15/3/16

Cám ơn anh người đến trước

Nó thấy mọi thứ như đang trêu đùa với số phận, cứ cho yêu thương cuồng nhiệt, rồi lấy đi đột ngột. Thử nghĩ, một tình cảm, trải qua bao năm, yêu thương đâu dễ buông?


Cám ơn anh người đến trước
ảnh minh họa

Vậy là sắp tháng chín rồi…

Nó đang cố gắng viết cho xong bài tản văn đang lỡ dở đã bốn năm ngày qua, chỉ vì có một tác động nhẹ mà nó đã thay đổi không biết bao nhiêu tên cho cái bài viết bé tẹo này. Tâm trạng biến đổi một chút, là tất cả đều phải thay xoành xoạt theo. Chuyện gặp gỡ lại mối tình đầu, lại khiến đầu óc nó hỗn độn nhiều thứ cảm xúc như vậy. Nó còn nhớ như in cuộc gọi năm ngày trước.

-Ai vậy?

-Quên số anh luôn rồi sao? Haha.

-Là Anh? Ngọn gió nào khiến rồng gọi hỏi thăm tép vậy? – Nó hồ hởi, nửa ngờ, nửa tin. Giọng nói ấy, không thể lẫn vào ai được, trầm ấm, cứng cỏi cũng rất lạnh lùng mà chỉ Anh mới có…

-Chứ còn ai? Em dạo này ok hết chứ? À, anh vào Sài Gòn rồi. mình… gặp nhau nhé? – Anh cười, giọng khàn xuống, nói rất nghiêm chỉnh ba từ “gặp nhau nhé?”

Nó lặng đi một chút, nửa muốn, nửa không – nửa nghi, nửa tin. Những ngón tay cứ đan vào nhau, mặc cho bên kia đang hối thúc trả lời: “Đi nhé? Mình đi Vũng Tàu nhé?”

Ôi…

Con người ta sao cứ thích khơi dậy nỗi niềm đau khổ của người khác thế nhỉ? Đi đâu không đi, lại đến nơi lần đầu hai đứa gặp nhau, rồi hẹn hò ở đó mỗi khi rãnh rỗi. Nó thắc mắc nhiều lắm, đã rất lâu – sau chia tay cả hai đã không còn liên lạc, ngoài add facebook theo dõi đối phương từng ngày. Anh cũng có mối tình khác, nó cũng có một đam mê riêng. Ấy vậy cần gì tìm đến nó?

– Chờ em chút nhé! Có gì nói sau. Em bận rồi!

Nó tắt một cái “phụt” để lại cho bên kia là sự ngơ ngác khó hiểu…

Nghĩ một hồi, nó cầm điện thoại bấm số con Sự.

Tút…Tút…Tút…

– Tao nghe nè! Sao vậy? Đầu tháng chín tao mới lên Sài Gòn! Nhớ tao hả? Không tao thấy buồn hả?… – Để mặc cho bên đó cứ luyên thuyên, nó vẫn cứ ủ rũ…

– Mày lên sớm đi! Hiệp gọi cho tao này! Nó bảo muốn gặp tao!

Con Sự bỗng hét lên, làm nó giật mình:

– Mày điên rồi phải không? Nó bỏ mày trước mà? Giờ nó cũng có bạn gái rồi cơ mà? Tao gọi chửi nó mới được! Phải khó khăn lắm con nhỏ mới quên được. Tao còn nhớ mày khóc ròng bao nhiêu ngày nữa đây nè! Tao không cho mày gặp nó! Mày sẽ bị tổn thương! Tao không muốn! Con ngốc này!! Đợi tao lên rồi tính!

Tút! Tút! Tút!

Cúp rồi à? Chưa kịp khóc lóc gì mà nhanh vậy? Nó nhếch môi cười… Nhỏ này lần nào cũng là đứa hấp tấp những lúc nó buồn như vậy. Cũng hay thật! Trước là đứa bạn thân nhất với mối tình đầu của nó. Vậy mà chỉ sau một câu “Xin lỗi! Nhà Anh không cho quen người bên Đạo” nó nghe được, con Sự biết tin lại thấy thương nó nhiều hơn là đi lo cho thằng bạn đáng tội chết đó của nhỏ. Vậy là sau đó làm bạn thân hồi nào không biết. Cũng phải cám ơn Chúa đã cho nó có người bạn an ủi là nhỏ. Luôn bảo vệ nó trước tất cả mọi thứ gây tổn thương, đặc biệt là Anh…

Ngày hôm nay gió cũng dịu, mưa rơi cũng khẽ, bầu trời trông cũng nhẹ, nó quyết định khoác áo len lang thang đâu đó cho vơi trống trải đợi con Sự đón xe vào Sài Gòn…

Nhận được cú điện thoại rồi bần thần suy nghĩ, nó thấy mọi thứ như đang trêu đùa với số phận. Cứ cho yêu thương cuồng nhiệt, rồi lấy đi đột ngột. Thử nghĩ, một tình cảm, trải qua bao năm, yêu thương đâu dễ buông, giận hờn trách cứ nhỏ nhít cũng đâu dễ xóa, lại dễ tan tành như viên pha lê chỉ vì một câu nói không có gì ướt át liên quan đến tình cảm hai đứa! Đã có lúc nó giận, rất giận Chúa. Tại sao lại cho nó phải lòng một người ngoại đạo, tại sao lại có đạo nghĩa thật thà, để làm gì cho tim yêu thương say đắm, giờ lại lỗi nhịp?

