15/3/16

Em còn nghĩ mình từng yêu

Tôi mệt mỏi gượng người dậy, lục túi xách tìm điện thoại. Tổng cộng tôi nhận được mười tám cuộc gọi nhỡ và sáu tin nhắn của anh vào khoảng thời gian khác nhau. Con số đó chỉ mới nằm trong ngày hôm nay…


Em còn nghĩ mình từng yêu
ảnh minh họa

1. Anh

Tôi ngã người xuống giường, ánh mắt dán chặt trên trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Loáng thoáng nghe âm thanh của ti vi và tiếng cười nói ở phòng bên cạnh, hòa cùng tiếng những chiếc giày em bé bước đi kêu tít tít ngoài hành lang khách sạn. Máy lạnh phả ra những luồng khí lạnh lẽo, một căn phòng cùng ánh đèn vàng mờ ảo, hiu hắt…

Tôi mệt mỏi gượng người dậy, lục túi xách tìm điện thoại. Tổng cộng tôi nhận được mười tám cuộc gọi nhỡ và sáu tin nhắn của anh vào khoảng thời gian khác nhau. Con số đó chỉ mới nằm trong ngày hôm nay…

8h30 : ” Em có thích áo dài tay không? Anh tình cờ thấy một kiểu áo có vẻ hợp với em. Anh rất thích, còn em thì sao? “

9h16′ : ” Em à, em đâu rồi? Sao anh gọi em không bắt máy? “

12h3′ ” Nếu em bận học thì thôi vậy. Nhớ uống sữa và ăn uống đầy đủ nhé. À, trời trở lạnh rồi, ra đường nhớ mang theo áo khoác. Đừng uống cà phê và thức khuya nhiều, không thôi nổi mụn đấy. “

4h25′ : ” Thư à, có phải em giận anh vì không đi đón em không? Anh xin lỗi, hôm ấy anh bận họp, anh quên mất. Nghe máy đi em, đừng làm anh sợ. “

5h14′ : ” Sáu giờ anh tới đón em, chúng ta cùng đi ăn nhé. Anh có điều bất ngờ dành cho em. “

6h10′ : ” Mẹ em bảo em đi Vũng Tàu, sao em không báo anh một tiếng? Em đang nghĩ gì vậy? Nói anh nghe. Anh thật sự không hiểu !”

Tôi nằm nửa người trên giường, mở từng tin nhắn của anh ra xem. Sau một lúc băn khoăn, tôi quyết định gọi cho anh.

– Anh đây. – Anh bắt máy ngay lập tức, cứ như thể anh luôn mang điện thoại theo bên mình vậy.

– Em xin lỗi. Khoảng ba ngày nữa em về.

– Em đi với ai? – Anh hỏi, giọng có phần bực bội.

– Một mình.

– Này em điên rồi à? Em có biết là đi một mình sẽ rất nguy hiểm không? Rồi bắt cóc, rồi ăn cắp… lúc đó anh biết phải làm sao? – Anh nói như hét vào tai tôi, quở trách.
– Anh đừng xem em là con nít nữa. Em lớn rồi ! – Tôi đáp, bằng giọng cộc cằn, khó chịu không kém. – Em tự lo cho bản thân được.

– Không! Anh biết em còn nhỏ dại lắm. Em không biết anh lo cho em nhiều đến mức nào đâu. Nếu em muốn, anh sẽ đi cùng em, đừng đột ngột bỏ đi như vậy. Cả ngày hôm nay anh cứ tưởng em xảy ra chuyện gì. Dù sao thì sáng mai em phải về thành phố liền đấy. – Anh chuyển giọng nhẹ nhàng hơn để thuyết phục tôi. Anh luôn thế, luôn lo toan vớ vẩn. Chỉ là một chuyến du lịch thôi, tôi cũng sắp bước qua tuổi 22 rồi, tôi sợ cách anh quản lí đến khó thở rồi biện lí do tôi còn trẻ con lắm để liên tục ” chỉnh lưng” tôi phải thế này thế nọ.

– Không sao đâu anh. Em ổn.

