Nắng hoàng hôn hắt vào căn phòng ảm đạm,người ta chỉ nhìn thấy hình ảnh một thằng nhóc tầm 10,11 tuổi mờ nhạt đang nằm ở chiếc giường bệnh,nhìn ra phía cửa sổ.Người vừa gõ cửa nhìn khá bảnh trai,chỉ có điều,ở anh có gì đó rất run sợ,đôi mắt màu nâu của anh như đang lo lắng điều gì đó.
ảnh minh họa
“Cốc cốc cốc”
-Vào đi.
-Cậu chủ,họ đã đến.
-Ừ…Hiểu rồi.
Nắng hoàng hôn hắt vào căn phòng ảm đạm,người ta chỉ nhìn thấy hình ảnh một thằng nhóc tầm 10,11 tuổi mờ nhạt đang nằm ở chiếc giường bệnh,nhìn ra phía cửa sổ.Người vừa gõ cửa nhìn khá bảnh trai,chỉ có điều,ở anh có gì đó rất run sợ,đôi mắt màu nâu của anh như đang lo lắng điều gì đó.
Tại phòng khách,ba cô bé nhỏ nhắn đang ngồi yên,chúng cũng đang lo lắng.Cô bé có mái tóc cắt vuông màu đen có vẻ bình tĩnh hơn cả,lâu lâu lại vô tư đi dạo xung quanh và ăn bánh.Có một kẻ đang thút thít khóc ở góc căn phòng là một bé gái khác có mái tóc dập xù màu bạch kim dài đến tận gót chân.Nhưng người làm trong ngôi nhà này lại chỉ chú ý đến một đứa trẻ lếch thếch đang ngồi bóp cổ đàn mèo con.Đứa trẻ không bóp quá mạnh,cũng không quá nhẹ cứ khoảng 1,2 phút lại thả tay một lần.Đứa trẻ đó có mái tóc bom bê màu nâu.Mọi người đoán 3 đứa nhỏ khoảng 8 hoặc 9 tuổi.
-Nga,vào phòng cậu chủ đi.
Một cô hầu nhẹ nhàng lên tiếng.Bé gái có tóc màu bạch kim vội vàng đứng dậy,đi vào căn phòng của cậu bé được gọi là “cậu chủ”.
-Em có ghét ta không?
-Sao anh nói vậy?Anh hay cho em kẹo mà,sao em ghét anh được?
-Nga này,anh chẳng thể bò dậy khỏi giường nữa.Cuộc sống của anh bây giờ chỉ gắn với chiếc giường này.Anh sẽ không thể tìm kẹo cho em…
-Em không cần kẹo,chỉ cần anh Khánh sống khỏe thôi.Huhuhuhuhuhu….
Nga ôm mặt,khóc nức nở.Bây giờ,người ta mới nhìn rõ gương mặt của cậu bé tên Khánh.Mắt cậu đượm buồn,gương mặt chín chắn hơn tuổi.
-Em là cô công chúa nhỏ của mình anh,Nga à.Em phải mạnh mẽ lên.
-Không…không…chịu đâu…Huhuhu…
Khánh thở dài,cậu xua nhẹ cánh tay trái,tên vệ sĩ đứng gần đó bé Nga ra ngoài,vừa đi vừa dỗ dành.
-Minh đâu?Em ấy không đến thăm ta sao?
-Em đây,có sao không?
Chẳng kịp để ai gọi mình vào,bé gái có tóc màu đen đã đứng dựa người ở cửa căn phòng,gương mặt thản nhiên.
-Em lúc nào cũng ngông cuồng.
-Em tưởng là lập dị?Hay là sai?
-Minh,nhiệm vụ của em là bảo vệ Nga.Em làm được chứ?
-Con nhỏ đó ư?Nực cười thật.Nhỏ đo không hề yếu đuối như anh nghĩ.
Minh nhấn mạnh từng chữ,rồi quay gót bước ra ngoài như vẻ phớt lờ Khánh.Khánh nhíu mày rồi nhắm mắt lại.
-Mấy tiếng nữa thì thuốc sẽ có tác dụng?
-Không cần chờ lâu như vậy,vì chúng ta chỉ cần đếm ngược thêm 15 giây nữa.
-Linh đã uống chưa?
-Chưa.Con bé đó rất khó để lừa.Nó thực sự khó đoán.
-Tốt.Giết nó đi.
Khánh không do dự.cậu bé ra lệnh như thể mình đã quá trưởng thành.Bên ngoài sân,người ta thấy một cô bé cười ha hả trước con người sắp giết mình.Cô bé vui vẻ hát ngay cả khi gần tắt thở.Máu chảy ra xối xả nhưng nhìn cô bé vẫn tràn đầy sự vô tư.Đàn mèo con cũng đã chết!Hộ mang cái xác vẫn còn hơi ấm của cô ra một đoạn đê và lặng lẽ đặt bên cô những bông hồng đỏ thắm một màu máu.