Rồi nó cũng nói “quên rồi”. Cũng không thể giận Chúa quá lâu, vẫn phải quay lại như trước, vẫn đều đặn đến nhà thờ, chỉnh tề khi Cha Xứ đọc Thánh Thư. Vẫn ngoan đạo quỳ gối trước Chúa, khẩn nguyện, cầu xin Người tha thứ những ngày tháng lầm lỗi, lại xin ban cho nó những bình yên mà nó mong muốn. Nó đã chạy trốn mối tình đầu như vậy, ai nhìn nó cũng thôi không khỏi ngậm ngùi, ngây thơ yêu đương chi cho khốn khổ, tin tưởng mọi thứ quá đáng để làm gì rồi đánh mất cả lòng tin vào bản thân mình.

Tới một lúc nào đó, khi xung quanh nó có rất nhiều lựa chọn, nó vẫn trách Chúa, sao không tìm được người điềm tĩnh như anh, giỏi chiều chuộng, nâng niu nó như anh? Bao dung vô điều kiện trước bao nhiêu lỗi của nó như anh? Nó không hiểu được nỗi đau của Người làm Cha Thiên Hạ đó. Sợ nó sau những yêu thương nồng ấm ấy, nó lại bị tổn thương quá đỗi, rồi lại giận lây sang Người nên cứ âm thầm bảo vệ nó, cho nó nhiều lựa chọn tốt đẹp hơn quá khứ. Còn nó, lại chỉ biết nhìn lại kí ức mơ hồ đầy nước mắt, rồi loay hoay mãi kiếm tìm một hình bóng không nên tồn tại, mặc kệ cho xung quanh có bao điều tốt đẹp gấp trăm, gấp ngàn lần đang chờ..

Thời gian vậy mà trôi qua thôi, nó vẫn cứ ôm khư khư hoài niệm cũ rích về mối tình đầu. Tưởng chừng không có gì thay đổi được, cho đến khi nó đọc được một tin nhắn vừa gửi đến.

“Anh vẫn còn yêu Em, nhưng…”

Lại là nhưng / vì / tại / do – đó là cách con người ta cố bào chữa cho những hành động giả dối, sai trái của họ. Sao anh có thể nói được câu yêu nó, trong khi đang có mối tình say đắm bên cạnh người khác được kia chứ? Nó chợt cười cho chút lí trí trong nó, nếu yêu thương kia đủ lớn, đủ đầy, thì có gì có thể cắt ngang lạnh lùng? Cũng có gì khiến người ta quên đi chóng vánh mối tình đầu ngọt ngào rồi đón một tình yêu mới đầy hoan hỉ như thế kia?

Anh – chắc anh còn nghĩ nó vẫn là đứa con gái với quá khứ – ngây ngô, yêu thương không lí trí như trước. Vẫn dễ xiêu lòng khi anh tìm đến mỗi lần hai đứa giận nhau gây chiến tranh lạnh. Vẫn còn cười ríu rít, nghịch phá, ngã vào lòng anh như con mèo mướp nhõng nhẽo, khi anh xoa đầu hôn trán.

Nó – của bây giờ – đã lớn hơn xưa rất nhiều, đã biết đâu là giả dối, và thật lòng. dù cho sự thật lòng đó, không bóng bẩy như giả dối hay không tuyệt vời hoàn hảo thì đó vẫn là sự thật, vẫn khiến con người ta lớn lên, trưởng thành hơn, và ít phải đau hơn…

Và lúc này đây, nó đang đứng trước hàng cây, hương hoa phảng phất, dịu nhẹ, gợi nhớ cho nó sự bình yên đang có, không nên đánh mất.

“Em xin lỗi! Lúc này em chưa muốn gặp anh. Cũng không muốn đi chơi xa. Để một dịp khác anh nhé!”

Dòng tin nhắn gửi đi thoáng chốc, tâm hồn của nó giờ nhẹ rất nhiều rồi, cũng không còn yếu đuối không biết làm gì khi đang bối rối nữa, nó chợt thấy mình già đi, trầm lặng trước những khó khăn cản trở, chầm chậm từng bước vững chắc, bình tĩnh đứng lên đi tiếp. Chỉ là vì mối tình đầu ấy đã đến, và đã đi. Cho nó một bài học khắc ghi, dạy nó biết cách dành dụm đủ yêu thương để sẵn sàng cho đi, tha thứ, lãng quên nỗi đau và chờ đợi người đến sau xứng đáng đi với nó đến hết cuộc đời…

Related Posts: