếc đầm cũn cỡn ngồi vào chỗ Thùy , những cành cúc trắng được thay bằng những cành hồng đỏ thắm ..Tự dưng anh thấy mọi cái trở nên trống rỗng . Tự dưng ngay lúc ấy anh thèm quá được nhìn những đóa cúc trắng nghiêng nghiêng nụ cười của cô .
Tôi là gió