– Em… rõ ràng em đang cố tránh mặt anh ! Dạo gần đây anh đã cố gắng liên lạc với em, nhưng em luôn tìm cách từ chối. Lí do là gì ? Anh đã làm gì sai sao?

– Không phải..- Tôi bất lực, tay nắm chặt một phần chiếc chăn trải giường khiến nó nhăn nhúm lại.

– Có phải em đang giấu anh điều gì không? – Giọng anh hơi nửa buồn bã, nửa hờn giận.

Tôi lặng thinh hồi lâu… xung quanh như bị rút hết không khí, nặng nề đến khó thở. Tôi đã thay đổi rồi, tôi khác xưa nhiều lắm, điều này dĩ nhiên anh đã nhận ra rồi, phải không? Thế thì anh còn quan tâm đến tôi làm gì?

– …Em cần khoảng thời gian tự do, để suy nghĩ.

– Suy nghĩ? Suy nghĩ chuyện gì? Công việc? Gia đình ? Hay là chuyện chúng ta?

– Là chúng ta. – Tôi nhỏ giọng.

– …

Anh bỗng dưng im lặng, rất lâu…

Từ bao giờ mà, tôi đã cảm thấy gượng gạo và chán nản khi nói chuyện với anh thế này?

– Được. – Cuối cùng anh cũng lên tiếng, bằng chất giọng trầm và thấp. Câu đáp trả gọn lỏn khiến tôi hoang mang không biết anh đang bắt đầu hy vọng hay thất vọng nữa.

– Vậy, ba ngày nữa em về. Tạm biệt.

Không để anh nói thêm câu nào, tôi cúp máy. Ngã lưng xuống giường, hờ hững nhìn lên trần nhà. Tôi cứ nằm như thế mãi…

Một lúc lâu sau, tin nhắn của anh lại tới…

” Dù em thế nào đi nữa, anh vẫn yêu em. Em ngủ ngon. “

Một câu nói tưởng chừng như rất đỗi ngọt ngào đối với những ngày đầu mới quen. Nhưng không… Anh luôn dùng lời nói chân thành ấy để ràng buộc tôi, để tôi cứ mãi day dứt… Thà anh trách móc, mắng mỏ tôi bội bạc, còn hơn anh ân cần và nói yêu tôi nhiều như thế này.

Tự bao giờ tôi đã lãng quên những tin nhắn “chúc anh ngủ ngon” hằng đêm . Trong khi anh vẫn nhớ và chúc tôi đều đặn, dù anh có bận rộn đến nhường nào…
Tôi thật nhẫn tâm… Tôi không xứng đáng là người anh yêu, hoàn toàn không.