———————————————————————————-
-Cậu tỉnh rồi hả Linh?
Linh từ từ mở mắt,bên cạnh cô bé là Nga.Mái tóc bom bê màu nâu vẫn dính ít máu.
-Sao…sao tớ lại ở đây?
Nga hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười,cô bé đặt lên trán Linh một nụ thơm.
-Anh Khánh ra lệnh giết cậu.May mắn là cậu có máu khá nhiều đó.Tớ đi theo dõi nên mới cứu được cậu.
-Cậu không sợ anh Khánh sao?
-Có chứ.Anh Khánh làm tớ run cực luôn ý.Có lần đến nhà thờ,cha sứ bảo tớ rằng,anh Khánh có tâm hồn và cách nhìn mọi thứ như là một người trưởng thành,chứ không phải một đứa trẻ 10 tuổi.
-Nga này,tớ đã hôn mê bao lâu rồi?
-2 ngày rồi.May mắn là Minh không biết đó.Hiện tại cậu đang nằm ở đia bàn hoạt động bí mật của tớ.Chỗ này dưới lòng đất và đường vào rất lắt léo.Từ mặt đất đi vào đến phòng cậu trải qua 5 tầng với tổng cộng 500 bẫy các loại.
-Rồi rồi.Tớ muốn biết tên khu này.
-Khu B2 chế tạo vũ khí,địa phận 4N001
Linh hơi ngạc nhiên.Cô bé không nghĩ đến việc một mình Nga lại có thể tạo dựng địa phận cho riêng mình.
-Nga,sao cậu có thể….?
-Tớ hoạt động dưới lòng đất mà.Tớ là tổng chỉ huy của các địa phận 4N000,4N001,4N002,4N003 và 4N004.Cậu yên tâm đi,muốn xuống đây rất khó.Tớ đã nói rồi đó,có rất nhiều bẫy.
-Nhiều bẫy như vậy thì sao mọi người dưới này và cậu có thể xuống?
-Chúng tớ quản lý an ninh khá chặt chẽ.Chủ yếu hoạt động ở nơi hoang vắng ít được chú ý.Mọi người liên hệ bằng tín hiệu điện tử và bộ đàm.Mỗi khu sẽ chỉ nhận tối đa 500 người.Những người này sẽ bị xóa sạch kí ức kèm theo một khóa huấn luyện đặc biệt.Trước khi chính thức nhận họ,tớ trực tiếp tiêm một lượng thuốc Zan vào họ,nhằm khống chế các suy nghĩ tiêu cực.
-Zan?Lần đầu tớ nghe thấy.
-Đây là loại thuốc do tớ nghiên cứu ra.Tên đầy đủ là Zanvita.Nó sẽ khống chế suy nghĩ tiêu cực và hạn chế tình cảm của cậu ở một mức độ nhất định.
Linh thở dài rồi tỏ ý muốn đi tham quan nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu của Nga.Linh nhìn mọi thứ xung quanh.Cô nằm trong một căn phòng nhỏ có chiếc giường trắng tinh ấm áp.Một bàn làm việc và một chiếc ghế sofa màu hồng đậm.Cánh cửa phòng là tấm kính màu xanh nước biển đậm có gắn chi chít các thiết bị điện tử phức tạp.Bốn góc phòng là máy theo dõi được bảo vệ bởi tia laser.Ở trên mỗi bức tường trong căn phòng có đèn led dài khoảng 0,1 mét.Nga lại tiếp tục phát thanh.
-Để vào được nơi này,tại mỗi cửa sẽ có một máy xác nhận được giấu kín.Trong 2 phút cậu phải tìm ra được máy xác nhận và phải nói rõ mật khẩu kèm theo việc xác nhận vân tay và thông tin cơ bản.nếu sau 2 phút cậu không tìm được máy hoặc trả lời sai mọi thứ,các súng đại bác ở sau những lớp đất đá sẽ bắn cậu rồi các bẫy khác cũng sẽ hoạt động.
-Vậy sao?Nhưng các địa phận của cậu thực tế nằm ở đâu trên mặt đất?
-Tớ không thể tiết lộ.Tất cả người làm ở đây cũng không hay biết.Chỉ những người thuộc cấp chỉ huy mới biết.
-Mỗi địa phận gồm bao nhiêu khu?
-Gồm 10 khu.Trong đó 5 khu là sản xuất vũ khí,2 khu để nghiên cứu khoa học,2 khu dùng để sản xuất các loại máy điện tử tối tân và 1 khu dùng để phục vụ cho việc ăn uống.Cậu đừng dại mà ăn nhiều thức ăn ở đây.Chúng tớ khi xuống đây ăn chỉ ăn bằng 1/10 chỗ thức ăn của một người bình thường trên mặt đất.
-Tại sao vậy?
-Lúc đầu khi mới ăn cậu sẽ có cảm giác rất đói,nhưng sau 3 tiếng đồng hồ bụng cậu sẽ dần có cảm giác no.Nếu cậu ăn no ngay từ đầu thì sau đó cậu sẽ chết như chơi.
Chợt lúc đó có một người con gái bước vào.Chị ta nhẹ nhàng cúi chào Nga,vẻ mặt hiền lành.Nga gật đầu đáp lại,cô bé nói với Linh.
-Đây là Hà,người phụ trách các cô bé,hầu nữ ở đây.Chị Hà sẽ chăm sóc cho Linh.Hiện tại Linh sẽ nắm vai trò quản lý khu B10,thức ăn và công thức nấu thì tớ sẽ nói sau.
-Tớ muốn hỏi xíu,có hầu nữ ở dưới này?
-Ừ.Mỗi khu nếu có 100 hầu nữ lo việc dọn dẹp cho những người làm chính.Độ tuổi của hầu nữ thường từ 10 đến 20 tuổi.Khi họ đã qua mức tuổi quy định sẽ được bổ sung vào một nhiệm vụ mới và sẽ bị tiêm thuốc Lynkmin.
-Là cậu tạo ra?
-Ờ.Tớ luôn tự tạo ra các loại thuốc mà.Vitamin tớ cũng tạo ra theo công thức khác nên chức năng vượt trội hơn cả.Lynkmin sẽ khiến họ bị xóa tất cả những gì có trong bộ não,trừ thông tin cơ bản.Thé nhé,tớ phải đi rồi.
Nga nháy mắt tạm biệt Linh rồi đi nhanh ra khỏi khu B2.Hà vẫn đứng trong phòng Linh.Cô tát Linh một cái rất đau.
-Con nhóc này,mày tò mò nhỉ?Lại còn khiến cô chủ bắt tao thức 1 đêm trời để may quần áo cho mày nữa chứ.Sau một tiếng nữa,nhớ sang B10 đấy.tao muốn xem mày quản lý ra sao.
Linh thản nhiên phớt lờ chị ta.Cô bé kéo chăn,ngủ tiếp.Hà tức giận nhưng không làm gì được,hậm hực bỏ ra ngoài.Trước cửa phòng Linh,một tốp hầu nữ đứng tụm năm tụm ba.Thấy Hà ra,chúng thi nhau hỏi.
-Nhỏ đó ra sao rồi chị?
-Sao chị ghét nhỏ quá trời vậy?Chẳng phải cô chủ bảo nó là người rất quan trọng với nơi này sao?
-Mày ngu thế,chị Hà ghét chắc là vì nó mới đến đã được anh Khôi chú ý chứ sao nữa.
-Tụi mày câm đi.-Hà gắt lên,lững thững đi về phòng của mình.Vẻ mặt cô đay nghiến.
—————————————————————————————-
Nga ngồi tại phòng tổng chỉ huy,cô sử dụng tay di chuyển những ô chữ tiếng Anh trên màn hình của chiếc bảng điện tử.Một lát sau,mật khẩu phòng Linh đã được thay đổi.Nga hài lòng,cười một mình rất to.Chợt vệ sĩ của Minh đến,họ lôi cô bé đi như một tấm giẻ.Cũng may phòng Nga có chế độ tự động tắt các phần mềm nên họ không biết được cô bé đang làm gì.
Tới nhà Minh,Nga mới được thả ra.Đợi Nga ngồi yên vị xuống ghế,Minh mới chịu mở miệng.
-Cậu mất tích tận 2 ngày,thực chất là đi đâu?
-Cậu thấy tớ xinh không Minh?
-Nga,nghiêm túc.
-Tớ đi xây nhà dưới lòng đất rồi ngủ luôn dưới đó.
-Cậu không thể trả lời hẳn hoi sao?cậu muốn như Linh,bị giết chết sao?
-Rồi rồi,tớ đi nghiên cứu xem bang đảng nào đang hoạt động dẫn đầu để bán vũ khí mà anh Khánh cấp.
-Đến bao giờ cậu mới tạo địa phận riêng cho mình đây hả?
-Bao giờ tớ 18 tuổi,khoảng 8 năm nữa.
Minh không kiên nhẫn được,cô bé hét lên một tràng bởi sự cợt nhả của Nga.Mọi người phải bịt tai lại.Nga cứ cười sằng sặc làm Minh càng điên.Không thể chịu đựng lâu dài,Minh đành cho người đưa Nga về.