Khi nghe nói một cô bạn khác thích cậu, tôi há họng: Wtf, sao thằng này đào hoa vậy.
Ảnh minh họa
Chàng trai à, cậu thấy không, cũng có người như tôi rồi. Thấy được cậu tuyệt vời đến thế nào. Tôi đoán có lẽ bạn ấy cũng để mình vấn vương vì nụ cười của cậu. Tôi đã từng nói rồi đấy.
Gõ những dòng này, không phải là cho cậu. Mà là cho tôi. Mặc kệ ai cười, mặc kệ, cậu là điều tôi sẽ nhớ với tất cả mọi sự trìu mến. Ký ức mềm mại, như khói. Có mùi riêng biệt lắm, nhưng khiến người ta không dám hít thở quá lâu. Vì khói sẽ hun mắt, ướt nhòe.
Tôi nhớ đó là một sáng. Trời mùa đông len cổ áo tôi lành lạnh.
Có một con nhỏ vụng về nhìn người nó đã thích từ rất lâu. Lâu lắm, ngay cả trước khi nó biết rằng mình thích cậu ấy. Thích cái cách nắng chiếu vào cậu ấy buổi ban mai.
Mà trong mắt nó, cậu ấy quá lạnh lẽo đi thôi. Chuyện ngu ngốc nhất mà nó làm chính là vác mặt đi tỏ tình với một người, thậm chí hai năm học chưa từng nói với nhau được quá mười câu. Tôi là vậy. Cậu là vậy. Chúng ta là hai đường thẳng. Tôi nguyện vẽ nốt vòng tròn nối chúng lại dù có mệt ra sao.
Sau đó hả, không có gì thay đổi hết. Tua hết quãng thời gian tôi vì cậu mà tự vẽ sắc xám trên đầu mình. Tua hết qua những chiều tôi chọn đường vòng ra trạm bus, chỉ vì tôi muốn được nhìn bóng hình cậu chạy xe đạp ngang qua, tua hết những lúc tôi nhìn bóng lưng cậu, mà lòng thấy xót xa.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần cùng cậu thở chung một bầu không khí là được rồi. Tôi từng nghĩ, miễn là còn có thể nhìn cậu cười, là ổn. Tôi sẽ ổn mà, cây bàng nơi cửa sổ cậu ngồi xác xơ rụng lá. Đông qua, đông lạnh, tôi lạnh, lòng tôi lạnh…
Tôi đã từng ước cậu sẽ ở đó, nhiều biết bao nhiêu.
Nhưng rồi tôi lại không cam lòng. Lặng lẽ lên mạng, chọn tấm thiệp màu trắng nhẹ nhàng, viết lên những điều mình nghĩ, viết cho cậu, viết hộ cảm xúc của mình. Tôi đã vứt nó vào thùng rác. Cứ tưởng đó là kết thúc rồi.
Cho dù lần đầu tiên tôi dùng can đảm nói cho cậu biết điều đó, cậu đã không thèm nhìn tôi. Cho dù cậu đã dùng cái khiếu hài hước bẩm sinh chết tiệt của cung Bạch Dương nói với tôi dây quần chưa kéo kìa, dây giày tuột kìa. *****you.
Tôi chợt hiểu ra, tình cảm thật sự chính là không ngừng hy vọng. Dù chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau, dù cậu chưa nói một câu quan tâm tôi, nhưng tôi vẫn đã không ngừng hy vọng. Vì ngoài làm chuyện đó ra, tôi còn biết làm gì khác đâu. Hy vọng, là một chuyện vừa tuyệt vọng, vừa diệu kỳ.
Chàng trai ơi, sao cậu làm vậy nhỉ? Làm tim tôi đau bao lần, làm tôi khó thở bao lần,..làm tôi chẳng thể từ bỏ nổi.
tôi thuộc lòng bài hát này là vì cậu…
….
Mối tình đầu của tôi, sự ngu ngốc của tôi, những ký ức vụng về của tôi.
Cậu, là lần duy nhất. Để rồi sau đó, tôi không còn can đảm thích một ai đó một cách điên rồ bất chấp như vậy nữa.
Chẳng vì một tin nhắn của người khác mà tim đập như trống giã.
Chẳng vì ai khác mà tra tấn cậu bạn thân của mình vì những chuyện cũ rích cũ mèm chán ngắt về cái tình cảm của tôi.
Chẳng vì một giấc mơ buồn về ai đó, mà khóc cả trong mơ,
Chẳng tỉ mỉ nhớ mọi thứ về ai nữa.
…cũng không dám mở lòng với ai một cách tùy tiện nữa.
…
Tôi nói, cậu là ánh mặt trời ngày đông của tôi.
Tôi từng ngồi nơi bàn cậu, lặng lẽ thấy nắng chiều chếch qua khung cửa mà hình dung, nếu cậu ở đó, nếu chúng ta…
Không có chúng ta, chỉ có nỗi buồn giăng kín. Không có chúng ta, chỉ có dòng chữ trơ trọi. nơi ngăn bàn tôi viết.
My Sun, I like you. Mặt Trời, tôi thích cậu, thật nhiều…
…
Nhưng rồi tôi cũng đã đi. Tuyệt nhiên, tôi đã không còn vương vấn từ lâu.
Câu chữ tôi mãi nhớ, là khi chúng ta nhắc về mưa đầu mùa.
Mưa rồi kìa.
Mưa đầu mùa, không dám tắm mà dám uống.
…
Cậu có biết tôi thích uống trà không?
Có để ý rằng chúng ta chưa một lần nắm tay, nhưng tôi vẫn, đã từng thích cậu nhiều đến thế.
…
Tôi đã đi, theo cái cách thậm chí tôi không nghĩ mình sẽ làm. Vì tôi từng nghĩ, mình sẽ thích cậu đến suốt đời, sẽ không thể nào rời bỏ cậu khi mà đã thích cậu nhiều như vậy…
Có lẽ cậu đã buồn, có lẽ không.
Có lẽ có một tôi khác đã vĩnh viễn ở lại những ngày đông lạnh lùng ấy, cả những ngày đầu hè buồn tênh ngốc nghếch, ngày cậu tặng tôi quả cầu thủy tinh màu hồng vào sinh nhật của tôi…
Ngày mà, tôi buồn cười. Mọi đứa con trai đều nghĩ con gái thích màu hồng.
…
Bây giờ ngồi viết lại, tôi chỉ thấy thật ngọt ngào.
Chỉ là cậu thôi, mới có thể khiến tôi viết nhiều một cách không hề đắn đo…
Cậu là đặc biệt nhất, tôi dùng cả can đảm, cả yếu đuối, sự trẻ con ngốc nghếch và tâm hồn lần đầu tiên rung động vì một ai khác mà nói lên điều đó.
…
Tôi biết cậu không lạnh lùng.
Tôi biết cậu bẽn lẽn.
Tôi biết, cho dù tôi chưa từng thật sự ở bên cậu như cái cách tôi ước ao.
Trời sao kìa.
Ừm, rồi sao?
Tưởng ai đó thích ngắm sao.
…Don’t leave. You see me strong,
but deep down I’m just a boy with the weak heart.
Cô ấy sẽ thích cậu thật nhiều. Cậu sẽ mở lòng, nở nụ cười.
Và cậu, sẽ hạnh phúc.
Còn tôi bằng cách nào đó, cũng sẽ thật hạnh phúc.
Mùa đông lại về rồi, tôi không còn nghĩ về cậu nữa, mối tình đầu à.