Đưa tay che đôi mắt ẩn chứa sự mệt mỏi tột cùng, hàm răng cắn chặt môi dưới, nước mắt tôi ứa ra…

~~~~~~

Tôi không nhớ rõ trước đây tôi đã từng thích anh nhiều đến thế nào. Lúc nào cũng mong anh ở bên từng phút từng giây không chia cách. Khi đã toại nguyện mong ước, tôi và anh thành đôi, anh luôn chăm sóc tôi từng li từng tí, quan tâm tôi từng chút một, từng bước đi và cử chỉ. Hơi quá chăng? Nhưng đó là sự thật. Anh xem tôi giống như một đứa con thiếu hiểu biết sự đời cần người mẹ để che chở vậy.

Ban đầu tôi còn thinh thích, về sau thì đâm nản và quá mệt mỏi với việc tra hỏi cặn kẽ hằng ngày của anh. Tối nào anh cũng gọi điện và hỏi tôi đã và đang làm những gì, rồi cáu gắt vô lí khi tôi kể những câu chuyện vui của buổi đi chơi cùng bạn bè . Cả việc tôi ăn hàng ngoài đường về bị tiêu chảy hết mấy ngày liền, anh cũng gắt gỏng chuyện đó với tôi… ngay trước mặt những người bạn cũ hồi cấp ba. Khiến tôi nhiều phen xấu hổ, hận không thể nhảy lầu tự vẫn cho xong.

Gần đây, anh đã có công việc ổn định. Còn tôi thì vẫn còn chập chững ở đại học, một ít số tiền tiêu vặt là kiếm được ở mấy chỗ làm bán thời gian tại Lotte. Tôi phải công nhận anh rất giỏi giang, có điều kiện đầy đủ , khá quan trọng hình thức và ưa chuộng lối sống hào nhoáng. Trái ngược với tôi, thích sự giản đơn, gần gũi , thoải mái không tranh chấp, ganh đua.

Tóm lại, tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ về quan hệ giữa tôi và anh. Suy nghĩ thật kĩ về tình cảm của tôi dành cho anh là gì…

—-

Tôi kéo rèm cửa sổ ra đón ánh nắng ấm áp tràn vào rọi sáng căn phòng. Nhìn trời xanh cao và trong vắt và phía bãi biển tĩnh lặng phía xa, lòng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mới 7 giờ sáng, tôi không dậy đánh răng rửa mặt ngay mà lười biếng nằm trên giường xem ti vi. Khoảng ba mươi phút sau mới chịu mò xuống giường, chuẩn bị đồ đạc để ra đường tiếp tục chuyến tham quan.

Tôi luôn xõa tóc, ngày xưa anh từng nói anh rất yêu chúng, anh thường hôn lên mái tóc tôi thay cho lời ” hẹn gặp lại “. Tôi chưa bao giờ trang điểm hay chải mascara lên đôi mắt mình, vì tôi từng sợ anh sẽ không hôn lên chúng mỗi lúc tôi làm nũng và khóc nhè hờn dỗi… Hồi ấy, trong giỏ xách tôi bao giờ cũng có một thỏi son đỏ tươi. Để có dịp ghé thăm văn phòng anh vào giữa trưa, tôi sẽ quậy anh bằng việc ghì mạnh đôi môi đỏ chót của tôi lên màu áo trắng anh mặc. Điều đó luôn làm anh hốt hoảng và tìm cách che đậy chúng sau khi biết được tin sếp lớn về công ty…

Bây giờ thì, tôi không thể nào nhớ nổi.. những khoảng khắc vui vẻ trước đây nữa.

Từ khi nào, từ chuyện gì đã khiến tôi thay đổi?

Anh từng nắm tay tôi và bảo : ” Đợi em lớn thêm chút nữa, chúng mình sẽ cưới.”

Lúc đó , tôi đã cười, rất tươi.

Tôi biết, đó là câu nói ràng buộc tôi ở bên anh suốt đời. Anh là người có trách nhiệm với lời nói của mình, tôi thích anh ở điểm này. Thế nên từ sau buổi hôm ấy, anh đã quan tâm tôi chặt chẽ hơn mức bình thường. Anh dường như muốn quản lí và quyết định mọi hành động việc làm của tôi để tôi sau này có thể trở thành một người vợ tốt. Không, là một người vợ hoàn hảo.

Tôi thích uống cô ca, thích mặc quần đùi áo thun đơn giản và thoải mái. Tôi thích nằm ngủ sấp, vì nó khiến tôi dễ chịu hơn. Thích vừa ăn vừa chơi bắn gà gunny trên laptop, thích đứng trước gương và bật nhạc nhảy điên cuồng.

Nhưng anh là người bác bỏ tất cả , à không, là cấm cản tôi : tuyệt đối, con gái không được làm những chuyện như vậy ! Rồi anh còn bảo, trông rất mất nết, gai mắt, không đàng hoàng và thiếu trật tự. Anh không cho tôi nằm sấp ngủ, vì như thế sẽ bị chèn tim, khó thở. Anh còn cười đùa : ” Nằm sắp mà chảy nước miếng, vi khuẩn sẽ lan tràn trên mặt và gây nổi mụn. Nhìn kinh lắm, anh không thích em như thế đâu.”

Những lúc đi mua đồ cùng anh, anh luôn muốn là người lựa chọn. Anh bảo không thích tôi mặc áo thun với quần đùi, vì nó trông mát mẻ, lộ liễu lắm. Anh thích con gái mặc váy hơn, kín đáo và nhã nhặn. Tôi không ưa chuộng kiểu đấy, nhưng vì anh, tôi đành phải mặc, dù cho ai cũng bảo tôi mặc váy dài qua cả đầu gối trông già hơn so với tuổi . Mặc kệ ý kiến tôi thế nào, anh vẫn chi tiền mua những bộ váy tặng tôi mà anh cho là ” người phụ nữ hoàn hảo phải mặc chúng ” .

Anh ngăn cản việc tôi hay vừa ăn vừa chơi game, không cho tôi uống cô ca, không muốn tôi hát hò linh tinh ở văn phòng, không cho tôi nghịch ngợm, tạo ra tiếng ồn khi anh nghỉ trưa…

Càng về sau tôi càng hoang mang và khó chịu nhiều hơn. Thậm chí, tôi còn muốn tránh mặt anh, muốn từ bỏ mong muốn tương lai cùng anh.

Tôi nhớ đã từng yêu anh, bỏ qua cả mọi khuyết điểm và tính gia trưởng của anh. Nhưng hình như anh không thật sự yêu con người thật của tôi, đôi lúc tôi còn nghĩ anh yêu dung mạo tôi thì hơn. Anh dường như muốn tôi thay đổi bản thân . Anh một mình tự vẽ nên một bức tranh hạnh phúc cho riêng mình mà không cho tôi cơ hội xen vào !

Liệu anh có thực sự yêu tôi ?

Anh từng trả lời : ” Đương nhiên rồi. Anh chỉ muốn tốt cho em, anh làm vậy là vì em, vì yêu em. “

Phải rồi.

Anh yêu tôi, đến nỗi không muốn tôi tự do. Đến nỗi tôi còn là tôi nữa. Nhìn xem, tôi bây giờ là người thế nào? Cảm xúc chai sạn, bất cần, hay khó chịu và luôn muộn phiền. Tôi ít cười nói hơn, ánh mắt cũng bị người khác cho là sắc sảo hơn. Có còn là “tôi” của ngày xưa nữa không?

Đúng. Anh thực sự đã khiến tôi phải thay đổi.

Related Posts:

  • Bạn biết gì về khu vực quân sự tối mật của Mỹ?Không một người bình thường nào có thể biết thông tin gì về căn cứ bí mật đó, ngoại trừ... Ảnh minh hoạ Tại Nevada, Hoa Kỳ có một căn cứ không quân vô cùng bí ẩn của không lực Mỹ, nơi đây được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, đến… Read More
  • Người đàn ông thích ‘nhại’ lại động vậtNgười nhại người là chuyện quá bình thường, người đàn ông này còn có sở thích là nhại lại động vật mới hài. Tưởng mỗi mình chú có “gấu“ để ôm thôi á? Không có răng nanh thì đừng có bắt chước tôi nhé. Không có gì mà phải n… Read More
  • Rồi cũng chỉ là chuyện cũMẹ cô nói không sai, chỉ là với cô, đã là ký ức thì làm sao có thể quên. Cô vẫn nhớ về điều đó, nhưng cô biết sau ngần ấy năm, nó chẳng đủ để dày vò cô như thuở trước. Ảnh minh hoạ Buổi tối cuối tuần, con hẻm nhỏ vùng ngoại… Read More
  • Chàng trai năm 17 tuổi của tôiChàng trai năm 17 của tôi, là mối tình đầu tiên và đẹp nhất được cô lưu giữ hoài trong tim, dù có đi qua bao nhiêu cái bốn mùa đi chăng nữa, cũng không có cách gì làm mờ phai. Cậu ấy là người đầu tiên thương tôi, nhưng không … Read More
  • Anh không phải là hạnh phúc của emTớ đứng trước cánh cửa của lễ đường, chỉ cần cánh cửa đó mở ra và tớ bước đến bên cậu. Tớ sẽ trở thành vợ cậu. chỉ một chút xíu nữa thôi suốt bao năm đứng đằng sau cậu, tớ sẽ được đền đáp. Tớ vẫn cứ đứng đó, mãi mà cánh cửa k… Read More